Lão thái thái che miệng cười, cười như tên trộm, “bà tìm được xe của nó, dừng ngay cạnh biệt thự, bà đâm thủng bánh xe, bà lợi hại không.

“Bà ơi, bà không cần lợi hại như vậy.” Trì Ngữ Mặc khóc không ra nước mắt.

Lão thái thái vỗ vai Trì Ngữ Mặc, khoe khoang nói: “Năm đó bà đã theo đuổi ông Lôi như vậy đấy, Lôi Lôi tiểu tử này, giống y chang ông nó, chạy quá nhanh, không đâm thủng bánh xe, cháu sẽ đuổi không kịp.”

“Cháu căn bản không thích anh Lôi. Một chút cũng không, bà không cần làm thế đâu ạ.” Trì Ngữ Mặc nói thẳng.

Lôi Đình Lệ bưng ly nước đi đến cửa phòng bếp, nghe được câu nói này, dừng bước, mặt đen lại, xoay người, lên lầu.

“A, Cháu không thích Lôi Lôi sao, Lôi Lôi nhà bà rất tốt, là mẫu người ngoài lạnh trong nóng, nó còn rất có tài, lúc hai mươi tuổi đã xưng vương xưng bá ở Phố Wall.

Các công ty con của Lôi thị đều là một tay nó sáng lập, đường Lôi Nhuận phồn hoa nhất của thành phố A ba năm trước vẫn là vùng ngoại thành, nó dùng thời gian ba năm biến con đường đó thành hiện đại nhất, mảnh đất đó thôi nó đã kiếm lời trên triệu bạc, đàn ông ưu tú như vậy cháu không cần!” Lão thái thái sốt ruột.

“Thật xin lỗi, bà nội, không phải anh ấy không tốt, chỉ là anh ấy quá tốt.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói, người già nào cũng không thích nghe cô nói xấu cháu trai bà nhỉ.

Lão thái thái nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc, trong mắt sáng lên màu sắc khác thường, “bà biết rồi, cháu đem lên cho nó đi, nhớ kỹ nhìn nó ăn hết.”

“Dạ.” Trì Ngữ Mặc thấy không thể từ chối nữa, bưng đĩa, lên lầu, đi đến trước cửa căn phòng thứ nhất, gõ cửa một cái.”

“Vào đi.” Thanh âm thâm trầm của Lôi Đình Lệ truyền tới.

Trì Ngữ Mặc đẩy cửa ra.

Anh đang ngồi làm việc trước máy vi tính, nhìn chẳm chằm vào máy vi tính, lại tăng thêm một lớp màng lạnh, mang theo sự xa cách không cho người lạ tiến gần cùng khí thế mạnh mẽ.

Cô có chút lo lắng đến đưa vào, sợ anh ta lại như vừa rồi trong phòng bếp, “cái đó, Lôi tổng, bà nội bảo tôi đem dưa hấu tới cho anh.”

Lôi Đình Lệ mạnh mẽ quét về phía cô, “bà nội là cho cô gọi sao?”

“Lão thái thái.” Trì Ngữ Mặc liền sửa lại, thấy anh như khôi phục lại sự lạnh lùng như ngày thường, giống như vừa rồi một màn kia trong phòng bếp chỉ là ảo giác của cô, hẳn là cô nghĩ nhiều rồi.

“Để trên bàn đi.” Lôi Đình Lệ nói, nhìn về phía máy tính, ưỡn lưng rất thẳng, lốp bốp đánh chữ.

Trì Ngữ Mặc đặt dĩa dưa hấu cạnh tay hắn. Đứng đấy, không hề động.

“Cô có thể đi rồi.” Lôi Đình Lệ cay nghiệt nói.

“Bà nội nói, không, Lão thái thái nói, bảo tôi nhìn anh ăn xong dưa hấu mới đi.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“Chỉ có vợ tôi hoặc là bạn gái tôi, mới có thể quản tôi có ăn dưa hấu hay không, cô cho rằng cô là ai?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn về phía cô.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy lưng phát lạnh.

Cô thật không hiểu loại lòng dạ này và kinh nghiệm từng trải như Lôi Đình Lệ đều giấu trong trong mắt mọi người, vì muốn tránh xa sự nguy hiểm, cô vẫn là đi thôi, xoay người, xoay chốt cửa, cửa không mở được.

Cô nhớ rõ lúc bước vào không đóng cửa a, cửa đóng khi nào, dùng sức xoay cửa, cửa vẫn là mở không ra.

“Lôi Đình Lệ, chúng ta bị nhốt ở bên trong.” Cô nhất thời sốt ruột, gọi tên đầy đủ của anh.

Lôi Đình Lệ nhíu lông mày, đi về phía cửa.

Trì Ngữ Mặc liền đứng sang một bên, cách anh một mét.

Anh xoay chốt cửa, cửa quả thật bị khóa, gọi điện thoại ra ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ Hồng tiểu thư, bà có phải quá nhàm chán không, đi lên, mở cửa ra.

“Cửa gì, bà cái gì cũng không có làm.” Lão thái thái ngụy biện nói.

