Nhan Duật ăn chơi trác táng, điều này người của toàn thể Lệ Kinh đều biết rõ trong lòng, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi, cho dù là nghị luận sau lưng cũng đều cẩn thận từng tí, càng không nhắc đến nói ra trước mặt Nhan Duật. Người dám nói hoàng thúc Nhan Duật ăn chơi trác táng ngay trước mặt, chỉ sợ ngoài đương kim Thánh thượng ra, Nhiếp Nhân tuyệt đối được xem là người thứ hai.

Tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật nghe vậy bèn xúm lại, Điêu Thuyền quay về phía bóng lưng Nhiếp Nhân nũng nịu nói: “Đại tướng quân gì ơi, dám nói chuyện với hoàng thúc như vậy, chán sống rồi sao?”

Ngọc Hoàn nhíu mày, chậm rãi bước qua, đưa tay nhặt diều lại, đưa cho Nhan Duật. Nhan Duật không hề chìa tay ra lấy, nhưng lại vỗ một chưởng về phía con diều, vào lúc ấy con diều hình chim ưng kia tan thành từng mảnh nhỏ, không ra hình dạng gì.

Trong lòng những người vây xem đều trầm xuống, xem ra hoàng thúc đã nổi giận rồi, đều tương đối đồng cảm nhìn Nhiếp Nhân, chỉ sợ Nhiếp Nhân sẽ rơi vào kết cục giống như con diều.

Nhiếp Nhân vốn đã xoay người rời đi,nghe thấy giọng nói liền dừng chân quay đầu lại nhìn, trong tròng mắt trong trẻo mà lạnh lùng chợt hiện lên vẻ giễu cợt.

Nhưng trên mặt Nhan Duật lại không nhìn ra chút dấu hiệu phẫn nộ nào, khóe môi vẫn treo ý cười lười biếng mị hoặc lòng người như cũ, nghiêng người tựa lên một thân cây, đưa tay gọi: “Nhiếp đại tướng quân, cứ vậy mà đi sao?”

Nhiếp Nhân nhíu mày, trong tròng mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng hiện lên ánh sáng lạnh như binh khí, y thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Vương gia có chuyện gì sao?”

Nhan Duật cười như không cười đi đến trước mặt Nhiếp Nhân, giao cuộn chỉ của con diều trong tay cho Tây Thi, híp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong trẻo mà lạnh lùng của Nhiếp Nhân, ý cười trên mặt càng lúc càng xán lạn, “Ngươi vừa mới nói cái gì nhỉ, ăn chơi trác táng? Không hổ là người quay về Tu La trường*, có nghĩa khí.Hôm nay bản vương nể mặt ngươi, sẽ so tài với ngươi, nếu như ngươi thắng, bản vương sẽ tự nhận là ăn chơi trác táng. Thế nào?”

*Tu La trường: ý chỉ chiến trường khốc liệt.

Nhiếp Nhân sửng sốt, nhìn nụ cười không mang theo ý tốt của Nhan Duật, thản nhiên nói: “Vương gia thật sự muốn tỷ thí cùng vi thần?”

Nhan Duật cười tản mạn: “Vậy còn giả sao? Có điều, nếu như ngươi thua, bản vương nên phạt ngươi thế nào đây nhỉ?”Nhan Duật chống má, giống như trầm tư suy nghĩ,ánh mắt lướt qua con mèo đen đang chơi đùa trong bụi hoa, ánh mắt đột nhiên lóe sáng giống như sao sớm, “Bản vương thấy thật ra ngươi rất thích con mèo đen này, nếu như ngươi thua, vậy thì quỳ rạp xuống mặt đất, bắt chước tiếng kêu mèo con của bản vương, thế nào?” Giọng nói của hắn trầm thấp tao nhã, lời nói sỉ nhục người khác như thế, nhưng giọng điệu lại giống như đang nói lời âu yếm, đủ để khiến người khác bị hút vào.

Tần Cửu nhìn chằm chằm ánh sáng trong mắt Nhan Duật, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Nhiếp Nhân vừa mới trở về từ chiến trường, có lẽ đã quen nhìn thấy các binh sĩ vì bảo vệ Đại Dục quốc mà da ngựa bọc thây, mà người của hoàng tộc được bọn họ bảo vệ lại đức hạnh thế này, y lại là một tướng quân có can đảm có nghĩa khí lại chính trực, nhất định nhìn Nhan Duật không thuận mắt. Có điều đắc tội với Nhan Duật như vậy, sợ là không có trái ngọt để ăn.

