Lâm Vi nhìn chằm chằm Trình Dạng, tầm mắt dịu dàng như nước.

Đây là người đàn ông cô yêu từ đầu đến cuối, chỉ tiếc, lúc cô gặp anh, anh đã kết hôn, vợ anh lại diễm lệ kinh người, hoàn hảo vô cùng.

Phần chung tình kia, chỉ dám vụng trộm để trong lòng, trong đêm khuya lúc ngủ say, không phải không từng mơ thấy hình ảnh ở cùng với anh, nhưng không dám hy vọng xa vời, có một ngày, anh vậy mà dễ dàng ở gần cô trong gang tấc.

Lâm Vi cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ rất đẹp.

Qua thật lâu, cô mới nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào khuôn mặt anh, anh giống như chịu đựng kích thích rất lớn, toàn thân hung hăng run rẩy, một luồng điện truyền khắp cả người cô, khiến cô giật mình, ngón tay mạnh mẽ rút về.

Lâm Vi thật cẩn thận xoa ngón tay vào hai gò má của mình, mãi đến khi luồng khí nóng kia rút đi, cô mới lấy lại can đảm, cúi đầu, chạm vào môi anh.

Đúng vậy, lấy hết can đảm.

Cứ việc cô biết, người đàn ông này bây giờ bị vợ của anh hạ thuốc, cô chỉ cần dụ dỗ một chút, toàn bộ sẽ thuận tình nước đẩy theo thuyền, nhưng cô vẫn cần có can đảm.

Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng mười centimet, tốc độ tim đập của cô đã nhanh đến không cách nào dừng lại, tay cô gắt gao nắm lấy một bên chăn, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy lợi hại, sau đó cúi đầu xuống.

Hai đôi môi ngày càng gần, Lâm Vi cũng đã có thể cảm giác được nhiệt độ ở bờ môi anh, ngay lúc sắp chặm vào môi anh, đột nhiên người đàn ông cả người vô lực, liền mạnh mẽ vươn tay đẩy cô ra.

Lực dùng rất lớn.

Cô không hề phòng bị, vậy mà bị đẩy ngã xuống giường, đau đớn.

Sau đó người đàn ông trên giường vùng vẫy đứng lên, nghiêng ngả đi vào trong phòng tắm, cửa bị khóa trái, bên trong vang lên tiếng nước chảy ầm ầm.

Qua gần hai tiếng, cửa phòng tắm mới mở ra, Lâm Vi vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Dạng ướt đẫm quần áo, nước nhỏ từ bên trong ra ngoài, từ trước đến nay đây là lần anh tắm nước lạnh lâu nhất, cả người đều tỏa ra khí lạnh.

Trình Dạng đứng tại chỗ, cách Lâm Vi rất xa, anh nhìn chằm chằm cô, không nói gì, ánh mắt lại giống như đang chất vấn, hỏi rốt cuộc toàn bộ là chuyện gì xảy ra?

Không phải cô bày ra, nhưng lâm Vi lại thấy mình như kẻ trộm bị bắt gặp, khẩn trương và bất an không thể nói hết, lúc Trình Dạng nhìn cô, cô lại không chịu nổi liền rơi nước mắt.

Trình Dạng vẫn không lên tiếng, như là rất kiên nhẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô, chờ cô.

Lâm Vi giống như không chịu nổi, đột nhiên khóc thành tiếng: “Anh Trình Dạng, thật xin lỗi... là Cô Kiều để em đến... trước có nói với em...”

Nước lạnh dội xuống, đầu óc anh đã tỉnh táo lại, anh đã đoán được chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng xác nhận từ trong miệng Lâm Vi, anh lại phát hiện có một cỗ lửa giận không có cách nào chế ngự xông ra từ dưới đáy lòng.

Anh là chồng của cô, anh yêu cô như thế, vậy mà cô không nói tiếng nào dâng anh cho người phụ nữ khác.

“Cho nên, cô ấy hạ thuốc tôi, rồi gọi cô qua đây? Mà cô cứ vậy rồi tới đây?”

Giọng điệu của anh, vô cùng hung ác, khiến Lâm Vi sợ tới mức run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn, nước mắt rơi càng nhiều, thậm chí đã phát ra tiếng nức nở.

Trình Dạng nghe được tiếng khóc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm lại sự việc này cũng không phải lỗi của Lâm Vi, thở ra một hơi dài, lại quay đầu hỏi: “Hai người đã nói những gì?”

Lâm Vi dừng khóc, mang theo vài phần thút thít nói: “Cô ấy nói muốn em đối xử tốt với anh, cô ấy nói không thể cho anh một gia đình toàn vẹn, hi vọng em có thể cho anh một gia đình đầy đủ.”

Lúc nói ra mấy lời này, Lâm Vi phát hiện từ ngày Kiều An Hạ tìm mình nói chuyện, tâm tình vẫn luôn bất an, giờ đã không hiểu sao mà bình tĩnh lại, mà cánh môi của Trình Dạng, lại dùng lực mím lại, anh biết cô vì chuyện con cái nên mới làm thế này, nhưng là anh vẫn tức giận đến cực điểm, vì để cho anh có con, cô liền có thể vứt bỏ anh sao?”

“Ngày đó cô ấy nói với em rất nhiều về thói quen sinh hoạt của anh, nói anh không thích uống sữa tươi, buổi tối không thích ăn đồ dầu mỡ, thích ăn thịt xào khô...”

“Cô ấy nói, cả đời người, không phải chỉ có tình yêu, cho dù chỉ có tình yêu, nhưng là cũng không thể chỉ có một đoạn yêu nhau, cô ấy nói, anh đáng có được một hôn nhân hạnh phúc, một gia đình đầy đủ, cô ấy đã làm chậm trễ của anh nhiều năm, không muốn làm chậm trễ anh thêm nữa.”