Lôi Đình Lệ giễu cợt, “được, đi lên mở cửa ra.”

“Bà tìm chìa khoá xíu nha, chìa khoá có thể tìm không thấy, phải chờ sáng mai rồi, hắc hắc, cửa là hợp kim titan, cháu không nên uổng phí công sức.” Lão thái thái cười hì hì nói.

“Ấu trĩ.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, cúp máy, xoay người, trở về chỗ ngồi tiếp tục công việc.

Trì Ngữ Mặc nhìn Lôi Đình Lệ, lại nhìn cửa, đi đến trước mặt Lôi Đình Lệ, hỏi: “Lão thái thái nói thế nào?”

Lôi đình lệ âm u, khí áp cũng thấp mấy phần, “ngày mai bà lên thả cô ra ngoài.”

“Không chơi thế được.” Trì Ngữ Mặc bó tay rồi.

Lão thái thái này thành tinh rồi.

Đèn đột nhiên tắt, bao gồm máy tính Lôi Đình Lệ.

“Haha.” Lôi Đình Lệ vứt con chuột xuống, nộ khí đã bộc phát cao nhất, người hiểu rõ anh đều biết, anh không những không giận mà còn cười là nguy hiểm nhất.

Lôi Đình Lệ gọi điện thoại ra ngoài.

Lão gia tử trừng Lão thái thái một chút, không dám bắt máy.

Lão thái thái dù sao lợn chết không sợ bỏng nước sôi, cầm lấy điện thoại của ông, nghe máy.

“Từ Hồng, gánh hát mà bà muốn, cháu trực tiếp hủy rồi, ngủ ngon, mơ đẹp.” Lôi Đình Lệ nói xong, trực tiếp cúp máy.

“A, đừng mà, tiểu Lôi Lôi, tiểu Lôi Lôi.” Lão thái thái hô với điện thoại, phát hiện đã cúp máy, nhìn về phía lão gia tử, ủy khuất nói: “Lôi Lôi hủy gánh hát rồi, tôi chờ suốt ba tháng, chủ gánh hát đó, chỉ nể mặt Lôi Lôi, làm sao bây giờ?”

“Đáng đời.” Lão gia tử đưa lưng về phía lão thái thái.

“Tôi còn không phải vì muốn khai chi tán diệp cho Lôi gia các người, chuột, nhớ kỹ phải phát huy công dụng nha. Nếu không, sẽ tiếc cho gánh hát của tôi.” Lão thái thái khóc không ra nước mắt.

Phòng của Lôi Đình Lệ

Trì Ngữ Mặc lúng túng, căn phòng này chỉ có một cái giường, một cái ghế, một cái bàn, trên bàn còn đặt một cái máy tính, sách và tập hồ sơ.

Đem nay cô ngủ đâu, cũng không thể ngủ trên đất chứ.

Trong bóng tối, cô không nhìn thấy chỗ của Lôi Đình Lệ, chỉ có thể cảm nhận được trong phòng đều là hơi thở của anh, khiến không gian trở nên chật hẹp, bất an.

Cô hít thở sâu vào, điều chỉnh cảm xúc, lấy điện thoại di động ra, trước hết là chuyển khoản 150 ngàn cho Vương Tuệ Phân, mở đèn pin của điện thoại, thấy được giường.

Lôi Đình Lệ đã nằm ở trên giường, cánh tay phải đặt lên trên trán, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Cô cũng không thể yêu cầu anh ngủ trên đất.

Áp suất thấp lạnh lẽo của anh không cóng chết cô mới là lạ.

Nàng tự ngồi xuống ghế, chơi game điện thoại, chơi lấy, chơi lấy, chịu không được, nằm trên bàn, chỉ chốc lát liền ngủ mất.

Ngủ đến nửa đêm, không thoải mái, đau thắt lưng, xương cổ đau, cánh tay đau, mặt cũng đau.

Cô mơ mơ màng màng đứng lên, mơ hồ tìm được toilet, sau khi ra khỏi toilet, bò tới giường, xốc nệm giường lên, ôm lấy không biết cái gì, ngủ tiếp.

Lôi Đình Lệ mở to mắt, nhìn vào cánh tay ôm lấy anh của cô.

Trong bóng tối, cho dù tới gần, anh cũng chỉ có thể lờ mờ thấy đường nét trên mặt cô, cau mày, đẩy tay cô ra, rút cánh tay của mình.

“Lôi Đình Lệ, anh đừng khi dễ tôi nữa, tôi còn phải kiếm tiền nuôi gia đình đó.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng lẩm bẩm nói, ngữ khí mang theo mơ hồ, thỉnh cầu, cũng mang theo ý vị nũng nịu.

Anh kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, hình như ngủ rồi.

Trong lòng anh có loại cảm giác lạ thường, xoay người, hai tay ôm ngực, đưa lưng về phía cô, nhắm mắt lại, cảm giác được trên lưng nặng trĩu.

Chân đặt đặt lên, hai tay trực tiếp ôm lấy anh, khuôn mặt dán phía sau lưng anh.

Đây là, căn bản cũng không thích anh, một chút cũng không?!