Sắc mặt Chử Khanh tái nhợt, cây bút trong tay gần như bị ngón tay bóp nát, các khớp ngón tay cũng bị áp lực đến mức trắng lên, thứ trước mặt cô không phải trò chơi mà là một tờ giấy đăng ký kết hôn, cô sắp phải kết hôn với một người đàn ông xa lạ, đương nhiên cuộc hôn nhân này chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Tùy Chiêu Thành lưu loát ký tên của mình, quay đầu nhìn Chử Khanh, thấy cô do dự, sắc mặt vốn đang vui mừng tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng: "Không muốn cũng được."

Tùy Chiêu Thành giả vờ lấy lại đơn đăng ký của Chử Khanh.

"Không, đừng mà!"

Một tay Chử Khanh nắm lấy tay Tùy Chiêu Thành, tay kia nhanh chóng ký tên cô, cô đâu còn sự lựa chọn nào khác!

Khi Tùy Chiêu Thành thấy Chử Khanh ký tên, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng hiện lên nụ cười, chẳng qua anh chỉ muốn k1ch thích cô một chút thôi, tốn hết tâm tư để có được người ta, sao có thể để cô bỏ chạy như vậy.

Nhân viên chịu trách nhiệm đăng ký cho hai người nhìn thấy, thì ra thiếu gia lạnh lùng vô tình nhất thành phố Lâm cũng biết cười, còn là một nụ cười như mùa xuân tháng 3.

Nụ cười của Tùy Chiêu Thành rất ngắn ngủi, chỉ thoáng qua, Chử Khanh vốn đang đắm mình trong nỗi buồn nên không hề nhìn thấy.

Sau đó Chử Khanh miễn cường vui vẻ đi theo bước chân của Tùy Chiêu Thành như một con rối, ai cũng có thể nhìn ra Chử Khanh không cam lòng, nhưng Tùy Chiêu Thành chỉ giả vờ như không nhìn thấy bầu không khí hơi nặng nề trong Cục Dân Chính, đã thấy nhiều cặp vợ chồng mới cưới rồi nhưng chưa bao giờ thấy một cặp như vậy.

Từ đầu, các nhân viên đã thấy Chử Khanh bị ép phải làm như vậy, nhưng chỉ là họ không lo được, bên trên sắp đặt sao thì làm theo thôi, chuyện khác không thể quản được, cũng đừng để ý đến, huống chi đây là chuyện của anh Tùy.

Chẳng mấy chốc, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đã đến tay Tùy Chiêu Thành, dường như sợ Chử Khanh làm chuyện ngu ngốc nên bỏ vào túi luôn mà không thèm nhìn.

Thấy chuyện đã xong, tâm trạng Tùy Chiêu Thành vui vẻ nắm tay Chử Khanh đi ra khỏi Cục Dân Chính, Chử Khanh vô thức giãy giụa nhưng sức lực không bằng Tùy Chiêu Thành nên chỉ có thể để mặc cho Tùy Chiêu Thành kéo đi.

Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, khi Chử Khanh tỉnh táo lại thì nhìn bầu trời bên ngoài đã tối đen, dù là nửa đêm, Tùy Chiêu Thành vẫn có thể mở cửa Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn, quyền lực ngập trời, đối với Tùy Chiêu Thành, chỉ cần một câu đã có thể nắm trong lòng bàn tay.

"Anh Tùy, cô Tùy."

Trợ lý Dư Giang của Tùy Chiêu Thành nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng tiến đến bên cạnh.

Hiển nhiên Tùy Chiêu Thành rất hài lòng với cách nói của Dư Giang, nên cũng thả lỏng sức tay với Chử Khanh hơn, gió lạnh thổi qua, Chử Khanh hơi run người, không biết là gió lạnh bên ngoài hay là lạnh trong lòng.

Tùy Chiêu Thành nhận ra, lập tức cởi áo khoác khoác cho Chử Khanh, "Đưa phu nhân về nhà họ Chử."

"Vâng."

Dư Giang cung kính gật đầu.

"Chử Khanh nghi ngờ nhìn Tùy Chiêu Thành. Đêm nay là đêm tân hôn của hai người, Tùy Chiêu Thành chịu đưa cô về nhà họ Chử sao.

"Trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai anh qua đón em."

Tùy Chiêu Thành chỉnh cổ áo cho Chử Khanh.

Quả nhiên Chử Khanh cũng không tin Tùy Chiêu Thành sẽ tốt như vậy, Chử Khanh chưa nói được hay không vì cô biết mình không có quyền từ chối.

Tùy Chiêu Thành không để ý thái độ của cô, dẫn cô đến bên cạnh xe, mở cửa xe, Chử Khanh bước vào.

