Cung Côn Ngọc Đàn, Bắc Kinh.

Chiếc xe hơi dừng ở trước cửa, lập tức có người hầu đến mở cửa, đưa khăng tay nóng, bưng trà.

Tưởng Việt cầm lấy khăn xoa tay, sau đó tùy tiện ném vào khay, sau đó cầm lấy quải trượng người hầu đưa, hơi khập khiễng bước về phía đại sảnh rực rỡ ánh đèn.

“Mừng ngài về nhà, ông chủ.”

Quản gia cung kính chào.

Tưởng Việt lạnh nhạt ừ một tiếng, liền nhìn thấy quản gia đi theo phía sau, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.

“Sao thế?” Ông ta hỏi.

Thấy ông chủ hỏi, quản gia chắp tay trước ngực, thành thật kể lại chuyện cậu chủ gọi điện đến, giọng điệu xúc động: “Tuy rằng bình thường cậu chủ ít nói nhưng trong lòng rất hiếu thuận, hôm nay còn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của ngài nữa.”

Là một người làm lâu năm ở nhà họ Tưởng, thấy quan hệ hai bố con lạnh nhạt như vậy, quản gia cũng rất là sầu muộn.

Hiện tại cậu chủ chủ động quan tâm, đây là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ của hai bố con đã bớt căng thẳng rồi?

“Nó gọi điện hỏi thăm sức khỏe của tôi?”

Tần Cửu nheo mắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Quản gia gật đầu: “Vâng, cậu chủ hỏi thăm sức khỏe gần đây của ngài như thế nào, có tái khám định kỳ không.”

Tưởng Việt hừ lạnh: “Nó đang ước gì tôi chết sớm đi mà thôi.”

Quản gia: “…”

Tưởng Việt không nói gì nữa, chống quải trượng đi vào thang máy: “Mang bữa tối lên tầng cho tôi.”

Nhìn bóng lưng hơi cong kia, quản gia thở dài trong lòng, haiz, cái tính khí kia của ông chủ thì ai mà chịu cho nổi.

***

Vào một ngày tháng ba đầy nắng, trong nhóm Fans Nguyệt Lượng ① xuất hiện một tin nhắn.

[Mọi người ơi, tôi vừa phát hiện một tin tức không thể tin được!]

[Sao đó?]

[Mọi người còn nhớ vị đại gia đã tặng 300 vạn tiền quà cho Nguyệt Lượng trong buổi live stream lần trước không?]

[Nhớ chứ, ID đó độc đáo như vậy, có muốn quên cũng khó.]

[Chẳng lẽ cậu biết vị đại gia đó là ai?]

[Đoán! Vị bố của phú bà Sunshine kia, có khả năng chính là bố ruột của Tưởng đại lão! Chủ tịch tập đoàn Quang Linh, Tưởng Việt!]

Sau khi gửi tin nhắn này đi, bạn fans này còn gửi kèm theo một bức ảnh.

[Mọi người nhìn đi, đây là tạp chí tài chính tôi mới mua hôm nay, bên trên có bài phỏng vấn Tưởng Việt.]

Ngay lập tức, có vô số fans nhấn vào xem bức ảnh này.

Trên ảnh là một trang tạp tí có ghi rõ câu hỏi của phóng viên và câu trả lời, phần lớn các câu hỏi đều hỏi về chuyên môn trong ngành tài chính, fans đọc như đọc kinh thư, mắt lướt một lượt, cuối cùng dừng ở một dòng, bắt đầu đọc từng chữ một.

Phóng viên: “Ngài Tưởng, mạo muội hỏi một vấn đề. Xin hỏi ngài nghĩ sao về việc con trai độc nhất Tưởng Kiêu của ngài yêu đương với ngôi sao đang nổi Tạ Thanh Di?”

Khi phóng viên hỏi câu này, anh ta cũng không mong đợi Tưởng Việt sẽ trả lời.

Không ngờ rằng ông ta lại nghiêm túc trả lời: “Nguyệt Lượng là một cô bé tốt, tôi đã chuẩn bị xong sính lễ rồi, giờ chỉ xem thằng con trai không biết cố gắng của tôi có rước được con gái nhà người ta về hay không thôi.”

Phóng viên: “!!!”

Fans đang xem trong nhóm: “!!!”

[A a a a a a, vậy tức là nhà họ Tưởng rất hài lòng với em gái của chúng ta!]

