“Mình đến với nhau đi.” Trì Ngữ Mặc lẩm bẩm.
Cô nắm chặt điện thoại, mím miệng cười tủm tỉm.
Hôm nay là ngày cô cảm thấy vui nhất từ trước đến giờ, cho dù chỉ nằm một chỗ không làm gì cả, tâm trạng của cô vẫn như thể nở hoa, không ngăn được nụ cười hạnh phúc này.
“Tiểu Mặc.” Lôi Đình Lệ gọi cô.
“Ừm.” Trì Ngữ Mặc chạy lại cửa, cô dừng lại, nghe thấy tiếng nước phía trong mới nhớ đến anh đang tắm trong đó, cô không đẩy cửa ra, hỏi vọng vào, “Sao thế?”
“Quần áo anh ở trong tủ, mang vào cho anh.” Lôi Đình Lệ nói.
“Vâng.” Trì Ngữ Mặc mở tủ quần áo.
Lôi Đình Lệ là một người rất ngăn nắp kỹ càng, quần áo cũng được gấp thẳng tăm tắp. Quần áo được phân loại rõ ràng, áo mặc trong, sơ mi, vest, quần âu. Ngăn tủ phía trên xếp đầy cà vạt, ngăn tủ phía dưới xếp quần lót.
Cô chọn cho anh một bộ rồi mang đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ cửa.
“Vào đây.” Lôi Đình Lệ nói.
Trì Ngữ Mặc, “...”
Tóc đã được gội xong, thân hình anh vô cùng cân đối, cơ bụng từng múi từng múi rõ ràng, rắn chắc, xuống chút nữa...cô không dám nhìn tiếp, nhanh tay treo quần áo lên cho anh rồi lập tức bước ra. Cô vỗ vỗ mặt mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Nhưng thân hình của Lôi Đình Lệ thật sự đẹp hơn với trên ti vi mà cô nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc, Lôi Đình Lệ bước từ phòng tắm ra, hỏi Trì Ngữ Mặc, “Đói chưa?”
“Cũng bình thường, chắc là tại buổi sáng em ăn nhiều quá, trời lại nóng, cho nên không thấy đói lắm.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Đi thôi, ăn cơm.” Lôi Đình Lệ nói rồi ra ngoài trước.
Trì Ngữ Mặc tắt điều hòa, mở cửa sổ thông gió rồi cũng nhanh bước theo anh.
Đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, “Có chuyện này, em xuất hiện cùng anh tại nhà hàng Lôi Nặc hình như không được hay cho lắm, kiểu gì cũng có người nói này nói nọ, đến tai Úc Tang Lan thì không hay đâu.”
“Ừm, mình đi chỗ khác ăn.” Lôi Đình Lệ đáp.
“Chỗ khác trời nóng thế này, còn phải đợi nữa, còn không bằng mình ăn ở khách sạn luôn, thứ nhất không ảnh hưởng công việc của anh, thứ hai, không ảnh hưởng việc học của em, đúng chứ?” Trì Ngữ Mặc đóng góp ý kiến.
“Cho nên, chúng ta quay trở lại phòng?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Trì Ngữ Mặc gật đầu.
“Ừ, vậy trở lên đi.” Lôi Đình Lệ trả lời khá ngầu.
Sắc mặt anh cũng vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng dễ nói chuyện hơn nhiều.
Trì Ngữ Mặc vịn lấy cánh tay anh.
Lôi Đình Lệ nhìn cô, khóe miệng khẽ nhoẻn cười, “Lát em muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, thực ra em không muốn ăn lắm, anh muốn ăn gì thì em ăn cùng thôi.” Trì Ngữ Mặc nói.
Họ trở lại trên lầu, Lôi Đình Lệ đi gọi món, còn cô ngồi chờ ở sky garden. Cô ngồi trên ghế, ườn mình nằm ra bàn, thả lỏng đầu óc để bản thân không nghĩ gì cả, nhưng vẫn cứ thấy trong lòng ấm áp.
Có chút chán, cũng có chút dễ chịu.
Lôi Đình Lệ bước đến, “Ngoài này nóng lắm, em ngồi đây làm gì?”
“Có gió, cũng không nóng lắm, cảnh ở đây đẹp thật đấy.” Trì Ngữ Mặc nhìn những bông hoa quanh mình.
“Một trong số căn nhà anh mua cho em ở ngay trong công viên, phong cảnh còn đẹp hơn ở đây.” Lôi Đình Lệ giải thích, anh ngồi xuống cạnh cô.
“Trong công viên? Ở đâu vậy?” Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ.
“Công viên Tây Xuyên, gần phố Lôi Nặc, nơi đó trước của anh đầu tư, nhưng hơi xa với địa điểm em đi làm, cuối tuần đến đó ở thì thích hợp hơn.” Lôi Đình Lệ nói.
“Ồ, nơi đó à, trước em có đi ngang, thấy có một căn biệt thự cạnh hồ, khi đó em còn nghĩ ai ở đây vậy, phong cảnh đẹp quá. Hóa ra căn biệt thự ấy là của anh à?” Trì Ngữ Mặc nhớ lại.
