Ông nhanh chóng nắm tay Khâu Y Nhị.

“Cháu làm gì sao, không biết lựa người lại đi bắt nạt cô ta.


Khâu Y Nhị nói: “Cô ta lơi hại lắm sao? Chú, tại sao chú lại sợ cô ta.


“Đó là, đó là Tam thiếu gia của Cố gia, cháu không hiểu, quyền lực của gia tộc này ở thành phố B lớn như vậy, chú của cháu cũng không xứng xách giày cho người ta, cháu còn ở đây để gây rắc rối cho chú, chú sợ anh ta? Phải là không có mấy người không sợ hắn.


Lợi hại như vậy?
Khâu Y Nhị không muốn tin vào điều đó.


Tuy nhiên, nhìn chú như vậy, dường như không phải đang nói đùa.

Khâu Y Nhị nghĩ, làm sao có thể? Vu Điềm nói rõ ràng rằng, Vu Tịch rất nghèo khó.

Tuy nhiên, bị chú bắt ép, Khâu Y Nhị nhìn Vu Tịch, chỉ có thể nói.

“Thật xin lỗi…”
Vu Tịch tay khoanh trước ngực, càng khí thế hơn lúc nãy.

Giáo viên Trần vội vàng nói: “Ai u, đã nói xin lỗi rồi, tụi nhỏ mâu thuẫn …”
Cố Lâm Hàn nhìn ông ta và để lại một lời.

“Về phần giáo viên Trần, tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng về ông.


“Này … cái gì…”
Cố Lâm Hàn nắm tay Vu Tịch: “Đi, anh đưa em đến bệnh viện
trước, nếu em có chuyện gì, anh sẽ không bỏ qua cho ai ở đây.


“Vâng … vâng … chắc chắn, cậu đi thong thả … chúng tôi thực sự xin lỗi.


Một số người cúi đầu phía sau.

Giáo viên Tiểu Lưu đứng lên, nói với giáo viên Trần: “Lần sau nên cẩn thận.



Giáo viên Trần cảm thấy xấu hổ, liền thấy những người trong văn phòng cũng nhìn mình như vậy.

Khâu Y Nhị đi ra ngoài, bắt đầu
khóc.

Cô ấy tức giận đến phát khóc.

Cả đời, cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy!
Tuy nhiên, nhìn ra bên ngoài, Vu Tịch được Cố Lâm Hàn dắt tay, cùng nhau tiến vào chiếc Porsche, cô ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao Vu Tịch lại có tốt số như vậy …
Tìm được người bạn trai quyền lực như vậy lại còn giàu có …
Dù gì cô ấy vẫn là học sinh, Porsche cũng chưa nhìn thấy mấy chiếuc, chứ đừng nói đến việc ngồi trong đó.

Cô tức giận nhìn về phía đó, tức giận nghĩ, nhảm nhí!
Ban đầu cũng không có việc gì, Cố Lâm Hàn đưa cô vào trong xe, quay đầu liên thấy, Vu Tịch ngưỡng mộ nhìn anh.

Không thể không nói, vừa nãy cố Lâm Hàn bỗng nhiên xuất hiện ở trường học, thực sự rất đẹp trai.

Đột nhiên, Vu Tịch có cảm giác như mình đang được bảo vệ.

Cô ấy chưa bao giờ, dám tưởng tượng cô sẽ mãi mãi có được cảm giác này.

Vu Tịch một tay ôm ngực nhìn hắn: “Anh tại sao lại ở chỗ này.



Cố Lâm Hàn nói: “Làm sao, em không muốn anh đến?”
“Không có làm sao, em chỉ nghĩ … vừa rồi, chồng em thật đẹp trai…”
II »
Vô ưu ở phía sau nhìn hai người.

Cố Lâm Hàn nghe, không nhịn được cười.

“Rất đẹp trai?”
“Tất nhiên.


Ban đầu anh ta có chuyện ở công ty, nhưng nghe thấy giáo viên nói như vậy về Vu Tịch, nhiệt huyết dâng trào, anh đành bỏ mặc công việc của công ty đi đến.

Nói tóm lại, hiện tại anh không thể nghe ai nói không tốt về Vu Tịch.

Ai nói, ngay lập tức có thể thành công kích hoạt lửa giận của anh.

Vu Tịch đến gần, trong mắt lóe lên tia sáng nhìn anh, khiến anh rất đắc ý.

.