[Chủ tịch Tưởng nói đã chuẩn bị sẵn sính lễ! Nói Nguyệt Lượng rất tốt! Là Tưởng đại lão không biết cố gắng!”

[Nhanh lên, nhanh lên, mau đăng tấm hình này lên siêu thoại, cho tất cả mọi người nhìn thấy, nhất là đám antifan suốt ngày chỉ biết sủa lung tung kia, cho họ tức chết.]

Thấy các fans chuẩn bị lâm trận, quản trị viên nhảy ra: [Mọi người bình tĩnh lại nào, trước tiên để tôi kiểm tra xem nội dung phỏng vấn này có phải thật hay không đã. @ Tinh Tinh yêu Nguyệt Lượng nhất, người chị em, bạn vui lòng cung cấp tên tạp chí này, ở dưới tầng nhà tôi có sạp báo, tôi sẽ đi mua để xác minh.]

Bạn fans vừa gửi ảnh nãy nhanh chóng chụp ảnh bìa tạp chí gửi vào nhóm, cũng quay thêm một video ngắn, để chứng minh không phải pts.

Chừng mười phút sau, quản trị viên nói đi mua tạp chí kia gửi tin nhắn vào nhóm: [Là thật, “Tài chính kinh tế cuối tuần”, mọi người có thể đăng lên siêu thoại! Mau tuyên truyền, tuyên truyền nào!]

Ngay sau đó, fans trong nhóm đã chuyển chiến trường sang Weibo.

Tin tức trên mạng lan truyền rất nhanh, cộng thêm sự chia sẻ của rất nhiều blogger lớn V, nhất thời tin tức Tạ Thanh Di sắp gả vào hào môn càng ngày càng lan rộng.

Nhóm Tinh Tinh thở phào một hơi---

[Nhìn xem Tưởng đại lão đã dẫn Nguyệt Lượng về nhà ra mắt gia đình rồi, cộng thêm tin tức cầu hôn mấy ngày nay, có vẻ chuyện tốt đẹp sắp đến rồi!]

[Đám antifan các người mau mở to mắt ra mà xem đi, rõ ràng người ta yêu đương đường đường chính chính, còn về ra mắt gia đình rồi, hào môn cũng chuẩn bị sính lễ rồi, chỉ đợi Nguyệt Lượng nhà chúng tôi gật đầu nữa thôi!]

[Người ưu tú ở đâu cũng ưu tú, hào môn cũng muốn cô ấy gả vào!]

[Trước thì lo lắng chuyện hôn sự của em gái không có tin tức, giờ hạnh phúc đến đột ngột, đột nhiên tôi lại không nỡ để em gái kết hôn QAQ]

[Hu hu hu hu, vợ ơi, đừng kết hôn vội thế, tập chung kiếm tiền thêm mấy năm nữa đi.]

Antifan trước màn hình: “…”

Bọn họ nghiên cứu đi nghiên cứu lại bức ảnh chụp trang tạp trí kia, cố gắng tìm ra dấu hiệu của việc pts.

Bọn họ nghiên cứu tìm kiếm cả buổi mà không có kết quả nhưng bản thân lại không tin chuyện này, cho nên dứt khoát đi đến tiệm báo chí gần nhà mình để mua tạp chí.

Một nhà xuất bản tạp chí ở Bắc kinh.

“Tổng biên tập, bộ phận tiếp thị vừa gừi thông báo tập chí “Kinh tế tài chính cuối tuần” cháy hàng rồi! Hiện tại có rất nhiều nhà phân phối sách của chúng ta đã bán hết, gọi điện thoại kết chúng ta in thêm!”

“Cái gì? “Kinh tế tài chính cuối tuần” cháy hàng?”

Tổng biên tập kinh ngạc, đẩy chiếc kính đen trên mũi: “Chuyện này… Sao có thể.”

Xã hội phát triển, ngành in ấn báo chí như họ càng ngày càng ế ẩm, doanh số của tạp chí tài chính không cao, hơn nữa, tạp chí “Kinh tế tài chính cuối tuần” vừa mới phát hành được có ba ngày, làm sao có chuyện hết hàng được chứ?”

Thư ký vội vàng đưa điện thoại cho tổng biên tập xem, giải thích đầu đuôi mọi chuyện.

“Hiệu ứng của người nổi tiếng mang lại quá mạnh, fans của Tạ Thanh Di hầu như đổ xô đi mua tạp chí này.” Thư ký nói: “Đề tài này vừa lên hotsearch, tạp chính liên quan của chúng ta cũng cháy hàng theo.”

