Khi Lục Ngộ An gọi điện thoại tới, Nguyễn Huỳnh đang ngẩn người trong quán cà phê của Tư Niệm.

Buổi chiều thứ hai quán cà phê không có nhiều người, mọi người đều giống như con lười vậy, uể oải ngồi không trên ghế. Ánh nắng nóng hổi mà rõ ràng bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào càng khiến người ta buồn ngủ.

Chuông điện thoại vang lên, kéo suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh về.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi, đôi mắt cô hơi sáng lên.

“Alo —” Nguyễn Huỳnh không do dự nhiều mà nghe máy: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An đi ra khỏi văn phòng, đến chỗ cầu thang.

Bên này ít người qua lại, cũng khá là yên tĩnh.

Giọng nói êm ái của Nguyễn Huỳnh rơi vào tai anh một cách rõ ràng, trái cổ của Lục Ngộ An hơi lăn, anh thấp giọng đáp lại: “Là tôi.”

“Tôi biết.” Nguyễn Huỳnh không hề ngại để Lục Ngộ An biết được mình đã lưu số của anh, cô thuận miệng hỏi: “Anh bận xong rồi à?”

Lục Ngộ An ừm một tiếng, tiếng hít thở nhàn nhạt thông qua dòng điện truyền đến chỗ Nguyễn Huỳnh, tai bắt đầu ngứa ngáy.

Người không ở trước mặt, Nguyễn Huỳnh càn rỡ xoa lỗ tai, khẽ thở một hơi.

Đột nhiên, cô nghe thấy Lục Ngộ An hỏi cô: “Sao vậy?”

Nguyễn Huỳnh mờ mịt: “Cái gì cơ?”

Cô không sao mà.

Lục Ngộ An nghe tiếng hít thở trở nên đều đều ở bên tai, mặt mày khẽ nhướng lên: “Sao đột nhiên lại tặng giỏ trái cây cho tôi?”

Anh thay đổi chủ đề quá nhanh, Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt rồi mới bắt kịp tiết tấu của anh: “Đột nhiên hả?” Cô tự hỏi tự trả lời: “Đó là tôi có qua có lại.”

Lục Ngộ An hơi ngẩn ra, giọng nói trầm xuống, biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì có qua có lại?”

Nguyễn Huỳnh vốn muốn nói là sữa đậu nành và đồ nướng, lời đến khóe miệng thì cô lại thay đổi: “Bác sĩ Lục cảm thấy thế nào?”

Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An cong môi khó nhận thấy được: “Không biết.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Cô không nghĩ tới Lục Ngộ An sẽ nói như vậy.

Yên tĩnh một lúc, Nguyễn Huỳnh nói cho anh biết: “Hôm nay tôi đi thăm Kỳ Kỳ.”

Lục Ngộ An: “Đoán được mà.”

Mặc dù anh vẫn chưa kịp đi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ, nhưng hôm nay Nguyễn Huỳnh đi kiểm tra lại, chắc chắn cô sẽ dành thời gian đi thăm Kỳ Kỳ.

“Còn hàn huyên hai câu với y tá Vu.” Nguyễn Huỳnh không thừa nước đục thả câu nữa mà đi thẳng vào chủ đề: “Tôi hỏi cô ấy hương xông an thần trợ ngủ mà cô ấy đưa cho tôi vào đêm trước khi tôi xuất viện một ngày mua ở đâu, cô ấy nói là anh bảo cô ấy đưa cho tôi.”

Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh cẩn thận dè dặt: “Bác sĩ Lục, nếu như tôi tìm anh xin địa chỉ mua hương xông thì hẳn là anh sẽ nói cho tôi biết nhỉ?”

Lục Ngộ An: “...”

Mi tâm anh hơi nhíu lại, sau khi hiểu rõ mưu tính trong chuyện này của Nguyễn Huỳnh nằm ở đâu, anh lặng im một lát.

Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh nghe thấy anh hỏi: “Mất ngủ nghiêm trọng lắm à?”

Cô sửng sốt một thoáng rồi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ở nhà thì không được tính là nghiêm trọng.”

Ở nơi quen thuộc, tình trạng mất ngủ của Nguyễn Huỳnh vẫn tàm tạm. Phần lớn thời gian cô đều có thể ngủ đủ sáu tiếng.

Lục Ngộ An nghĩ, đó chính là chuyện bình thường.

