Hứa Gia Mộc vội vàng thay đổi tiếng Anh nói lại một lần, sau đó bác tài xế liền đạp mạnh phanh lại, xe còn chưa ngừng ổn, Hứa Gia Mộc liền đưa tiền, rồi đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.

Sau đó chạy thật nhanh về phía sau xe.

-

Tống Tương Tư ra khải nhà vội vàng, chỉ đeo một đôi dép lê, chạy nửa đường còn rơi mất một chiếc, đường cứng nhắc, ma sát lòng bàn chân của cô sinh đau, khiến cho cô không nghĩ chạy tiếp, liền gục mặt xuống, ngay tại lúc cô nghĩ đến bản thân nhất định sẽ ngã thảm, cánh tay lại bị người kéo lại, cả người liền rơi vào trong lòng người khác: “Em điên rồi? Chạy chân không ở trên đường cái làm cái gì?”

Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc rống thân thể co rúm lại một chút, sau đó liền ngẩng đầu, theo dõi ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng lửa giận của anh, nhìn một giây, đột nhiên liền mở miệng hỏi một câu: “Gia Mộc, anh yêu em sao?”

Tống Tương Tư hỏi trực tiếp như vậy, khiến cho đầu óc Hứa Gia Mộc chớp mắt một cái trống rỗng.

“Gia Mộc, anh yêu em sao?” Tống Tương Tư lại tiếp tục truy vấn một câu.

Hứa Gia Mộc hoàn hồn, giống như là vừa mới phản ứng được đến tột cùng cô muốn hỏi cái gì, cau mi lại một chút, sau đó mở miệng, âm thanh có chút nặng nề: “Chuyện này quan trọng lắm sao? Em đã kết hôn , không phải sao......”

Âm thanh của Hứa Gia Mộc còn chưa có lạc định, Tống Tương Tư lại mở miệng, âm thanh kiên quyết chắc chắc: “Quan trọng.”

Cô nhìn ánh mắt của anh, thật sự, lẻn một cỗ ánh sáng chói mắt, như là sợ anh không tin, cô tiếp tục nhắc lại một lần: “Rất quan trọng, cho nên nói cho em biết, rốt cuộc anh có yêu em hay không?”

Hứa Gia Mộc giống như thật sự bị Tống Tương Tư cuốn hút, cũng trở nên chuyên chú theo, anh dừng lại ở của ánh mắt của cô, một hồi lâu, cuối cùng liền mở miệng, thực lưu loát một chữ: “Yêu.”

Âm thanh trên đường phố ồn ào, một chữ kia, nháy mắt từ bên tai của Tống Tương Tư biến mất không thấy.

Cô nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, tốc độ dồn dập mà lại mãnh liệt.

Đầu ngón tay của cô bắt đầu run run, hô hấp bắt đầu không xong.

Hứa Gia Mộc dừng ở ánh mắt Tống Tương Tư, trầm mặc một hồi lâu, tiếp tục mở miệng: “Rất yêu...... Yêu đến anh liều mạng muốn buông tha em, cuối cùng vẫn không thể nào buông.”

Lúc cô ở bên cạnh anh, anh chưa từng ý thức được là anh yêu cô, cho nên những lời này, anh chưa từng nói qua với cô.

Sau đó cô rời đi anh, từ biệt 3 năm, khi gặp lại, cô đã gả làm vợ người khác, anh lại không thể mở miệng nói.

Hiện tại cô đột nhiên hỏi anh, anh mới phát hiện, nguyên lai bản thân có rất nhiều rất nhiều điều, muốn nói với cô.

“Sau khi em rời đi, anh vẫn luôn cố gắng làm cho bản thân hết hy vọng, cuối cùng anh thật sự hết hy vọng .”

“Nhưng mà, không phải đối với em, mà là đối với bản thân anh.”

“Anh thử hết tất cả biện pháp, đã làm rất nhiều cố gắng, nhưng mà anh lại thủy chung không làm được đó là hết hy vọng với em, cho nên, đến chết trong lòng của anh cũng không thể quên được em.”

Nước mắt của Tống Tương Tư, đột nhiên liền rơi xuống một giọt, khóe môi cô hơi hơi cong lên, không có dự liệu trước đột nhiên kiễng mũi chân lên, hôn lên môi của anh.

Cô cố gắng khắc chế bản thân, nếu đã kết thúc, sẽ không muốn lại bắt đầu, con đường này là cô chọn, không cần lại quay trở về con đường cũ, nhưng mà cuối cùng cô thất bại, thua ở chính lực khống chế của bản thân, thua ở lực ảnh hưởng của anh đối với chính mình.

Anh yêu cô, anh không có cưới bất luận kẻ nào, anh vì cô làm nhiều như vậy, nàng thật sự tìm không thấy lý do để tiếp tục nhất đao lưỡng đoạn với anh như vậy.

Cho nên, cô mặc kệ .