Lúc cô tỉnh lại đã thấy mình nằm cùng phòng bệnh với anh, ba mẹ cô và cả ba mẹ anh đều có mặt, bọn họ vậy mà trò chuyện vô cùng vui vẻ với nhau, cô còn nghe loáng thoáng gì mà nghĩ tên cho cháu.

“ Ba mẹ! ” Giọng nói của cô yếu ớt vang lên.

Cả bốn người đều đồng loạt quay sang nhìn, mẹ chồng cô nhanh chóng cầm lấy bát canh gà hầm thuốc bắc nóng hổi đem đến trước mặt cô.

“ Con dâu ngoan! mẹ có nấu canh gà cho con ăn một chút, phụ nữ mang thai không được bỏ bữa ”
Đột nhiên trong đầu cô vang lên tiếng nổ lớn.

Mang thai? cô mang thai sao? cô đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn mẹ chồng mình, rõ ràng không có dấu hiệu gì sao có thể mang thai được chứ.

Đôi mắt cô đưa sang nhìn anh vẫn đang nằm bất động ở đó, đôi mắt đột nhiên rưng rưng muốn khóc, vừa dứt liền khóc lớn.

Mẹ chồng cô và mẹ cô liên tục dỗ dành “ Kỳ Nhi đừng khóc mà, con mà khóc sau này em bé sẽ không vui đâu ”
“ Ngoan đừng khóc ”.

“ Mẹ ơi! con mang thai rồi, con đã làm mẹ rồi ” Khương Tịnh Kỳ ôm lấy mẹ mình khóc lớn, khóc mãi không chịu ngưng.


Đến khi mệt rồi liền ngủ gục trên vai bà như đứa trẻ nhỏ, cô chỉ mới 18 tuổi, vừa phải quản công ty thay chồng vừa phải mang thai cực khổ như vậy, liền cảm thấy cô có chút đáng thương.

Mỗi ngày cô đều được hai người phụ nữ chăm sóc, ăn toàn đồ bổ cho phụ nữ mang thai khiến cô sắp chịu không nổi nữa rồi, bởi vì cô mang thai không tiện đi lại nên chuyện công ty do ba anh giải quyết còn anh cũng được chuyển về nhà để chăm sóc.

Khương Tịnh Kỳ nắm lấy tay anh, đây là phòng ngủ của hai người cô hi vọng ở đây anh sẽ sớm tỉnh lại “ A Duật! Anh nhìn xem anh làm ba rồi còn không mau tỉnh lại cho em ”.

“ Dạo gần đây em rất khó ăn, lại thường xuyên nổ súng mửa, ăn cá không được, trứng cũng không nhưng lại rất muốn ăn bánh ngọt có phải xem sẽ sinh con gái không? ” Cô ngồi trên giường nằm lấy tay anh luyên thuyên cả buổi.

“ Em nói nhé mẹ ngày nào cũng hầm canh, rồi nấu toàn món ngon cho em, anh còn không mau tỉnh lại chắc chắn anh thành con ghẻ ”
Cô nói xong liền ôm lấy anh hôn lên trán anh một cái.

Hôm nay là ngày cô khám thai định kỳ, cô vẫn thường xuyên đến khám đầy đủ, vẫn chăm sóc bản thân thật tốt vì sợ sẽ ảnh hướng đến bảo bảo của mình.

Khương Tịnh Kỳ đã quá quen với nhân viên bệnh viện, cô có bảo hôm nay mẹ không cần đi cùng, cô đã có thể tự chăm sóc bản thân, nên cô muốn đi một mình.

Mọi người ở bệnh viện gặp cô liền rất vui vẻ vì cô vừa giỏi, lại vừa dịu dàng, có lần Ninh Khuê Mật cũng đến đưa cô đi khám thai, nhưng khi cô bảo về bảo Tần Vũ Phong làm cho Ninh Khuê Mật một đứa thì chị ấy liền lắc đầu lia lịa dù cho Tần Vũ Phong vô cùng phấn khích.

Cô khám xong liền ghé trung tâm một chút, cô ăn mặc cũng rộng không quá bó người vì sợ bảo bảo khó chịu, suy cho cùng cũng đã gần hai tháng rồi, anh cũng đã ngủ lâu như vậy.

Nhìn thấy những bộ quần áo trẻ sơ sinh vô cùng đáng yêu thì cô lại muốn mua đem về nhưng hiện tại cô vẫn chưa biết là con gái hay con trai nên không thể tùy tiện mua được như vậy rất phung phí.

Mua một ít trái cây, và đồ ăn về nhà, mỗi ngày thức dậy cô đều hi vọng sẽ nhìn thấy Lăng Duật tỉnh lại, mỗi ngày đều như thế khiến cô cảm thấy an ủi bản thân được một chút.

Tịnh Kỳ trở về nhà đã là buổi chiều, bước vào trong bước chân của cô liền dừng lại bất động nhìn căn nhà được mở đèn sáng khắp nhà, hình như trước khi cô đi cô không bật đèn, chẳng lẽ nhà có trộn sao?.

Nhưng ăn trộm nào lại đi bật đèn như vậy chứ, cô thật sự cảm thấy khó hiểu, lại có chút sợ hãi cầm lấy nhánh cây bằng hai ngón tay ngoài sân chậm rãi đi vào phòng khách.