Tài xế lão Trần cung kính nói với Tùy Chiêu Thành rằng ông sẽ đưa Chử Khanh về.

Tùy Chiêu Thành đứng ở cửa Cục Dân Chính, nhìn xe lái đi rồi mới quay đầu lại.

Dư Giang cung kính đứng sang một bên, thấy gió lạnh lại nổi lên, nhắc nhở: "Anh Tùy, buổi tối lạnh lắm, mau lên xe đi."

Tùy Chiêu Thành hướng về phía chiếc Bentley đang đợi trong đêm, khởi động xe, sau đó, hai chiếc Rolls-Royce màu đen đuổi theo, bảo vệ chiếc Bentley phía trước trong bóng đêm.

Mãi cho đến khi bốn chiếc xe lần lượt rời đi, Cục Dân Chính mới tắt đèn và đóng cửa, sự yên lặng mới quay trở lại.

Chử Khanh về đến nhà, từ từ bước vào nhà. Hôm nay là ngày mồng ba Tết Nguyên Đán, đáng lẽ là một ngày tết tốt lành, nhưng nhà Chử lại yên tĩnh như không có người, thậm chí, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng khóc thút thít.

Nghe thấy tiếng cửa mở, ba Chử và mẹ Chử cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy Chử Khanh thì lập tức ra đón, "Khanh Khanh, con về rồi."

Mẹ Chử nhanh chóng lau khô nước mắt, lôi kéo Chử Khanh qua nhìn trái nhìn phải, sợ con gái mình bị thương tổn ở đâu đó.

Thấy Chử Khanh không có việc gì, mới nhớ lại hôm nay Chử Khanh đã làm gì, nhìn ra ngoài cửa cũng không thấy người thứ hai, thân phận của Tùy Chiêu Thành là gì, sao anh lại đến nhà họ Chử chứ.

"Ba mẹ, con không sao, con không sao, con chỉ hơi mệt thôi, con lên lầu."

Chử Khanh gượng cười trong mắt hai người, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn là khóc, bọn họ biết, gả cho Tùy Chiêu Thành, có gì tốt đâu?

Tùy Chiêu Thành là ai, anh là nhân vật một tay che trời ở thành phố Lâm, dù là năng lực ở lĩnh vực kinh doanh, chính trị, theo lý mà nói, một người quyền thế ngập trời như vậy, người khác muốn đến nịnh bợ còn không kịp.

Nhưng bản chất Tùy Chiêu Thành lại tàn nhẫn, làm nhiều chuyện tội lỗi chồng chất, anh ta tiếp nhận việc kinh doanh của nhà họ Tùy hai năm, nhiều người thấy Tùy Chiêu Thành là người mới, cảm thấy anh ta có chỗ dựa mới ngồi được vị trí này, ý vào mình có kinh nghiệm nhiều năm, nên đã cản trở kế hoạch của Tùy Chiêu Thành.

Tùy Chiêu Thành trước sau vẫn không nói gì, nhưng trong vòng một tuần, mấy người phản đối anh đều xảy ra chuyện, không phải nhà tan cửa nát thì là đi ăn cơm tù, ngay cậu họ cũng không buông tha.

Một số người giàu có ở thành phố Lâm đã nhìn thấy thủ đoạn của Tùy Chiêu Thành, cô ý nịnh bợ, ý đồ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Tùy Chiêu Thành, kết quả, Tùy Chiêu Thành cũng động tay động chân khiến công ty họ trước sau cũng phá sản, không đến một tháng, đã biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Lâm.

Một năm trước, có giám đốc muốn làm thông gia với Tùy Chiêu Thành, chủ động đưa con gái lên giường anh ta, kết quả cô ta đã biến mất, một tháng sau, giám đốc đang đi ăn thì ở câu lạc bộ thấy con gái mình, lúc này đang bị người ta hành hạ đến mức không nhận ra được, nghe nói đã phát điên rồi.

Sau đó không ai dám có ý đồ với Tùy Chiêu Thành nữa.

Tuy nhiên, nhà họ Chử không biết sao lại chọc đến vị thánh này, khiến cho Chử Khanh phải kết hôn với anh ta.

Nhìn thấy Chử Khanh như vậy, mẹ Chử cũng cảm thấy khó chịu, cho dù có một tia hy vọng, bọn họ cũng không muốn Chử Khanh phải chịu khổ như vậy, đều do bản thân họ vô dụng, thậm chí đến hôn nhân của mình mà con gái họ cũng không tự làm chủ được.

Nghĩ đến, mẹ Chử lại bắt đầu khóc, ba Chử đành phải đi theo thuyết phục bà, ở nhà họ Chử, ngoại trừ Chử Dục mới 6 tuổi chưa hiểu chuyện, thì đến người giúp việc trong nhà cũng làm việc thận trọng hơn nhiều, sợ làm chủ nhân không vui.