Nàng rất hiếu kỳ, Nhan Duật muốn so cái gì với Nhiếp Nhân?Một vương gia ăn chơi chỉ biết hát hí khúc bao dưỡng kỹ nữ như hắn, biết chút công phu mèo quào thì sao có thể bì kịp được võ công của Nhiếp Nhân.

Nhiếp Nhân không biết sợ nở nụ cười, đôi mắt hoàn toàn trầm tĩnh, thản nhiên nói: “Không biết vương gia muốn so tài gì với vi thần?”

Lông mày cong cong của Nhan Duật nhíu lại, con ngươi giống như ngọc đen đảo đi, khóe môi nhếch lên một nửa, tạo thành một biểu cảm quỷ dị cười như không cười, chậm rãi mở miệng nói: “Chống xe bọc sắt!”

Chống xe bọc sắt?

Tần Cửu sửng sốt.

Chống xe bọc sắt chính là một khúc trong vở kịch 《Ra trận làm tướng quân》 nổi tiếng nhất hiện nay.

Nhân vật chính trong vở kịch 《Ra trận làm tướng quân》là tiểu tướng Lý Phi, trong kịch chàng múa một thanh trường thương, trong một chiến dịch dốc Miên Hổ, quân địch bắt nữ tử chàng yêu thương đi,chàng một mình đơn thương độc mã tấn công vào sơn trại của quân địch, một thanh trường thương giết địch tan tác tả tơi, ép quân địch khởi động cơ quan, đẩy từng chiếc xe sắt lớn bọc đầu nhọn từ đỉnh núi xuống, bản thân chiếc xe khoảng chừng ba trăm cân, lại thêm lực đẩy từ trên xuống, cộng lại chừng hơn một ngàn cân. Lý Phi bị bức không chỗ trốn giữa sơn đạo chật hẹp, mắt thấy đã phải bỏ mạng dưới xe.

Thời khắc cấp bách, chàng dùng trường thương trong tay chống xe bọc sắt lên, quăng ra phía sau. Chống, lật sáu chiếc xe như vậy, cuối cùng kiệt sức,bị chiếc xe thứ bảy đè chết. Nữ tử chàng yêu thật lòng cũng tự vẫn theo chàng, đây là bi kịch khiến người ta thổn thức.

Vở kịch này cực kỳ nổi tiếng, trước đây Tần Cửu cũng đã từng xem vài lần ở lầu kịch, lần nào cũng thở dài không thôi vì Lý Phi trong vở kịch. Nữ tử trong khuê các giống như các nàng, ai mà không có một anh hùng mộng, ai mà không muốn gặp được một nam nhi trọng tình trọng nghĩa như Lý Phi.

Trước đây nghe nói Nhan Duật cũng đã từng diễn vở kịch《Ra trận làm tướng quân》 này, có điều Tần Cửu không có cơ hội xem. Nàng nhớ năm đó sau khi nàng nghe nói,vẫn cảm thấy rất buồn cười, một vương gia chơi bời như Nhan Duật đi diễn vai nam nhi trọng tình trọng nghĩa như Lý Phi, không thấy buồn cười thì thế nào?

Hôm nay nghe Nhan Duật nhắc tới chống xe bọc sắt, khóe môi Tần Cửu không nhịn được mà cong lên.

Đào kép đều có bản lĩnh thật sự, mặc dù không có võ nghệ siêu việt, nhưng có lẽ ngay cả một vài cao thủ võ nghệ cũng không theo được kỹ xảo trong đó, Nhan Duật đề xuất muốn thi chống xe bọc sắt, thật ra có vài phần mưu lợi. Có điều, xe bọc sắt thật sự không phải xe đạo cụ trong vở kịch, Nhan Duật có thể chống lên được sao?

Nhiếp Nhân nhướng mày lên.thản nhiên nói: “Chống xe bọc sắt thì chống xe bọc sắt. Nếu như vương gia thua, cũng bắt chước tiếng mèo kêu sao?”