Anh hiểu rõ trong lòng: “Thích mùi gì?”

“Hửm?” Nguyễn Huỳnh hoang mang: “Gì cơ?”

Lục Ngộ An kiên nhẫn lặp lại, lời ít mà ý nhiều: “Mùi hương xông.”

Nguyễn Huỳnh tỉnh cả ngủ: “Lọ hương xông đó không phải mua à?”

“Ừm.” Lục Ngộ An vừa đáp lời xong thì cửa vào cầu thang bị người ta đẩy ra, là y tá tìm anh: “Bác sĩ Lục, chủ nhiệm tìm anh, bảo anh đến văn phòng của ông ấy một chuyến.”

Lục Ngộ An gật đầu, đang định nói một tiếng với Nguyễn Huỳnh thì quả nhiên cô đã lên tiếng trước: “Anh cứ bận đi, chuyện hương xông không vội.”

Nhìn điện thoại bị cúp máy, Lục Ngộ An ổn định tinh thần rồi sải bước đi ra ngoài.

-

Cúp máy, Nguyễn Huỳnh nằm nhoài trên bàn đối mặt với người ở đối diện.

Im ắng hồi lâu.

Tư Niệm mang theo ánh mắt sáng rực tới gần cô: “Cậu và anh bác sĩ Lục này, từ khi nào đã thân như vậy rồi?”

Nguyễn Huỳnh chớp mắt mấy cái: “Có thân lắm sao?”

Cô cảm thấy cũng tạm.

Tư Niệm liếc cô một cái: “Đối với cậu, có thể gọi điện thoại là đã thân lắm rồi.”

“Ồ —” Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi chột dạ nói: “Đó là bởi vì tớ mê giọng nói của anh ấy.”

Kỳ lạ lắm, giọng nói của Lục Ngộ An có tác dụng an thần đối với cô.

Tuy nói hiệu quả không tốt bằng hương xông vào đêm đó nhưng cũng thật sự không kém. Đối với Nguyễn Huỳnh mà nói, giọng nói của anh giống như mưa phùn rả rích mà chiếc thuyền buồm tình cờ gặp được sau khi ra khơi gặp phải mưa to sóng lớn. Khiến chiếc thuyền trở nên vững vàng, êm dịu. Cũng làm cho người trên thuyền không còn sốt ruột lo lắng nữa.

“Chỉ là giọng nói?” Tư Niệm liếc cô: “Không có gì khác?”

NGuyễn Huỳnh nhìn cô ấy, thuận miệng hỏi lại: “Còn có thể có gì khác nữa?”

Tư Niệm thấy cô thật sự không suy nghĩ sâu xa thì không còn nói tiếp nữa: “Không có gì.”

Cô ấy chuyển đề tài: “Ngày mai về đài phát thanh đi làm à?”

Nguyễn Huỳnh bưng cái ly trên bàn lên làm ấm tay, gật đầu: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tư Niệm nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: “Tớ đang nghĩ, để chúc mừng cậu quay về vị trí công việc thì có phải nên cho cậu ăn mừng hay không.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: “Không cần phải thế.”

Tư Niệm: “Sao lại không cần?”

Nguyễn Huỳnh càng từ chối thì cô ấy càng có suy nghĩ này: “Nếu không thì tối mai đi, tối nay tớ có chút việc, tối mai sau khi cậu tan làm chúng ta đi uống một ly thì thế nào?”

Tư Niệm thích uống rượu, cũng đã thèm rất lâu rồi.

Bởi vì Nguyễn Huỳnh nằm viện mà hai người họ đa có một khoảng thời gian rất dài không đi quán bar rồi.

Nguyễn Huỳnh: “Ngày mai có khả năng không được, hay là thứ sáu đi?”

Lâu như vậy cô không quay lại đi làm, công việc có lẽ đã chất đống không ít. Thậm chí Nguyễn Huỳnh cũng không dám đảm bảo ngày mai mình có thể xong việc trước mười hai giờ.

“Cũng được.” Tư Niệm không kén chọn: “Vậy thì tối thứ sáu, tớ chọn chỗ.”

Ở quán cà phê đến buổi tối, Nguyễn Huỳnh mới về nhà.

Hôm sau phải đi làm, cô uống chút thuốc an thần từ sớm rồi chìm vào giấc ngủ.

-

Mười giờ tối, Lục Ngộ An vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật.