Mùi thức ăn đột nhiên xộc vào mũi cô, khiến cô bất giác nhìn sang phòng bếp mẹ cô đến à?
Nhưng khi bước lại gần thì tất cả đồ vật trên tay cô đều rơi xuống, đứng bất động hốc mắt ngập nước nhìn người đàn ông đang ở trong bếp nấu ăn.

Là anh! Anh tỉnh rồi....!
“ Lăng...Lăng Duật...hức...hức Là anh...có phải là anh không ” Khương Tịnh Kỳ vừa khóc nấc vừa gọi anh.


Lăng Duật nghe tiếng cô liền quay đầu lại, nhìn cô đứng khóc nhưng vẫn nhìn lấy anh, đôi mắt ngập nước khiến anh vô cùng đau lòng, anh chậm rãi đi lại chổ cô mà vỗ về.

“ Sao vậy! vừa về đã khóc thành thế này rồi ” Lăng Duật đau lòng lau nước mắt cho cô.

Cô ôm lấy anh, ở trong lòng anh khóc nấc lên tiếng“ Anh ngủ lâu như vậy, em sợ..thật sự rất sợ..sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa ”.

“ Ừm anh biết rồi, bảo bối đừng khóc anh sẽ đau lòng chết mất, chẳng phải anh đã đứng đây với em sao? ” Lăng Duật vừa nói vừa hôn lên môi cô một cái để trấn an tinh thần của cô.

“ Hức...Lăng Duật...em nhớ anh...thật sự rất nhớ, anh nói xem nếu anh không tỉnh lại hai mẹ con em biết phải làm sao chứ ” Khương Tịnh Kỳ vừa quẹt nước mắt vừa đáng thương nhìn anh nói.

Lăng Duật đột nhiên bất động, hai mẹ con? vậy là cô mang thai rồi, chẳng lẽ chỉ vì một lần trước khi xảy ra chuyện mà đã dính rồi sao? không phải chứ sao lại như vậy được.

“ Em mang thai? ” Anh nhìn cô ngơ ngác hỏi.

Khương Tịnh Kỳ gật đầu “ Ừm đã gần hai tháng rồi, lúc mang thai em còn không biết đến khi ngấc rồi mới biết mình mang thai ”.

“ Bảo bối nhỏ! vất vả cho em rồi, ngoan mau vào đây chồng em nấu đồ ăn cho em nhé ” Anh mỉm cười tít cả mắt, gương mặt ngập tràn hạnh phúc khi biết bản thân đã làm cha.

Anh ôm lấy cô, bế cô đặt ngồi xuống ghế trong phòng bếp, nhưng khi xoay lưng rời đi liền bị cô nắm lấy tay áo kéo lại, Khương Tịnh Kỳ nhìn anh lắc đầu “ Em không đói, anh vừa mới tỉnh lại cũng nên nghĩ ngơi đi ”.

Lăng Duật nhìn vẻ mặt của cô cũng đành bất lực, anh vừa tỉnh lại đã không thấy cô check cam mới biết hôm nay cô đi ra ngoài, anh không muốn gọi mẹ anh vì chắc chắn bà ấy lại mắng anh.

Càng không muốn bà ấy chạy đến nhà mình.


“ Bảo bối ngoan! ăn một chút có được không nhé ” Lăng Duật quỳ một chân xuống ngồi xổm trước mặt cô, anh hiện tại cảm thấy bản thân rất khoẻ.

Xuống hai tháng trời, không biết anh đã sợ hãi thế nào đâu, anh liên tục nhìn thấy hình ảnh ở kiếp trước của cả hai, lại nhìn thấy cô vì tai nạn mà qua đời bỏ lại anh.

Nhưng lúc đó anh cũng nghe thấy tiếng cô nói chuyện nhưng không cách nào tìm được đường ra, anh như lạc vào mê cung không lối thoát, bản thân lại mang một nổi sợ hãi.

Mỗi lần anh nhìn thấy cô trong bóng tối nhưng không cách nào chạy lại mà nắm lấy, cũng không chạm được cô anh đã vô cùng bất lực muốn buông bỏ nhưng khi nghe giọng nói của cô anh lại cố gắng.

“ Anh sợ nếu anh không tỉnh lại Tịnh Kỳ của anh biết thế nào đây? nếu anh không tỉnh lại cô sẽ bị người khác ức hiếp ai sẽ bảo vệ cô đây ” bao nhiêu nổi sợ hãi bao trùm lấy anh bắt anh phải tìm được đường trở về.

Anh cầm lấy canh hầm mà anh thấy được đặt trong tủ lạnh, vừa mới hâm lại trên đó còn có ghi chú nhìn thấy chữ đã biết của mẹ anh mang đến.

Đút cho cô ăn từng chút một, hành động vô cùng dịu dàng, anh vô cùng yêu chiều cô cuối cùng người con gái này cũng đã là của anh, người con gái này cuối cùng cũng đã yêu anh, đã có anh trong lòng.

“ Lăng Duật! Em nhận ra rồi, em thật sự rất rất yêu anh ”.

“ Lăng Duật anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình em ”..