“Từ đầu là Từ Hồng thích nên bảo anh giữ lại cho bà, xây xong rồi lại nói không thích nữa, chuyển đi chuyển lại không thích, cho nên vẫn cứ để trống.”
Trì Ngữ Mặc biết, lão thái thái dám làm ra những chuyện như vậy lắm.
“Ở đó làm xong hết chưa?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Ừ, xong lâu rồi.”
“Vậy tai sao hai ngày này chúng ta không đến đó ở nhỉ?”
“Không nghĩ đến.” Lôi Đình Lệ nghiêm túc.
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, không ngờ anh còn có thể nói không nghĩ ra với vẻ mặt nghiêm nghị như vậy. Cô thấy điều này vô cùng dễ thương.
Lôi Đình Lệ thấy nụ cười của cô, ánh nhìn của anh cũng dịu lại, “Em muốn ở đó cũng được, đến lúc đó anh chọn cho em một tài xế, cách nơi làm việc của em cũng chỉ nửa tiếng thôi.”
“Vâng, được ạ.” Trì Ngữ Mặc đáp.
Trước đây cô không muốn lấy đồ của anh là vì cô biết anh và cô không thể nào đến được với nhau nên lấy càng nhiều, áp lực càng nhiều.
Bây giờ, suy nghĩ của cô thay đổi rồi, dù sao sau này cũng kết hôn, họ sẽ ở với nhau lâu dài nên cũng không cần thiết suy nghĩ như trước nữa.
Cô nghiêng nghiêng mái đầu, dựa vào bờ vai anh.
Cả hai đều yên ắng, không ai muốn phá vỡ bầu không khí này.
Khi trước, anh cảm thấy hai người ở cạnh nhau mà không làm gì là đang lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ, ngồi cạnh cô anh thấy trong lòng thật sự bình yên, cái cảm giác được thả lỏng và dễ chịu.
“Lôi Đình Lệ.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng gọi anh.
“Hả?” Anh cũng dịu dàng nhìn xuống cô.
Cô đưa mặt nhìn anh, “Sau này, anh đừng đến tìm em nữa.”
“Cái gì?” Lôi Đình Lệ bỗng chốc nhíu chặt mày.
“Anh đừng tức giận, nghe em nói hết đã, nếu ngày nào anh cũng đến tìm em, phía Úc Tang Lan sẽ phát hiện mất, cô ấy mà phát hiện ra thì không lợi ích gì cho em hay anh, đặc biệt là với ba của anh, có thể sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc sống sau này. Chỉ cần anh không thay lòng đổi dạ, em sẽ không thay đổi, em sẽ nhẫn nại và chờ đợi đến khi nào anh giải quyết hết toàn bộ mọi chuyện và đến tìm em. Trong suy nghĩ của em, anh vẫn luôn là một vị thần, em tin rằng anh có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.” Trì Ngữ Mặc nói chuyện rất nghiêm túc.
Anh biết, cách cô nói sẽ tốt cho tất cả, cũng là phương pháp có lý nhất nhưng anh lại muốn được nhìn thấy cô hàng ngày.
“Anh tự có cách.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc chạm nhẹ lên đầu mũi anh, giọng nói có chút thương cảm, “Hôm đó anh nói cần đi công tác, thực chất là đi gặp ba của Úc Tang Lan nói chuyện đính hôn, em đều biết cả.”
“Ngày đó anh thật sự là phải đi công tác, đi Mỹ bàn về tác quyền game, lúc đến Mỹ gọi điện cho em, thấy không đúng, là anh bay từ Mỹ về luôn, không nói dối em.” Lôi Đình Lệ giải thích.
Hóa ra, anh thật sự phải đi công tác à.
“Cho nên, thực ra em ở lại cạnh anh sẽ phát sinh rất nhiều sự cố, cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Để anh đính chính lại nhé, ảnh hưởng đến công việc của anh không phải do em bên anh, mà là do em không ở bên anh.” Lôi Đình Lệ trầm giọng.
Trì Ngữ Mặc nghe đến đây cũng thấy khá cảm động.
“Bị Úc Tang Lan phát hiện đương nhiên không phải chuyện tốt.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói, cô không muốn chính cô làm hỏng kế hoạch của anh.
“Biết rồi.” Lôi Đình Lệ đáp, “Chắc nhà bếp sắp mang đồ ăn lên rồi đấy, chúng ta vào trong thôi.”
“Ừm.”
Trì Ngữ Mặc theo Lôi Đình Lệ vào trong, chẳng mấy chốc, nhà hàng đã mang đồ ăn tới.
Điện thoại của Lôi Đình Lệ cũng vừa đúng lúc này, reo lên. Anh nhìn liếc qua tên người gọi đến, tỏ ra khá bực dọc, cau mày.
“Sao thế?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Úc Tang Lan ở dưới tầng trệt.” Lôi Đình Lệ nói.
“Anh mau đi đi, em ở đây không sao đâu, em tin ở anh.” Trì Ngữ Mặc nói.
Đương nhiên cô tin anh rồi, anh chỉ chút xíu mà đã như vậy rồi, chứng tỏ anh không có gì với Úc Tang Lan.
Anh muốn xảy ra chuyện gì thì đã sớm có chuyện đó rồi, không cần phải đợi đến giờ...