Buổi chiều sau khi đi ra từ văn phòng của chủ nhiệm là anh vào phòng phẫu thuật ngay.

Khi quay về văn phòng, Tất Khải Hoàn vẫn chưa đi.

Hôm nay anh ấy trực ca.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lục Ngộ An, anh ấy đứng dậy rót cho anh ly nước: “Mấy tiếng không uống nước, làm trơn cổ họng đi.”

Lục Ngộ An không khách sáo với anh ấy, cầm lấy uống hơn nửa ly rồi mới lên tiếng: “Cảm ơn.”

Tất Khải Hoàn hừ hừ, chờ anh uống xong, anh ấy giống như làm ảo thuật mà đẩy dĩa trái cây ở bên cạnh đến trước mặt anh: “Ăn lót dạ một chút.”

Lục Ngộ An rũ mắt xuống, nhìn trái cây trong dĩa rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tất Khải Hoàn.

Nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, Tất Khải Hoàn cầm lấy chùm nho: “Tôi chia giỏ trái cây mà Nguyễn Huỳnh tặng rồi, đây là giữ lại cho cậu, nho rửa rồi, không cần cảm ơn.”

Lục Ngộ An: “...”

Anh nhìn chằm chằm vào nho Niagara trước mặt một lúc rồi lấy điện thoại ra nhấn mở — trên màn hình thông báo có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, nhưng đều không phải của Nguyễn Huỳnh.

Nghĩ đến nội dung cuộc gọi lúc chiều, Lục Ngộ An suy nghĩ một lúc rồi bấm gọi bà Trần.

Bên kia bắt máy rất nhanh, truyền đến giọng nam trầm thấp: “Đêm hôm khuya khoắt tìm mẹ con làm gì?”

Lục Ngộ An: “... Bố.”

Lục Hồng Quang đáp một tiếng: “Mẹ con xuống lầu xem kịch rồi, con tìm mẹ có việc gấp à?”

Khi bà Trần xem kịch thì rất chăm chú, chỉ cần không phải cuộc gọi gấp thì đều không thích bắt máy.

Lục Ngộ An: “Vâng.”

Lục Hồng Quang: “Vậy con đợi tí, bố đưa điện thoại cho mẹ.”

Nửa phút sau, Lục Ngộ An nghe thấy giọng nói của bà Trần: “Bác sĩ Lục, tìm mẹ có việc gấp gì vậy?”

Nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của bà, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười một cái: “Mẹ, hương xông an thần vào giấc lần trước mẹ phối cho con ấy, có thể phối thêm một phần không?”

Bà Trần là bác sĩ trung y, hiểu rõ dược liệu, nghiên cứu nhiều hơn Lục Ngộ An.

NGhe vậy thì bà Trần kinh ngạc: “Con mất ngủ à?”

Bà nhớ rõ Lục Ngộ An không mất ngủ, lần trước khi đưa lọ hương xông an thần mà mình lăn lộn làm ra cho nó, nó còn không muốn lấy lắm.

“Không phải.” Lục Ngộ An nói: “Một người bạn.”

“Bạn à?” Bà Trần nhướng mày cùng Lục Hồng Quang nhìn nhau, vốn muốn hỏi bạn nam hay bạn nữ thì lại cảm thấy quá ngay thẳng. Bà suy nghĩ một chút rồi đa mưu túc trí nói: “Được, vậy người bạn này của con có yêu cầu gì với mùi hương không? Hương xông dược liệu này của mẹ cũng có thể chọn mùi.”

Lục Ngộ An: “Đây là mẹ đồng ý rồi à?”

Bà Trần: “Mẹ còn có thể từ chối con à? Con hiếm khi tìm mẹ hỗ trợ.”

Lục Ngộ An tức cười: “Cảm ơn mẹ, ngày mai con hỏi mùi rồi nói với mẹ.”

“Được.” Bà Trần đồng ý: “Còn có chuyện gì khác không?”

Bà nhắc nhở Lục Ngộ An: “Không có việc gì thì cúp đây, đừng làm phiền mẹ xem kịch.”

Lục Ngộ An: “Không có việc gì nữa, mẹ và bố nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kết thúc cuộc gọi, Lục Ngộ An liếc nhìn thời gian rồi gửi một tin nhắn ngắn cho Nguyễn Huỳnh.

Hỏi mùi hương xông mà cô thích.