Nhan Duật khoan thai cười, khóe môi hiện lên ý cười ngạo nghễ, “Đó là đương nhiên. Nói vậy là Nhiếp đại tướng quân đã đồng ý rồi. Điêu Thuyền, ngươi đi thôngbáo cho Trương Niên, bảo ông ta chuẩn bị năm chiếc xe bọc sắt, khắp nơi trên ngọn núi này đều là sườn dốc, bảo ông ta tìm một dốc đứng, kẻ ăn chơi trác táng là bản vương muốn so tài một chút với Nhiếp đại tướng quân!”

Điêu Thuyền do dự một lát, hỏi: “Vương gia, cần xe thật ư? Hay là cần xe đạo cụ trong kịch?”

Nhan Duật híp mắt nói: “Tại sao lại dùng xe đạo cụ trong kịch, chẳng phải là khinh thường Nhiếp đại tướng quân sao? Đi đi, chuẩn bị xe bọc sắt thật sự, cần năm chiếc xe ba trăm cân.”

Điêu Thuyền vội vàng lên tiếng đáp lại, nhanh chóng bước đi.

Mọi người thấy có kịch hay để xem, mà dường như màn kịch hay này còn náo nhiệt kích thích hơn cuộc luận võ vừa rồi, cũng không có ai đến hoa uyển dùng bữa nữa,đều trong ngóng chờ đợi Lễ bộ thượng thư Trương Niên phái người đưa xe bọc sắt đến.

Tần Cửu khẽ nhíu mày, cảm thấy Nhan Duật đúng là hỉ vộ vô thường, sau này mình phải kiềm chế một chút ở trước mặt hắn, đừng đắc tội thật sự với hắn, nếu không sẽ ăn không hết, chịu không nổi!

Nhan Túc thấy lần này Nhan Duật bày trò hơi quá, nhíu mày đi đến trước mặt Nhan Duật, khuyên nhủ: “Thất thúc, Nhiếp tướng quân vô ý nói mà thôi,thất thúc đừng coi là thật, chống xe bọc sắt không hề dễ, nếu như bị xe đè lên thì không phải chuyện đùa đâu, thất thúc vẫn nên suy nghĩ kĩ!”

Nhan Duật cười lười biếng, nụ cười ấy tôn lên dáng người biếng nhác cùng với dung nhan tuấn mỹ của hắn, có một cảm giác tươi đẹp khiến người khác không thể nói rõ.Hắn nhướng mày lên cao, cười tủm tỉm nói: “Túc Nhi, lần này ta nhất định so tài. Bình thường mặc y nói thế nào, vi thúc sẽ không coi trọng, nhưng hôm nay nói ta ăn chơi trác táng trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy, vứt hết mặt mũi của ta rồi, vừa hay hôm nay để các mỹ nhân nhìn xem, ta có phải kẻ ăn chơi trác táng hay không?”

Chúng nhân đổ mồ hôi lạnh.

Đây còn không phải ăn chơi trác táng sao? Nam nhân bình thường sẽ làm ra chuyện thế này sao?

Nhan Túc nhíu mày, biết mình có khuyên nữa cũng sẽ không có kết quả.

Hắn vẫn hiểu rõ tính tình Nhan Duật, trước mặt mỹ nhân, càng coi trọng thể diện.

Hắn đã nghịch xe bọc sắt trên sân khấu kịch vài lần, tin rằng không thành vấn đề, vì thế, Nhan Túc âm thầm ra lệnh cho Lễ bộ thượng thư Trương Niên, không cần thật sự tìm xe bọc sắt ba trăm cân, nên tìm chiếc nhẹ hơn một chút.

Hành động của Trương Niên cũng nhanh, chưa tới nửa canh giờ, đã chuẩn bị xong xe bọc sắt từ kho binh khí rồi. Trương Niên lại lấy lý do không dễ tìm sườn dốc bên ngoài, chọn một sườn dốc ở hoa uyển phía sau Minh Nguyệt sơn trang, không tính quá dốc, nhưng xe bọc sắt hơn hai trăm cân cộng thêm sườn dốc, lao xuống cũng có sức nặng sáu bảy trăm cân, nếu muốn dùng một cây thương chống lên thì không phải chuyện dễ dàng.

Tần Cửu theo mọi người đến nơi cách sườn dốc không xa, những tiểu thư khuê các kia cũng rất hứng thú đứng ở một bên quan sát.