Lâm Vi nói rất nhiều, rất nhiều, lúc nói xong lời cuối, như đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lên: “Có thể đêm nay cô ấy sẽ rời đi...”

Lâm Vi còn chưa nói xong, Trình Dạng đã hung hăng nhíu mày, anh nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.

-

Kiều An Hạ khóc thật lâu, mới dừng lại được, cô nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua, sợ là anh và Lâm Vi đã...

Chỉ là nghĩ đến đây, trong lòng cô lại thấy đau đớn.

Chuyện đau đớn nhất trên đời, là đem người mình yêu nhất dâng tận tay cho người khác.

Cho tới bây giờ cô vẫn luông là một người phụ nữ ích kỷ bốc đồng, chỉ có anh cam chịu oan ức ở bên cô.

Kiều An Hạ xoa xoa mắt, đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn, vừa thu dọn, nước mắt vừa rơi xuống.

Đợi đến lúc thu dọn xong xuôi, Kiều An Hạ để giấy thỏa thuận ly hôn đã thảo sẵn lên bàn, cầm bút, tạm dừng một lát, nhanh chóng ký tên mình, nước mắt không dễ dàng gì mới dừng lại, lại bừng lên.

Cô kích động nắm bút, vừa chuẩn bị đặt lên bàn, chợt cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta hung hăng đạp ra.

Kiều An Hạ theo bản năng quay đầu, thấy Trình Dạng cả người ướt sũng đứng ở cửa.

Cô trố mắt nhìn, còn chưa mở miệng nói chuyện, Trình Dạng đi tới trước bàn, nhìn thấy giấy ly hôn đã ký tên cô, tức giận lại nổi lên, anh không cần suy nghĩ, cầm lên xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném vào mặt Kiều An Hạ.

Tờ giấy tuy nhẹ, nhưng lực lại lớn, đập vào mặt cô có chút đau đớn.

Trình Dạng như bị chọc tức, chỉ ngón tay vào Kiều An Hạ hai lần, sau cùng cái gì cũng chưa nói, liền chống eo, xoay người đi vòng quanh phòng ngủ, đi đến bên cạnh chiếc vali mà cô đã thu dọng xong, Trình Dạng lại càng tức giận hơn, đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đá xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn.

“Kiều An Hạ, cô...” Thô tục đến bên miệng, Trình Dạng vẫn cố nuốt xuống, bức bách chính mình ngậm miệng lại, tiếp tục giậm chân, đi vòng quanh phòng sau cùng thấy ở bên cạnh bàn trà có một cái túi rác màu đen, bên trong có đủ các loại bình.

Trình Dạng cau mày, cúi đầu, bắt đầu lục tìm những đồ bỏ đi trong đó, phát hiện bên trong có đủ các loại thuốc, thuốc đông, thuốc tây... toàn bộ đều là bồi bổ tử cung, hỗ trợ mang thai...

Rõ ràng rất lâu trước đây, anh đã bắt ép cô dừng uống thuốc, thuốc trong nhà đều bị anh ném hết đi, thế nào mà vẫn còn nhiều như vậy... trong mắt anh liền sáng tỏ, mấy năm nay, cô vẫn vụng trộm uống thuốc sau lưng anh?

Thật ra đối với chuyện con cái, anh đã nghĩ thông suốt từ lâu.

Đúng là anh thích có con, nhưng anh cũng không ngại bọn họ không có con.

Nhưng là, anh không nghĩ đến, chuyện không thể sinh con này, lại như một cây kim bén nhọn đâm sâu vào lòng cô suốt mấy năm, dường như đã trở thành chấp niệm.

Trình Dạng nhìn chằm chằm những thứ đó một lúc, đột nhiên đứng lên, bước nhanh đến trước mặt cô, kéo cô vào trong lòng: “Hạ Hạ, về sau đừng làm như vậy nữa, được không?”

Kiều An Hạ yên lặng, vì cái ôm này, vì những lời này, đột nhiên rơi nước mắt xuống.

“Trình Dạng, không phải em muốn rời xa anh, nhưng em không muốn anh...”

“Anh biết, anh đều biết...” Trình Dạng ôm cô càng chặt hơn: “Nhưng là anh không để ý, so với con cái, anh càng muốn có em hơn...”

-

Nửa năm sau, lễ giáng sinh.

“Trình Dạng, không phải anh nói mang em đi xem pháo hoa sao? Sao lại mang em đến đây?” Kiều An Hạ nhìn phòng ốc có chút cũ nát, nghiêng đầu hỏi anh.

Anh không nói gì chỉ nhìn cô cười cười, cởi dây an toàn, xuống xe mở cửa cho cô, nắm tay cô, kéo cô vào trong.

Trong phòng rất cũ nát, bên trong có mùi vị ẩm ướt.

Kiều An Hạ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh, anh vẫn không nói gì, chỉ nắm tay cô đi tiếp.

Bên trong có một đứa bé trai tầm tám chín tuổi, làn da cực lỳ trắng, dáng vẻ xinh đẹp, nhìn hệt như con gái.

“Trình Dạng...” Cô vừa hô tên anh, anh liền vẫy tay với đứa bé kia, đứa bé cực kỳ hiểu biết đi đến trước mặt hai người, anh cúi người xuống, vỗ vỗ bả vai của bé, chỉ vào Kiều An Hạ nói: “Con có đồng ý về nhà chúng ta không? Về sau chú là ba con, cô ấy là mẹ con?”

Hoàn