Một bài hát kết thúc, Trì Ngữ Mặc nghĩ tới lời nhạc, tim bỗng đập thình thịch.

Toàn bộ căn phòng tràn ngập một cảm giác rất khó tả, nhiệt độ xung quanh hình như có chút tăng cao.

Nếu hát tiếp cô cảm thấy có chút xấu hổ.

“Mọi người hát tiếp đi, tôi có chút hơi mệt rồi.” Trì Ngữ Mặc đứng lên.

Lôi Đình Lệ cũng đứng lên theo, rất tự nhiên kéo lấy tay cô.

Trì Ngữ Mặc có rút nhẹ một cái, nhưng không giật mạnh, không kháng cự, kệ cho Lôi Đình Lệ đưa cô đi về phòng.

Về tới phòng, Lôi Đình Lệ tiện tay đóng cửa phòng lại, bước tiến về phía cô.

Ánh mắt của anh sâu thẳm, có chút gì đó rất ôn hòa,mê man.

“Em đi tắm.” Trì Ngữ Mặc lảng tránh.

Nước ấm dội lên người cô, làm cho cô cũng bình tĩnh hơn ít nhiều, cô hít sâu một hơi, trong tâm trí có chút phức tạp.

Ở một trình độ nào đó mà nói,Lôi Đình Lệ thật sự rất tốt, rất biết cách chăm sóc người khác, làm cho người ta không cảnh giác mà rơi vào.Nhưng, cô cũng hiểu rất rõ ràng mối quan hệ giữa cô và anh ấy, sự tồn tại của cô đối với anh mà nói, chỉ như là một cuộc làm ăn.

Tay của cô đặt nhẹ lên ngực, có chút gì đó cảm thấy rất phiền toái.

Lôi Đình Lệ đứng ở trước cửa sổ,đôi mắt như tối sầm lại.Hôm nay, cô không giống như trước bài trừ, cự tuyệt anh.

ÁNH mắt của anh lướt xuống phía dưới đường, nhìn thấy một chiếc xe rất quen thuộc, ánh mắt như chặt lại.

Dưới lầu,Úc Tang Lan từ trên xe bước xuống.

Hàng lông mày của Lôi Đình Lệ nhíu lại, trong ánh mắt có chút gì đó sắc lẹm, anh bước ra ngoài.

Trước quầy tiếp tân ở sảnh lớn, Úc Tang Lan hỏi về tin tức của Lôi Đình Lệ.

Cô ấy vừa mới nhận được tin nhắn của một người lạ mặt,nói rằng Lôi Đình Lệ đang ở trong khách sạn Lôi Nặc, cho nên cô ấy không thể yên được mới nhanh chóng tới đây.

“Tôi có thể khẳng định, anh ấy đang ở đây, nói cho tôi biết số phòng.” Úc Tang Lan nhấn mạnh một lần nữa nói với quầy tiếp tân.

“Em tới đây làm gì?”Lôi Đình Lệ bước nhanh về phía cô ấy, trầm giọng hỏi.

Úc Tang Lan nhìn Lôi Đình Lệ, nhoẻn miệng cười, “Nghe nói anh đang ở đây, em đến để gặp anh.”

Lôi Đình Lệ cau mày lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc lẹm, “Nghe ai nói.”

“Một số máy lạ.” Úc Tang Lan tránh câu hỏi này, kiêu ngạo nói: “Đêm nay em sẽ ở với anh, sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh sao?”

“Anh đưa em về.”Lôi Đình Lệ quả nhiên cự tuyệt.

“Vì sao không để em ở lại? anh có hẹn ai ở đây sao?” Úc Tang Lan hồ nghi hỏi.

Lôi Đình Lệ ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Úc Tang Lan bình tĩnh hơn, tự thấy bản thân bây giờ rất giống với một người đàn bà ngang ngược, hạ giọng nói, “Xin lỗi.”

Cô ấy nhìn Lôi Đình Lệ, thử hỏi một câu hỏi: “Đêm nay có còn việc gì không?”

“Em hỏi có chút hơi bị nhiều đấy.” Lôi Đình Lệ đáp lời, đưa cô ấy đi.

Trì Ngữ Mặc tắm xong bước ra, nhìn thấy trong phòng không có một bón người, cô mở cửa, Lý Hạo đã đợi ở phía ngoài cửa.

“Lôi tổng đâu?”Cô hỏi.

“Lôi tổng có chút việc phải ra ngoài, sẽ quay lại ngay.” Lý Hạo giải thích.

“Ồ.” Trì Ngữ Mặc đáp lại, cô lau tóc, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Xe của Úc Tang Lan cũng vừa vặn rời đi.

Động tác của cô dừng lại, nhìn xuống, nhếch nhếch khóe miệng.

Cô thay quần áo, đi tới phòng của Lâm Miễu.

“Lâm Miễu, đừng chơi nữa, đi thôi.”

Lâm Miễu chạy tới trước mặt Trì Ngữ Mặc, kích động nói: “Mình chưa bao giờ ở một căn phòng đắt như thế này, cái giường này thật thoải mái...đợi đã, đi?cậu muốn đi à?”

Trì Ngữ Mặc gật gật đầu.

Lâm Miễu nhìn sắc thần của cô, đoán ra được chút ít,nhanh chóng lấy đồ rời đi, “Đi, ngủ ở phòng đắt như thế này, ngủ cũng không được thoải mái.”

Hai người họ vừa bước tới cổng, Lý Hạo đã đứng ở đó vội vã nói, “Lôi tổng ngay lập tức quay lại rồi, đặc biệt giao phó phải để cho phu nhân được nghỉ ngơi thoải mái.”

