tống Tương Tư yên tĩnh đứng yên tại chỗ, đợi qua không biết bao
lâu, rốt cuộc mới nhìn thấy đèn trong văn phòng của anh tắt, sau đó qua
năm phút đồng hồ, cô lại nhìn thấy anh đi ra khỏi Hứa thị.
Bảo vệ đưa chìa khóa xe cho anh, thuận tiện giúp anh mở cửa xe, anh khom người ngồi xuống, rất nhanh liền khởi động xe rời đi.
Xe của anh biến mất, cô vẫn ngây ngốc nhìn theo không nhúc nhích, mãi đến khi di động trong túi vang lên, mới hoàn hồn.
Là Giang Ly Thành gọi đến, hỏi cô sao vẫn chưa về nhà.
Cô gác điện thoại, thuận tiện nhìn qua thời gian, đã là 12 giờ
15 phút, cô vậy mà ngây ngốc đứng ở đây suốt hai tiếng, mà hai tiếng đó, chỉ có thể thấy được dáng vẻ của anh mười mấy giây đồng hồ.
Còn có mấy giờ sau, cô đã đi Mỹ rồi.
Trước đo, cuối cùng cô cũng thấy anh, tuy chỉ là nhìn từ xa xa
thoáng qua, nhưng cũng coi như một chuyện rất đáng, không phải sao?
-
Tống Tương Tư trở lại Tô Uyển, đã là 1 giờ sáng, Giang Ly Thành
ngủ gật trên ghế, anh nghe được tiếng mở cửa, lập tức tỉnh lại, nhìn
Tống Tương Tư cả người mệt mỏi, cau mày: “Sao trễ thế này mới về?”
“Không có gì.” Vẻ mặt của cô thật bình tĩnh lắc đầu, đi về phía
phòng ngủ, đẩy cửa nhìn thoáng qua Tiểu Hồng ở trên giường, lại lén lút
đóng cửa lại: “Hôm nay thật ngại quá, làm phiền anh ở đây trông Tiểu
Hồng lâu thế này.”
“Không sao.” Giang Ly Thành xách áo khoác, đứng lên, đang chuẩn
bị rời đi, lúc đi đến kệ đổi giày, lại hỏi một câu: “Đã thu thập xong
hành lý chưa.”
“Xong rồi.” Vẻ mặt của cô nhạt nhẽo gật đầu một cái.
“Ngày mai lúc 11 giờ, tôi tới đón cô và Tiểu Hồng.”
Giang Ly Thành rời đi, Tống Tương Tư ngã xuống ghế sofa, cô nhìn ngọn đèn ngoài cửa, chỉ cảm thấy nặng nề.
-
Cả đêm dường như cô đều không ngủ được, tới 7 giờ Tiểu Hồng tỉnh lại, cô và Tiểu Hồng ăn sáng, đưa bé đi chơi, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Về nước chỉ hơn một tháng, vậy mà không hiểu sao mua nhiều như vậy, nhét gần hai valy, mới xong hết toàn bộ.
11 giờ, Giang Ly Thành cực kỳ đúng giờ gõ cửa, anh di chuyển vali xuống dưới mới đi lên ôm lấy Tiểu Hồng.
Đường ra sân bay rất thoáng, mới một giờ bốn mươi, đã đến sân
bay, sau đó làm vài thủ tục check in, kiểm tra căn cước, Tống Tương Tư
nắm vé máy bay, nhìn thoáng qua như đang vùng vẫy gì đó.
“Tương Tư? Tương Tư?” Giang Ly Thành đã qua cửa kiểm tra an
ninh, nhìn thấy cô đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhíc, không nhịn được
lên tiếng nhắc nhở: “Nghĩ gì thế?”
Tống Tương Tư hoàn hồn, nhìn anh lắc đầu, chuyển hộ chiếu lên trước, sau đó là chứng minh thư và vé máy bay.
-
Tiểu Bánh Ngọt về nhà từ hôm qua, là vẻ mặt rầu rĩ không vui,
cơm chiều cũng ăn ít, sớm đã lên phòng đồ chơi, mặc cho Kiều An Hảo và
má Trần hét như thế nào, cũng không nói gì một mình chơi xếp gỗ ở đó.
Ngày hôm sau, Tiểu Bánh Ngọt cũng không giống bình thường, dậy
từ sớm, đi đến phòng ngủ của ba mẹ, kêu bọn họ rời giường đưa bé đến nhà trẻ.