Trình Diệp từ phòng họp đi ra, mệt mỏi day day huyệt thái dương.

Công ty một đống người lại chẳng làm được tích sự gì, chuyện gì cũng đến tay hắn.
Hắn vừa vào phòng làm việc đã gặp ngay Dương Tú Anh ở trong, Trình Diệp nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô lại tới làm gì?”
“Em mang canh gà tới.” Cô ta vui vẻ mở hộp cơm giữ nhiệt ra, đưa tới trước mắt hắn.
Hắn ghét bỏ, lướt qua người cô ta, trở về bàn làm việc.
“Anh không thích sao?”
“Cô không cần phí công phí sức vì tôi như vậy, tôi không cần!” Trình Diệp thẳng thắn, nghiêm túc nói với cô ta.
Hắn không nhớ bao nhiêu lần hắn đã nhắc nhở cô ta rồi nhưng cô ta vẫn cứ mặt dày tới làm phiền hắn.

Nếu không phải là con gái đối tác công ty, hắn nhất định sẽ cho người lôi cô ta ra ngoài.
“Anh… anh đừng lạnh lùng với em vậy được không?”
“Thế cô còn muốn gì nữa? Cô không thấy cô đang làm phiền tôi sao?” Trình Diệp cuối cùng vẫn nói thẳng.
Hắn từng làm tổn thương Vu Khả khiến cô đẩy hắn ra xa nên đối với Dương Tú Anh, hắn không muốn làm tổn thương cô ta, không phải hắn sợ cái gì, chỉ là hắn nghĩ nếu tạo ra vết thương lòng cho một cô gái thì sau này cô ấy khó chấp nhận thêm một người khác.

Nhưng giờ hắn lại nghĩ, không thẳng thắn với cô ta thì cô ta sẽ lại càng ảo tưởng, đến lúc đó lại càng khiến cô ta tổn thương sâu sắc hơn.

Nhẹ nhàng từ chối chẳng khiến cô ta từ bỏ thì phải dùng biện pháp mạnh.
“Cô chỉ là con của đối tác, không phải bạn gái tôi, tôi chưa từng thừa nhận cô.

Còn nữa, tôi mắt nhắm mắt mở cho cô không phải tôi xem trọng cô, tôi chỉ không muốn chuốc thêm phiền phức về mình thôi.

Nhưng cô dường như nghĩ quá rồi…”
“Anh…” Dương Tú Anh rơm rớm nước mắt.

“Là vì Vu Khả sao?”
“Đúng vậy, trong tim tôi, chẳng ai thay thế được cô ấy.”
“Dù là cô ấy không cần anh?”
“Đúng.”
Ánh mắt kiên định của Trình Diệp khiến cô ta không biết nên làm gì tiếp theo, thẹn quá, cô ta ôm mặt bỏ chạy.
Trình Diệp thở dài, ngả người xuống ghế.
Hắn không hề cảm nhận được tình cảm của Dương Tú Anh đối với hắn nên chắc lần này không tính là hắn quá đáng, cô ta chỉ là buồn một chút rồi thôi.
Không giống như hắn.

Bị từ chối tình cảm hắn là người hiểu rất rõ, vết thương đó thật sự rất khó lành.
Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi cô vẫn chưa tới, không phải bảo sẽ cùng hắn đi khám thai sao?
Hắn vốn định gọi cho cô lại nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới.
“Tôi về thành phố S rồi, tiệm có chút việc.

Không cần tìm tôi.”
Cô đơn giản nhắn mấy câu, chắc là tắt điện thoại rồi, hắn gọi không được.
Trình Diệp thất vọng, cười gượng tiếp tục làm việc.

Vu Khả một mình về thành phố S, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn không có Trình Diệp.

Cho đến khi Dương Tú Anh xuất hiện.
Cô ta đến tận nơi Vu Khả làm việc, ban đầu cũng chỉ là một vị khách đến, nhân viên tất nhiên đối đãi hết mình, nhưng cô ta lại muốn gây khó dễ buộc Vu Khả phải ra mặt.
“Tôi tưởng chị sẽ không còn mặt mũi nhìn tôi chứ.” Dương Tú Anh khinh thường cô.
“Cô có ý gì chứ?”
Cô bé nhân viên thấy thái độ của cô ta, lập tức lớn giọng, không màng cô ta là khách, còn muốn lên đánh cô ta.

Cũng may Vu Khả giữ lại.
“Cô hỏi bà chủ của mình đi, cô ta đã mang thai đứa con hoang của người nào đó, lại đến bắt vị hôn thê của tôi đổ vỏ.”
Dương Tú Anh cố tình nói lớn tiếng để tất cả khách hàng đều nghe được.

Phải biết ở đây chỉ toàn là những học sinh sinh viên nữ, mà lứa tuổi này thì tin tức lan truyền cực kì nhanh.

Như vậy cô còn có khách sao?
“Ăn có thể ăn bậy nhưng nói bậy thì tôi cho cô không còn răng ăn cơm đấy!” Cô bé nhân viên đã không muốn nhịn, loại khách như cô ta thì đuổi thẳng cổ cho rồi.
Vu Khả cũng không phải người có thể nhịn, cô ta còn dám mắng con cô là con hoang, Vu Khả cũng chả cần biết cô ta là ai nữa, kéo cô bé nhân viên ra phía sau, tiện tay lấy cốc nước trên bàn tạt vào mặt cô ta.
“Tỉnh chưa?” Cô lạnh lùng lườm Dương Tú Anh.


“Chưa tỉnh thì tôi cho cô mấy cốc nước lạnh cho tỉnh.”
“Vu Khả, cô không biết xấu hổ…”
*chát!*
Vu Khả cho cô ta một bạt tai, khiến lời đang nói không thể nói ra được.
“Thứ nhất con của tôi không phải con hoang.

Thứ hai tôi cũng không quyến rũ vị hôn thê của cô? Trình Diệp yêu cô sao? Cô giỏi thì đi mà giữ lấy hắn, đừng như chó điên đi cắn người lung tung.

Cô chắc nghe danh tôi rồi nhỉ, tôi không phải là người dễ chọc đâu.”
Trước đây từng có người ôm bụng bầu tới bảo cô nhường chồng, bây giờ lại có người nói cô cướp chồng người ta.

Trước đây đúng là cô không cần Trình Diệp, bây giờ cô cũng không cần hắn, bản thân cô đã muốn một mình sinh con rồi.
Nói cô tiểu tam cướp chồng người khác? Cô lại cảm thấy nếu Trình Diệp yêu cô ta thì đã không đến đây gặp cô rồi, nếu hắn đã không yêu cô ta, cô làm vậy cũng không quá đáng đúng không?
Nếu hắn yêu cô ta thật, xem như qua chuyện này hai người đều sẽ đường ai nấy đi, bởi vì cô phải trả hắn cho người ta rồi..