Trì Ngữ Mặc bình tĩnh nói: “Nếu như bạn gái của Lôi tổng đã tìm tới đây rồi, chứng minh nhất định có tin tức.Nếu như bọn họ cùng nhau quay lại, nhìn thấy chúng tôi, phiền phức sẽ là Lôi tổng.Hơn nữa, cậu thử nghĩ xem muộn như vậy rồi, Lôi tổng còn có thể quay lại không?”

“Lôi tổng đích thân nói phải giữ phu nhân ở lại.”Lý Hạo giải thích.

“Tôi ở lại, chỉ gây thêm phiền phức cho anh ấy. Còn nữa,đừng gọi tôi là phu nhân, bị người khác nghe thấy sẽ không tốt cho Lôi tổng đâu.” Trì Ngữ Mặc nói.

Lý Hạo không thể nói thêm được nữa, anh ấy chỉ biết rằng để hai người họ rời đi có gì đó không đúng, nhưng cô ấy nói cũng rất có đạo lý.

Trì Ngữ Mặc cười, lướt qua Lý Hạo, rời khỏi khách sạn.

Bọn họ quay về chỗ của Lâm Miễu.

“Muôn như vậy rồi, cậu ở lại chỗ mình nhé.Buổi tối đi về đó cũng không an toàn.” Lâm Miễu nói.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, muộn như thế này, ngay cả nơi để đi cô cũng không có.

Thu dọn một chút, Lâm Miễu ngồi trên giường hỏi: “Cậu và Lôi Đình Lệ cãi nhau sao?”

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Người bạn gái từng nói trước kia tới tìm anh ấy.”

“Cho nên anh ta không nói với cậu điều gì đã bỏ đi rồi?” Lâm Miễu tức giận nói, “Mình thấy anh ta cũng đâu có xem cậu quan trọng bao nhiêu đâu,anh ta rời đi rất sang trọng, để cho cậu phải ở đó đợi anh ta.Sao anh ta không nói người con gái kia đợi chứ.”

Trì Ngữ Mặc bình tĩnh nói: “Vị trí nào vào vị trí của nó, anh ấy quyền thế khắp trời, việc cần chăm sóc tự nhiên cũng rất nhiều, mình thì đã là gì.”

“Cậu dù gì cũng mang bầu con của anh ta, anh ta bỏ đi như thế này, bỏ rơi cậu ở đó, không cần quan tâm sao.”

Trì Ngữ Mặc hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tâm tính, bỏ mặc hết nói: “Có sao đâu, giữa bọn mình vốn chỉ là làm ăn, anh ấy không cần phải có nghĩa vụ ở lại.”

Lâm Miễu tức giận nói: “Con người anh ta mập mờ không rõ ràng.phút trước đối với cậu rất tốt, đột nhiên lại có thể không cần quan tâm không cần lo lắng cho cậu.Một chút cũng không có trách nhiệm, kể cả sau này có kết hôn, cũng không thể là chỗ dựa được, thật sự không như Tống Nhị Nam, đúng rồi, mình thấy Tống Nhị Nam rất thích cậu,nói không chừng kể cả có biết cậu mang thai con của Lôi Đình Lệ cũng sẽ vẫn quan tâm chăm sóc cho cậu.”

“Miễu Miễu.”Trì Ngữ Mặc ngắt lời cô ấy.

Ánh mắt cô cúi gằm xuống, cô không thể làm điều có lỗi với Tống Nhị Nam.

“Vậy cậu có đi tới công ty của Lôi Đình Lệ nữa hay không?Hôm nay anh ấy nói rồi. kể cả sau này có chia tay, anh ấy cũng không đuổi cậu đi.Điều kiện bọn họ đưa ra tốt như vậy, đến đó nhất định sẽ không thiệt thòi được.” Lâm Miễu nói.

“Sau này nói sau.”Suy nghĩ của Trì Ngữ Mặc đang rất hỗn loạn.

...

Lôi Đình Lệ tiễn Úc Tang lan đi, nhanh chóng quay trở lại, cả đường không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.

Tới khách sạn, nhìn thấy Lý Hạo đợi ở bên ngoài, trong tâm trí anh có chút tối sầm xuống.

“Người đâu?” Anh nghiêm giọng hỏi.

“Đi rồi...”Lý Hạo cẩn thận trả lời.

Lôi Đình Lệ quay người, đóng mạnh cửa xe, đạp chận ga.

Hai tay anh túm chặt lấy vô lăng.

Anh đi tới vài nơi cô có thể sẽ tới, đều không thấy người đâu.Nghĩ tới đêm hôm, Trì Ngữ Mặc lại là một thai phụ, trong tâm trí anh thấy rất phiền loạn, không hề an tâm.

Anh lái xe tới dưới tầng nhà Lâm Miễu, nhìn thấy đèn phòng Lâm Miễu vẫn bật, thở phào nhẹ nhõm, anh có chút mệt mỏi dựa lưng lên ghế.

Đột nhiên có tiếng hét rất lớn của phụ nữ vọng lại, chính là từ phía phòng của Lâm Miễu.

Lôi Đình Lệ vừa thả lỏng thần kinh được một chút, trong phút chốc căng cứng, nhanh chóng mở cửa xe, xông thẳng lên lầu.

Ở đoạn cua, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai loạng choạng chạy xuống, va vào Lôi Đình Lệ,hoảng hốt một chút, cũng không còn để tâm tới chiếc mũ lưỡi trai rơi trên đất, tiếp tục bỏ chạy.

Lôi Đình Lệ có cảm giác không tốt, căng cứng mắt, xông thẳng lên trên lầu.