Có điều đến buổi tối ngày hôm sau, Lục Ngộ An vẫn chưa nhận được câu trả lời của tin nhắn này.

-

Một thời gian rồi không đi làm, Nguyễn Huỳnh nhất thời có chút không thích ứng được.

Bắt đầu từ sáng khi đến đài phát thanh, công việc cô cần xử lý chưa từng gián đoạn. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ trưa, cô cũng xem bản thảo, sửa nội dung.

Bận rộn đến tối, khi sắp phát thanh rồi, Nguyễn Huỳnh có chút căng thẳng đã lâu không thấy.

Cô muốn uống nước để xoa dịu, lại lo lắng giữa chừng buồn đi vệ sinh nên kiềm chế uống một ngụm nhỏ.

Mãi đến khi cô ngồi vào vị trí quen thuộc, nhìn thiết bị quen thuốc, ngửi mùi hương quen thuộc, Nguyễn Huỳnh mới bình tĩnh trở lại rồi chào hỏi thính giả.

Sắc thái giọng nói của Nguyễn Huỳnh thiên về mềm mỏng, dịu dàng lại êm tai. Giọng nói của cô có thể xoa dịu tâm tư phiền não, khiến cho tinh thần con người ta ôn hòa, bình tĩnh.

Thời gian phát thanh chương trình này của Nguyễn Huỳnh dài bốn mươi phút.

Mỗi một kỳ có một chủ đề khác nhau, phần lớn đều là chuyện tình cảm. Tình yêu, tình thân, tình bạn đều có. Ngoại trừ thảo luận về tình cảm ra, cô sẽ còn rút ra lời nhắn của bộ phận thính giả rồi chia sẻ với mọi người, sẽ đề cử cho mọi người ca khúc thích hợp.

Kết thúc bốn mươi phút phát thanh, Đàm Tuyết Nhi kích động từ bên ngoài đẩy cửa đi vào: “Chị Huỳnh Huỳnh, tỷ suất nghe đài tối nay của chúng ta cao hơn tối hôm qua rất nhiều!”

Cô ấy cao hứng không thôi: “Thính giả biết hôm nay chị quay lại nên đã để lại rất nhiều bình luận cho chúng ta.”

Nguyễn Huỳnh nhận lấy máy tính bảng cô ấy đưa tới, cụp mắt xem rồi cong môi: “Vất vả rồi.”

Đôi mắt Đàm Tuyết Nhi lấp lánh: “Có phải chúng ta có thể tan làm rồi không?”

Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn cô ấy: “Phải.”

Đàm Tuyết Nhi cảm khái: “Tốt quá rồi, từ ngày chị nghỉ, em chưa từng tan làm theo giờ bình thường.”

Nguyễn Huỳnh bật cười, nhéo mặt cô ấy: “Lỗi của chị. Đi thôi, chị đưa em về.”

Rời khỏi đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh đưa Đàm Tuyết Nhi về nhà trước rồi mới lái xe đi về phía nhà mình.

Bóng đêm dày đặc, nhiệt độ đêm khuya chợt hạ xuống, lạnh hơn ban ngày không ít.

Lúc chờ đèn đỏ, điện thoại của Nguyễn Huỳnh nhận được một tin nhắn Wechat.

Cô để ý nhìn một cái, là Trần Tịnh Dương gửi, hỏi cô đang bận à.

Mấy ngày trước, sau khi hai người ở quán nướng thêm Wechat hàn huyên hai câu thì không liên lạc nữa.

Nguyễn Huỳnh đang muốn trả lời thì đèn xanh sáng lên.

Cô đoán Trần Tịnh Dương tìm mình cũng không có việc gì gấp nên dứt khoát về nhà rồi trả lời.

Ở bên kia, Trần Tịnh Dương cầm điện thoại tập trung tinh thần hai phút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người ở chếch đối diện: “Chị Nguyễn Huỳnh vẫn chưa trả lời em, có lẽ là đang bận.

Lục Ngộ An không lên tiếng.

Trần Tịnh Dương nhìn anh: “Anh, sao anh không tự hỏi chị ấy? Không phải là anh ngại chứ?”

Mấy ngày nay Trần Tịnh Dương đều ở chỗ của Lục Ngộ An. Tuy rằng Lục Ngộ An cũng không bày tỏ sự hoan nghênh đối với cậu nhưng cậu mặt dày, chỉ cần anh không đuổi thì cậu sẽ ở lại đây.