“Nhiếp đại tướng quân, đây là tuyệt kỹ (bản lĩnh đặc biệt) của bản vương, hay là mời Nhiếp đại tướng quân làm trước đi.” Làn môi mỏng của Nhan Duật khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hiền lành, dáng vẻ ung dung ôn hòa, giống như cho dù Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt, cũng không thể thay đổi nụ cười biếng nhác kia.

Nhiếp Nhân đưa tay ra, nhận lấy trường thương do cung nhân đưa tới,múa vài đường, thử lực tay, nói: “Được, vậy vi thần sẽ không khách khí nữa, mời thả xe bọc sắt đi!”

Có cung nhân lên đến đỉnh sườn dốc, thả một chiếc xe bọc sắt xuống.

Cùng với tiếng vang ầm ầm, xe bọc sắt vọt xuống như gió bay điện chớp.

Nhiếp Nhân bình tĩnh đứng ở dưới sườn núi, tay cầm trường thương, chống về phía chiếc xe, quát một tiếng “Dừng”, tốc độ nhanh của chiếc xe giảm bớt,Nhiếp Nhân thuận thế dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc rắc”, cán thương đã gãy.

Xe bọc sắt thuận thế tiếp tục vọt xuống.

Sắc mặt Nhiếp Nhân hơi đen đi.

Nhan Duật đứng một bên vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cười nói: “Nhiếp đại tướng quân, chống xe phải dùng sự khéo léo, không phải chỉ có sức mạnh là được, thế nào, thương gãy rồi sao!”

Nhiếp Nhân nghiêng đầu, nói với cung nhân: “Lấy thêm một cây thương tới.”

Cung nhân lại đưa một cây thương tới, chiếc xe bọc sắt thứ hai lại gào thét vọt đến. Lần này thương không gãy, nhưng đã tuột khỏi tay. Tiếp đến cây thương thứ ba, cuối cùng lần này đã chống lên thành công. Tiếp theo là chiếc thứ tư, chiếc thứ năm.

Năm chiếc xe, Nhiếp Nhân chống được ba chiếc.

Tần Cửu thấy hơi kinh hãi, võ nghệ của Nhiếp Nhân quả nhiên cao cường, hơn nữa chỉ chống hai chiếc xe đã tìm được kỹ xảo chống xe bọc sắt, cực kỳ hiếm có. Chỉ sợ Nhan Duật cũng không ngờ Nhiếp Nhân có thể chống được ba chiếc xe liên tục, như vậy, nếu Nhan Duật muốn thắng được Nhiếp Nhân, thì phải chống được bốn chiếc xe bọc sắt mới được. Xem ra, khả năng Nhan Duật thua rất lớn, Tần Cửu lại rất muốn nhìn dáng vẻ Nhan Duật thua cuộc bắt chước tiếng mèo kêu.

“Vương gia, tới lượt ngài rồi.” Nhiếp Nhân lui ra phía sau một bước, nói.

Nhan Duật nhếch môi cười, híp mắt nói: “Xem bản vương đánh bại ngươi thế nào nhé.”

Hắn chậm rãi đi đến trước sườn dốc, duỗi cái lưng mỏi, mở cánh tay ra, nhảy vài cái. Áo bào màu đỏ đen phong cách bay phấp phới, hắn giơ tay áo lên, khoát tay với Ngọc Hoàn.

Ngọc Hoàn cầm một cây trường thương đến, giao vào tay Nhan Duật.

Đó là một cây trường thương, không có tua thương sặc sỡ, dải hoa văn uốn lượn quấn quanh mấu thương, lưỡi thương màu đen nhánh, phạn xạ ánh sáng lạnh lẽo mờ mờ dưới ánh nắng mặt trời. Một phần hai của nửa trước cán thương được thép tôi màu đen bọc lại, cán thương làm bằng gỗ, cả cây sáng bóng, lóe lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Cây trường thương này trầm tĩnh, uy nghiêm, nhìn tựa như một con rồng say ngủ.

Đó là một cây thương Bá Vương.

Phong cách của cây thương này hoàn toàn không hòa hợp với bản thân Nhan Duật.

Trong tưởng tượng của Tần Cửu, binh khí của Nhan Duật phải giống phong cách của hắn mới đúng.

Vào khoảnh khắc Nhan Duật tiếp lấy trường thương, dường như cả người có chút thay đổi, tựa hồ trên người có khí thế không nói nên lời, hình như cây trường thương nắm trong tay hắn cũng phát ra sự lạnh lẽo sâu thẳm.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì ngay lập tức, Tần Cửu đã bị động tác của Nhan Duật chọc cười.