Tổng biên tập chưa bao giờ nghĩ tạp chí kinh tế của mình sẽ cháy hàng theo cách này.

Nhìn thấy hotsearch đứng top trên bảng hotsearch kia, trên mặt ông ta không giấu được nụ cười, vội vàng ra lệnh: “Mau, mau liên hệ với bên xưởng in ấn, bảo họ in thêm đi.”

Đây đúng là tiền từ trên trời rớt xuống1

Tổng biên tập vui vẻ mỹ mãn, tìm vào Weibo của Tạ Thanh Di, nhấn theo dõi với lòng biết ơn với Thần Tài.

***

“Hotserarch treo trên bảng suốt buổi chiều, vô số giang cư mạng đều thấy chủ tịch Tưởng hài lòng với người con dâu này, cậu với Tưởng Kiêu muốn không kết hôn cũng khó.”

Tần Cửu cười mập mờ trong điện thoại: “Có phải tớ cũng nên bắt đầu chọn váy phù dâu rồi không?”

Tạ Thanh Di không ngờ Tưởng Việt sẽ trả lời phỏng vấn, kết hợp với việc ông ta tặng quà ở buổi livestream, xem ra chú Tưởng thật sự chấp nhận chuyện cô ở bên Tưởng Kiêu sao?

“Anh ấy đã cầu hôn đâu, cậu vội tìm váy phù dâu làm gì?”

“Chẳng phải cũng sắp rồi sao? Bây giờ cũng là tháng ba rồi.” Tần Cửu hỏi: “Đúng rồi, tại sao phải đợi đến tháng ba mới cầu hôn? Chẳng lẽ là vì tháng ba là mùa động dục sao?”

Tạ Thanh Di: “…”

“Quên hỏi.”

Nghĩ đến lúc này Tưởng Kiêu đang ở trong phòng làm việc, cô nói với điện thoại: “Tớ sẽ đi hỏi ngay đây.”

Tần Cửu: “Ok ok, hỏi xong nhớ quay lại giải đáp nghi hoặc của nhớ nhá.”

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Thanh Di đứng dậy khỏi ghế sô pha trong phòng khách, đi vào phòng làm việc.

Nhung mà trong phòng làm việc không có ai.

Cô đứng ở cửa một lúc, sau đó nâng bước đi về phía phòng ngủ để tìm người.

Trong phòng ngủ không có ai nhưng trong phòng dể quần áo lại có động tĩnh.

“Anh ơi, anh ở bên trong---!”

Từ “không” còn chưa kịp nói ra, ánh mắt cô đã bị cơ bắp hoàn hào trên cơ thể người đàn ông thu hút.

Anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời lúc này đang ngả về phía Tây, ánh mắt trời màu cam xuyên qua tấm kính chiêu lên cơ thể với những đường cong rắn chắc, cơ bụng tám múi rõ ràng của anh, khiến cơ thể anh như tô thêm một màu mật quyến rũ.

Những ngón tay thon dài kia đang cầm một chiếc áo sơ mi màu đen mới.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu, ánh mặt trời màu cám chiếu vào mắt anh, giống như một mặt hồ màu ngọc bích lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Có chuyện gì à?” Anh hỏi.

Đầu óc Tạ Thanh Di trống rỗng, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào dáng người như điêu khắc của anh, cùng với nốt ruồi màu đỏ dưới xương quai xanh bên trái.

Anh trắng thật.

Hai ý nghĩ lần lượt xuất hiện trong đầu cô, nhận ra mình đang bị mê hoặc, cô chớp mắt, nhanh chóng dời tầm mắt, giơ tay sờ mặt mình.

Suýt chết.

“Khụ.”

Nhìn người đàn ông đã mặc chiếc áo sơ mi lên, đang cài từng chiếc cúc lại, Tạ Thanh Di khẽ nói: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Hàng cúc được cài từ dưới lên trên, đã cái tới chiếc thứ tư, che gần hết cơ bụng tám múi của anh.

Trong lòng Tạ Thanh Di cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng vẫn thành thật dời tầm mắt đi: “Là… Anh định tháng này sẽ cầu hôn em sao?”

Ngón tay đang cài cúc của Tưởng Kiêu khựng lại.

Anh cụp mắt, nhìn xuống chiếc cúc trên ngực: “Ừ.”

Vốn dĩ muốn tạo cho cô một bất ngờ, không ngờ bị fans trong nhóm chat tuyên truyền, trách anh sơ xuất.

“Sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?” Tưởng Kiêu nói.

“… Tò mò.” Tạ Thanh Di ngẩng mặt, tiếp tục hỏi: “Nhưng tại sao lại là tháng ba?”

Tưởng Kiêu: “…”

Do dự một lát, anh nói: “Anh sẽ nói với em sau khi cầu hôn.”

Tạ Thanh Di nhíu mày: “Hả? Còn úp úp mở mở vậy sao?”

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

Tưởng Kiêu giơ tay xoa tóc: “Tuần sau em có lịch trình gì không?”

Tạ Thanh Di: “Sao thế?”

Tưởng Kiêu: “Không phải em muốn xem buổi biểu diễn của Francesca sao? Anh có hai vé biểu diễn vào thứ tư tuần sau ở LA.”

Francesca là nữ ca sĩ Tạ Thanh Di thích nhưng từ ba năm trước, sau khi cô ấy kết hôn sinh con xong thì không còn tổ chức buổi biểu diễn nữa, đây là buổi biểu diễn đầu tiên của cô ấy trong ba năm gần đây.

“Tất nhiên là phải rảnh chứ!”

Tạ Thanh Di vui vẻ nhìn Tưởng Kiêu: “Anh sẽ đi xem chung với em sao?”

Tưởng Kiêu: “Nếu không thì anh mua hai vé làm gì?”

Tạ Thanh Di cố ý giả ngu, trêu ngược lại anh: “Ai biết chứ, nhỡ đâu anh muốn để em và A Cửu cùng đi, dù sao bọn em cũng rất thích Francesca.”

Tưởng Kiêu vuốt mắt: “Anh không phải người có lòng tốt như thế.”

Đôi bạn trẻ chơi đùa trong phòng để quần áo một lúc lâu mới ăn mặc chỉnh tề, ra ngoài đi ăn.

***

Chớp mắt đã đến ngày hẹn đi du lịch, sau một chuyến bay dài, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay ở LA an toàn.

Trong không khí se lạnh của mùa xuân ở LA vào tháng 3, Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu cùng nhau đến khách sạn nhận phòng và cất đồ, sau đó nắm tay nhau đi dạo phố.

Tưởng Kiêu đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng bán quà tặng đầy không khí văn học và cổ điển.

Tạ Thanh Di nhìn theo ánh mắt của anh về phía cửa kính, chỉ thấy sau tấm kính là một vài con rối gỗ, mặc những bộ quần áo được may rất đẹp, màu sắc sặc sỡ, mang màu sắc cổ tích.

“Anh thích những thứ này sao?” Tạ Thanh Di hỏi.

Tưởng Kiêu lắc đầu, ánh mắt nhìn những con rối gỗ sau tấm kính, giống như đang nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người họ qua tấm kính… Hoặc là, đang nhìn cái gì đó.

Tạ Thanh Di nhìn đôi mắt xanh lục càng lúc càng đậm của anh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

“Anh đã từng sống ở đây khi còn nhỏ sao?”

Cô ngoắc lấy ngón tay anh, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng, như sợ sẽ khơi lại những ký ức bị phủi bụi bao lâu nay của anh.

Tưởng Kiêu nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy đôi mắt đên láy đầy yêu thương dịu dàng kia, đôi lông mày đang nhíu lại cũng từ từ giãn ra: “Ừ.”

Anh và Amelia đã từng sống ở thành phố này---

Tuy nhiên, họ không đủ khả năng để sống ở trung tâm thành phố nhộn nhịp như vậy.

Họ sống trong khu người nghèo cách chỗ này nửa tiếng đi tàu điện.

Khi rảnh rỗi, Amelia sẽ dẫn anh vào trung tâm thành phố mua sắm.

Lúc đó cửa hàng quà tặng này cũng đã mở ở đây rồi nhưng năm đó, thứ trưng bày sau tấm kính này là những con búp bê nhồi bông chứ không phải những con rối gỗ như bây giờ.

Khi Amelia dẫn anh đi qua cửa hàng, ánh mắt anh đã bị thu hút bởi một con búp bê Tây Dương tóc vàng mắt xanh, lúc đó anh cũng dừng bước chân lại giống như hôm nay vậy.

Lúc đó, Amelia cũng như Tạ Thanh Di, hơi ngạc nhiên hỏi anh: “Wiliam, con thích cái này sao?”

Anh lắc đầu, nói không phải.