Điều khiến Trần Tịnh Dương kinh ngạc chính là, một tiếng trước sau khi Lục Ngộ An về nhà đánh răng rửa mặt xong, anh đột nhiên hỏi cậu hôm nay có liên lạc với Nguyễn Huỳnh hay không.

Trần Tịnh dương còn chưa kịp trả lời thì Lục Ngộ An lại nói: “Em gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi xem cô ấy có bận không.”

Trần Tịnh Dương tràn đầy nghi ngờ, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lục Ngộ An, cậu lại nuốt sự nghi hoặc lại, làm theo chỉ thị của anh.

Lục Ngộ An ngước mắt liếc cậu một cái, không trả lời.

Trần Tịnh Dương hứ với anh một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: “Nếu như anh muốn theo đuổi chị ấy thì anh không thể im ỉm như vậy được, anh phải chủ động.”

Cậu nói lời này rất nhỏ, Lục Ngộ An không nghe rõ. Anh ngước mắt nhìn về phía Trần Tịnh Dương, đang muốn hỏi xem cậu nói gì thì cuộc gọi của bệnh viện đến trước.

Lục Ngộ An bắt máy nói hai câu rồi vội vàng ra ngoài đi đến bệnh viện.

Trần Tịnh Dương bị bỏ lại ở nhà đợi mười mấy phút mới đợi được tin nhắn của Nguyễn Huỳnh.

-

Sáng hôm sau, sương mù mịt mờ.

Mưa nhỏ rơi tí tách, mặt đường ướt hơn một nửa, lá rụng khô héo trên mặt đất cũng nhiều hơn bình thường không ít.

Lục Ngộ An ở bệnh viện cả đêm, khi tỉnh dậy vẫn chưa tới sáu giờ.

Anh đứng dậy về nhà một chuyến, sau khi rửa mặt đánh răng thì mới một lần nữa quay lại, hôm nay anh đi làm như thường.

Trước khi đến bệnh viện, Lục Ngộ An đi đến quán sữa đậu nành trước.

Chỉ cần có thời gian rảnh thì phần lớn thời gian anh đều giải quyết bữa sáng ở đây.

Chưa đến bảy giờ, cửa hàng bữa sáng có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt.

Bên tai là tiếng ầm ĩ, khi Lục Ngộ An lơ đãng ngước mắt thì nhìn thấy người cười với mình.

Sương mù vẫn chưa hoàn toàn tan đi, cả đêm không ngủ ngon nên tầm nhìn cũng không quá rõ. Nhưng điều kỳ lạ là, khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh vẫn khắc sâu trong đầu anh.

Hai người nhìn nhau từ xa, Lục Ngộ An đi về phía bàn của cô.

“Đến sớm vậy.” Anh nói.

Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Sao anh không hỏi vì sao tôi ở đây?”

Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, dáng vẻ đường hoàng: “Sao cô lại ở đây?”

“...” Nguyễn Huỳnh hơi nghẹn lời: “Tôi nói là trùng hợp thì anh có tin không?”

Lục Ngộ An: “Không tin.”

“Ồ.” Nguyễn Huỳnh không hề giãy giụa mà nói: “Tôi ở đây đợi anh.”

Lần trước khi hai người tới đây, Nguyễn Huỳnh đã hỏi có phải anh thường xuyên tới đây không.”

Trước khi Lục Ngộ An đến bệnh viện đi làm thì sẽ đến đây mua bữa sáng.

Câu trả lời này của Nguyễn Huỳnh khiến Lục Ngộ An bất ngờ, anh nhìn dáng vẻ thẳng thắn vô tư của cô, nhất thời không biết nên nói gì.

Ngược lại là Nguyễn Huỳnh, nhìn dáng vẻ im lặng của anh, cô hơi nghi hoặc: “Sao anh không hỏi tiếp, tại sao tôi đợi anh?”

Lục Ngộ An hơi nhướng mày, cười một cái, phối hợp với cô: “Vì sao?”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, không hài lòng lắm với thái độ phối hợp này của Lục Ngộ An. Cô nhấn mở điện thoại, tìm mã QR của Wechat, sau đó đẩy điện thoại đến trước mặt anh: “Đợi anh kết bạn Wechat.”



Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lục: Sáng sớm cô ấy tìm tôi kết bạn Wechat.

Nguyễn Huỳnh: Đừng nghĩ nhiều, tôi có lý do.