Chử Khanh đóng cửa lại, nước mắt nhẫn nhịn rất lâu mới tràn ra từ khóe mắt, từng giọt rơi xuống, cô muốn khóc lớn tiếng nhưng lại không dám.

Từ nhỏ đến lớn, Chử Khanh luôn được ba mẹ cưng chiều, chưa bao giờ để cô phải chịu thiệt thòi. Cô biết lần này ba mẹ cô thật sự không còn lựa chọn nào khác, nếu cô không gả thì biết đâu nhà này sẽ bị phá hủy, em trai cô lại còn nhỏ.

Chẳng phải chỉ là lấy chồng thôi sao, dù sao cô cũng không muốn gả cho ai, vậy gả cho ai cũng như nhau thôi, hơn nữa còn có thể cứu gia đình này.

Không sao đâu, Khanh Khanh, mày rất dũng cảm, Chử Khanh vừa lau nước mắt vừa tự cổ vũ bản thân. Vốn dĩ cô là người lạc quan, nhìn thoáng ra thì chuyện gì cũng sẽ qua, Tùy Chiêu Thành có tiền như vậy, nói không chừng bản thân có thể làm người phụ nữ giàu nhất thành phố Lâm, vụ mua bán này cũng không lỗ!

Chử Khanh rửa mặt, bắt đầu thu dọn đồ đạc, ban đầu cô biết rất ít chuyện của Tùy Chiêu Thành, nhưng sau khi nghe ngóng, cũng biết bản thân không thể không nghe theo anh.

Sau khi thu dọn những thứ thường dùng, Chử Khanh tắt đèn đi ngủ. Cô phải bồi dưỡng tinh thần thật tốt để đối mặt với con sói độc ác Tùy Chiêu Thành này.

Sáng sớm hôm sau, lúc nhà họ Chử còn đang ăn sáng, Tùy Chiêu Thành đến nhà họ Chử, đêm qua không đưa Chử Khanh về nhà họ Tùy cũng là nhượng bộ rất lớn của Tùy Chiêu Thành, ba Chử, mẹ Chử nhìn thấy Tùy Chiêu Thành, trong lòng cũng sợ hãi.

Mặc dù nhà họ Chử cũng khá có mặt mũi ở thành phố Lâm nhưng so với nhà họ Tùy thì cũng là một trời một vực.

"Ba, mẹ."

Tùy Chiêu Thành cố gắng làm ra vẻ mặt dễ coi, dù sao cũng là ba mẹ vợ của anh.

"À, anh Tùy đến rồi, mau ngồi xuống đi!"

Ba Chử bị một câu ba mẹ của Tùy Chiêu Thành làm cho bối rối, không ngờ Tùy Chiêu Thành lại xem họ như ba mẹ vợ, dù sao cuộc hôn nhân này hơi vô lý, ba Chử cảm thấy mình như đang bán con gái để cầu vinh.

Sắc mặt mẹ Chử không tốt lắm, không nói gì, để ba Chử chào hỏi, bản thân thì lên lầu tìm Chử Khanh.

Sau khi Tùy Chiêu Thành ngồi xuống, ba Chử mới ngồi xuống, vẻ mặt thấp thỏm, bây giờ ba Chử không chỉ thấp thỏm vì cái nhà này, mà còn hy vọng bản thân không đắc tội với Tùy Chiêu Thành, không muốn để con gái phải chịu khổ.

"Ba, cứ gọi con là Chiêu Thành là được."

"Chiêu...Chiêu...Thành, Khanh Khanh còn chưa dậy."

Ba Chử lắp bắp, cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

"Không vội."

Tùy Chiêu Thành nói xong, bưng tách trà lên uống, ba Chử không biết nên nói gì, phòng khách yên tĩnh, mãi cho đến khi ngoài cửa có tiếng động, Dư Giang mang theo vài người vào nói, "Anh Tùy, đã chuyển đồ đến rồi."

Ba Chử hơi mơ màng nhìn họ chuyển đồ vào, nhanh chóng lấp đầy không gian rộng lớn.

"Ba, đây là sính lễ, là của lễ hỏi."

Tùy Chiêu Thành đặt một tấm thiệp lên bàn, "Trong đây có 600 triệu, là tâm ý nho nhỏ, hy vọng ba mẹ đừng chê."

Tay của ba Chử run rẩy, 600 triệu tiền lễ hỏi, còn vô số sính lễ không đếm hết, tạm thời, lúc này chỉ có Tùy Chiêu Thành mới đem ra được."

"Không đâu, không đâu."

Khuôn mặt ba Chử run rẩy vì xấu hổ, vị trí ba vợ và con rể có cảm giác như bị đảo ngược.