Anh chỉ vào con búp bê Tây Dương kia, cười nói với Amelia: “Con búp bê này rất giống mẹ.”

Cùng là mái tóc vàng, mắt xanh nhưng mẹ không có bộ váy xinh đẹp và tinh xảo như vậy.

Amelia nhìn con búp bê kia, rồi lại nhìn con trai, nói: “Ừ, rất giống mẹ.”

Bà ấy dắt tay Wiliam vào cửa hàng, muốn mua con búp bê này, như vậy những khi bà ấy đi làm, con búp bê này sẽ thay bà ấy bầu bạn với con trai.

Nhưng giá của con búp bê này lại đắt hơn nhiều so với dự kiến.

68 đô la.

Số tiền này đủ nuôi hai mẹ con trong một tuần.

Bọn họ bước ra khỏi tiệm, đứng trước cửa kính rất lâu, bóng của họ được phản chiếu trên khung cửa kính như bây giờ.

Không lâu sau đó, mẹ anh qua đời.

Anh đem tro cốt của bà ấy đến thành phố này, khi chiếc xe Limousine chạy qua cửa hàng này, anh đã cầu xin trợ lý của bố dừng xe lại, đồng thời nói: “Sir, you lend me $68, please?”

Trợ lý sợ hãi, vội vàng lấy trong ví ra một tờ 100 đô đưa cho anh.

Mà trong ví của người trợ lý đó, có rất nhiều tờ 100 đô.

“Khi đó anh nghĩ, giá mà Amelia của anh có nhiều tiền như thế này.”

Anh thừa kế trí nhớ tuyệt vời của bố mình, thậm chí sau ngần ấy năm, anh vẫn nhớ rõ những ký ức thời thơ ấu của mình.

Tạ Thanh Di nghe rất hăng say, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…”

Ánh mắt Tưởng Kiêu khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: “Anh cầm tiền đi vào cửa hàng đó nhưng con búp bê kia đã bị người ta mua mất rồi, đồ trong tiệm đều là đồ chỉ có một, không còn con búp bê thứ hai nào nữa.”

Giống như, trên thế giới này không có Amelia thứ hai.

Vào mùa hè nóng nực và ẩm ướt đó, cậu bé năm tuổi đó vừa mất mẹ lại vừa không mua được búp bê.

Mang theo nỗi sợ hãi cùng bối rối, ngây ngô mờ mịt rời khỏi thành phố này.

Tạ Thanh Di không ngờ chuyện sau đó sẽ như thế vậy.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Kiêu, cô muốn an ủi anh nhưng không biết phải nói thế nào, cũng không biết nên bồi thường cho anh sao--- Dù sao cũng không thể mua cho anh một con búp bê Tây Dương được.

Anh đã qua cái tuổi cần búp bê làm bạn rồi.

“Anh có nhớ nơi mình đã từng sống là ở đâu không?” Tạ Thanh Di hỏi.

“Hử?”

“Em muốn đến xem.”

Những lời này khiến hai mắt Tưởng Kiêu tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Chỗ đó rất loạn, vừa bẩn thỉu vừa hẻo lánh, không có gì chơi, em…”

Em không chê sao?

Tạ Thanh Di nắm lấy tay anh, không quan tâm: “Không có gì chơi thì không có gì chơi, trung tâm thành phố này cũng chẳng có gì chơi. Hơn nữa chỉ cần ở bên cạnh anh, có đi đâu em cũng vui…”

Nói đến đây, cô cười ranh mãnh, nhón chân lên thì thầm với anh: “Cùng lắm thì em chơi với anh.”

Tưởng Kiêu sững sờ, sau đó trong ánh mắt xanh lục hiện lên một ý cười bất đắc dĩ, dùng ngón tay chọt đầu cô: “Đang nói công cộng, em kiềm chế chút.” 

Tạ Thanh Di thấy anh cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cong môi nói: “Ở nơi công cộng cần phải kiềm chế, vậy trong xe thì sao?”

Tưởng Kiêu: “Không đi dạo nữa à?”

“Không đi nữa.”

Cô nắm tay anh kéo anh đi về hướng để xe, gượng điệu nhẹ nhàng ấm áp: “Lúc này em chỉ muốn ngồi lên đùi anh, ôm anh hôn thật mạnh.”

Cho anh biết, cô yêu anh như thế nào.

Không cần bất kỳ một búp bê Tây Dương gì, cô sẽ đồng hành cùng anh, yêu anh mãi mãi.