Có đôi khi cũng hỗ trợ vơ vét trên mặt đất, kiểm tra thiếu sót.

"Tri phủ này thật tham lam, rõ ràng cất giấu hai mươi vạn lượng bạc trắng dưới mặt đất, hời cho ta rồi!"

"Quan ngoại này vừa nhìn đã biết là bị vợ quản nghiêm, còn giấu tiểu kim khố, thuộc về ta!"

"Còn có hang ổ thổ phỉ? Tiền tham ô của các ngươi, cũng thuộc về tai"

Phàm là đồ vật có chút giá trị, toàn bộ chạy không thoát pháp nhãn của hắn.

Dưới sự dẫn dắt của Vương Kim Hải, thành thị của Đại Viêm liên tiếp rơi vào tay giặc, tiền của Lâm Bắc Phàm càng ngày càng phồng lên.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm chuyển ánh mắt sang Hoành Đoạn sơn mạch, bởi vì đám người Diệu Thủ Không Không đã tới bảo tàng.

"Các ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, con rắn lớn kia dài bảy tám trượng, đầu còn lớn hơn đèn lồng, vô cùng hung mãnh, da của nó quả thực là tường đồng vách sắt, đao kiếm đều không thể chém rách! Hơn nữa sức mạnh vô cùng lớn, còn có thể phun ra độc khí, đặc biệt là khí độc, khí độc kia có thể ăn mòn nham thạch, tuyệt đối không thể dính vào!"

Đi tới trước sơn động, Diệu Thủ Không Không nghiêm túc dặn dò.


"Được, chúng ta sẽ cẩn thận!"

Sắc mặt mọi người ngưng trọng, khẽ gật đầu.

Mấy người sau khi trải qua thương nghị, quyết định do Tửu Kiếm Tiên có thực lực mạnh nhất dẫn đầu, Sài Ngọc Tâm và Bạch Trúc chia ra trợ giúp hai bên trái phải, Diệu Thủ Không Không ở phía sau, tìm cơ hội trộm đi

Cửu Nhãn Bạch Ngọc Liên Bồng.

Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ, bốn người giết vào trong huy,ệt động.

"XI... Cự xà linh mẫn, trong nháy mắt lại phát hiện tung tích của bọn họ, khạc lưỡi vọt ra, diện mục thập phần dữ tợn.

Tửu Kiếm Tiên không chút do dự chém xuống một kiếm: "Chém!"

Kiếm khí tung hoành, soi sáng h,uyệt động!


Nhưng mà, kiếm này trảm lên trên cự xà không chút thương tổn, lại kích phát hung tính của nó, nó mở ra miệng rắn cực lớn, khí độc phun ra ngoài.

"Chúng ta mau trốn đi!"

Tránh thoát độc khí, tiếp tục đại chiến.

Thời gian một chén trà trôi qua, bốn người đại chiến với cự xà vẫn rơi vào thế hạ phong, cực kỳ nguy hiểm.

Về phần Cửu Nhãn Bạch Ngọc Liên Bồng, mặt cũng không nhìn thấy.

Lâm Bắc Phàm không muốn lãng phí thời gian, hư không chém xuống một kiếm.

"Keng keng keng!"

Một kiếm kia như từ trên trời giáng xuống, trực tiếp. chém vào đầu con rắn khổng lồ.

Cự xà phát ra tiếng rê,n rỉ thống khổ, đầu rơi khỏi thân thể, giấy dụa từ từ chết đi.

Bốn người hít một hơi lạnh: "Một kiếm thật mạnh!"

Bốn người bọn họ liên thủ, đều không đả thương được tới con rắn lớn kia.