Hắn quay mặt về phía sườn núi, hai chân dạng r, người nửa ngồi, bộ dạng đứng trung bình tấn.

Hầu như mỗi một người luyện võ đều học đứng trung bình tấn, bởi vì đây không phải võ học cao minh gì, cũng không có bí mật đáng nói, hơn nữa còn là cơ sở bắt buộc của người luyện võ. Có điều, chưa có ai từng thấy kiểu trung bình tấn như của Nhan Duật, bởi vì hắn ngồi như không ngồi, cao hơn trung bình tấn một chút, hai chân dạng ra, ngón chân níu đất, thân trên hơi khom xuống. Hai tay nắm thật chặt trường thương trong tay, mũi thương hướng xuống mặt đất, cách mặt đất chừng ba tấc.

Động tác của hắn nhìn vô cùng kỳ quặc, may mà dáng vẻ hắn tuấn mỹ, không nhìn tư thế của hắn, chỉ nhìn mặt hắn thì vẫn có thể nhìn tiếp. Nếu không, cứ ngồi ở đó như thế thật sự rất buồn cười. Thật ra, quả thật rất buồn cười, có điều không ai dám cười.

Mà mỗi một người đều lén lút âm thầm dịch về sau vài bước.

Động tác của Nhan Duật quá không đáng tin, khiến mọi người hoài nghi hắn có thể dùng thương hay không, mặc dù hắn rất phong cách chống xe bọc sắt trên đài diễn kịch, nhưng dù sao đó cũng là đạo cụ, hơn nữa động tác trên sân khấu kịch của hắn cũng không phải thế này. Cho nên, mọi người đều rất sợ trường thương của Nhan Duật sẽ tuột khỏi tay đập vào mình.

Vẻ mặt của Nhan Duật lại cực kỳ nghiêm túc, hắn cầm trường thương trong tay, liên tục thay đổi tư thế và vị trí cầm thương, cuối cùng cảm thấy hài lòng rồi, lúc này mới mỉm cười, lười biếng nói với lên sườn núi: “Thả đi!”

Thị vệ thả xe hỏi: “Vương gia, vậy thuộc hạ thả đây!”

Nhan Duật nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Thả đi!”

“Vương gia, thuộc hạ thật sự thả nhé!” Thị vệ hỏi lại một lần nữa, chỉ sợ mình thả xe xuống, đè chết vương gia này mất.

Nhan Duật hừ lạnh một tiếng, khẽ trừng mắt, lạnh giọng quát: “Còn không thả, bản vương chém đầu ngươi.”

Thị vệ nghe vậy liền buông tay ra, xe bọc sắt trượt xuống.

Trường thương trong tay Nhan Duật vung lên, lập tức nghênh đón. Cắm vào một góc khó tin dưới đáy xe bọc sắt, sau đó hai tay dùng sức, xe bọc sắt lập tức bị chống lên, quăng về phía sau.

Chiếc xe bọc sắt thứ nhất bị Nhan Duật chống lên như vậy.

Tiếng gió mãnh liệt qua đi, xe bọc sắt rơi “ầm” một tiếng xuống mặt đất.

“Hay!”

“Vương gia bản lĩnh tuyệt vời!”

“Vương gia chính là Lý Phi chuyển thế, thần công cái thế (giỏi giang hơn người)!”

“Vương gia, hay lắm, Nhiếp đại tướng quân chờ bắt chước tiếng mèo kêu đi!”

Tiếng trầm trồ khen ngợi là tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật.

Những người khác vẫn há miệng không phản ứng kịp.

Nhan Duật khoát tay áo, nói với lên sườn núi: “Thả tiếp đi!”

Chiếc xe bọc sắt thứ hai lại trượt xuống, tiếp đến là chiếc thứ ba.

Vào lúc chiếc xe bọc sắt thứ ba bị chống lên, tất cả mọi người đã bắt đầu vỗ tay. Có điều, dường như sức lực của Nhan Duật đã nhanh chóng dùng hết rồi. Sau khi chống chiếc xe thứ tư lên, hắn quăng về phía sau.

Phía sau không có ai, nhưng Nhan Duật đã quăng lệch, lại quăng chếch ra phía sau.

Chỗ chếch phía sau có người.