Mộ Như khẽ cắn môi, cô nghe tiếng khóc van xin của mẹ qua điện thoại, trong lòng xót xa vô cùng.

Mẹ, người mẹ đã vứt bỏ cô như chướng ngại vật từ khi cô còn nhỏ, người mẹ luôn bám chặt lấy ba cô như rễ cây, người mẹ mà mọi thứ đều lấy ba cô làm trung tâm, người ba yêu cầu bà vứt bỏ cô- một đứa con gái xấu xí. Người mẹ đã bí mật cô--

19 năm qua không phải là mẹ không quan tâm đến cô, nói thật là cô có thể cùng Mộ Tuyết đi học, thỉnh thoảng nhặt quần áo mà Mộ Tuyết không thích mặc, điều này có phần do người mẹ nhút nhát nay của cô.

Một trong những điều gan dạ nhất mà mẹ cô đã làm trong đời có lẽ là bà đã không tuân theo lời nói của Tịch Viễn Trình vì vậy mà bà đã bị ném xuống sông cho chết đuối.

Vì vậy, theo quan điểm này, mà mẹ cô đã không xóa được tình mẫu tử.

Nghĩ đến đây, Môn Như giật lấy túi xách bước nhanh xuống lầu, cô không biết nhà họ Tịch xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ coi nói rằng nhà họ Tịch sắp xong rồi, chắc là có liên quan đến Nam Cung Tần.

Tuy nhiên, vừa chạy đến sảnh dưới lầu, Liễu mẫu từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô, bà lập tức cười nói với cô: “Thiếu phu nhân, ta đã làm xong đầu cá sư tử, con có muốn thử trước không? Xem món ta làm có ngon không? "

"Cám ơn người Liễu mẫu, nhưng không cần đâu" Mộ Như vội vàng nói, "Con đi ra ngoài một chút, con về nhà, nhà con xảy ra chút chuyện."

Mộ Như nói xong liền chạy nhanh về phía cửa.

“Thiếu phu nhân." Liễu mẫu vội vàng gọi cô, “Thiếu gia nói con không nên trở lại nhà họ Tịch, nói con là nước do nhà họ Tịch đổ ra, chuyện của nhà họ Tịch không việc gì liên quan đến con nữa."

“Làm sao có thể không liên quan đến con?” Mộ Như tức giận đến mức không kìm được mà lên vài decibel: “Con vẫn luôn là người nhà họ Tịch, trên người có dòng máu của nhà họ Tịch. Bây giờ, rắc rối của nhà họ Tịch có thể do con gây ra. Làm sao con không thể trở về? "

"Nhưng..."

“Mộ Như nói đúng,” Đông Phương Mai vừa bước vào cửa đã tiếp lời của Liễu mẫu, sau đó nhìn Mộ Như nói, “Nhà họ Tịch xảy ra chuyện, Mộ Như con nên quay về nhanh chóng. Nếu con cần trợ giúp, chỉ cần gọi cho dì Mai. Hãy nhớ nhà họ Tịch là nhà của con và Đông Phương gia cũng là của con."

"Cảm ơn dì Mai." Mộ Như gật đầu, cảm thấy tốt hơn một chút sau khi nghe những lời của Đông Phương Mai, sau đó lao về phía cửa mà không đợi Liễu mẫu nói gì.

Chỉ là, vừa bước tới cửa, bảo vệ lại đi tới nhắc nhở cô một cách lễ phép và ân cần: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã nói với tôi rồi, tôi hãy dặn cô hôm nay không được đi ra ngoài mà chỉ nên ở lại nhà thôi."

Mộ Như hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, xua tay lớn tiếng nói: "Tránh ra, tôi không phải đi ra ngoài đi mua sắm, tôi về nhà cha mẹ!"

Sau tiếng rống, lợi dụng lúc nhân viên bảo vệ choáng váng, cô ‘vênh mặt’ chạy ra khỏi cổng "Nhất Thốn Mặc" với cái nhìn ngơ ngác của bảo về.

"Nhất Thốn Mặc" tuy là biệt thự kiểu sân vườn nhưng vì ở ngoại thành nên hơi xa đại lộ và ít xe buýt nên rất bất tiện khi cô đi xe buýt.

Quả thực là bất tiện, Mộ Như đợi ở bến xe ven đường rất lâu không thấy xe buýt, nhưng có rất ít xe taxi, vì vậy cô phải đợi một thời gian dài.