Edit: Packha03
Buổi sáng Thịnh Du có an bài lịch trình.

Album MV đã được quay theo dự định, Đường Chí Văn kêu anh tới công ty một chuyến để xác định lại một lần nữa.

Lúc Thịnh Du đến Hoa Tuyên, vừa vặn đụng phải Nhậm Vưu Châu đến đây thăm quan.

Sản nghiệp tập đoàn Nhậm thị ở Hoài Bắc không ít, từ khách sạn, du lịch hay bất động sản, nhưng về mảng giải trí lại không có.

Cho nên lần này Nhậm Vưu Châu quay về nước lớn mật thử đầu tư vào công ty giải trí Hoa Tuyên.

Trợ lý của tổng giám đốc hôm nay đã nhận được tin tức Nhậm Vưu Châu hôm nay sẽ đến tham quan công ty.

Cho nên từ sớm đã chờ vị giám đốc trẻ tuổi này đến, nhưng không nghĩ tới sẽ đụng phải thiếu gia nhà mình.

Thịnh Du đi theo Đường Chí Văn tới hành lang, từ xa được nghe được âm thanh trợ lý của mình ở phía trước, anh hơi ngẩng đầu nhìn lại.

Đối diện giữa đám người đang đứng, người đàn ông mặc tây trang không đóng cúc áo trên cùng, lộ ra khí chất công tử tiêu sái, phóng khoáng.

Mà khuôn mặt không phù hợp với dáng vẻ thư sinh dường như có chút giống với người anh từng gặp.

Thịnh Du dừng lại suy nghĩ một chút, nhớ tới mấy hôm trước ở khách sạn có ngẫu nhiên gặp mặt một lần.

Đôi mắt anh khẽ nhếch, bước chầm chậm rãi thong thả đi về phía trước.

Trợ lý Lưu Trình đang giới thiệu công ty thì thấy thiếu gia nhà mình đi tới thì ngẩn người, nghiêng người giới thiệu với người bên cạnh, "Nhậm tổng, vị này chính là Thịnh Du."
Trợ lý cũng nghiêng người giới thiệu với Thịnh Du, "Vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Nhậm thị - Nhậm tổng."
Nhậm Vưu Châu nhìn thấy gương mặt xuất sắc trước mặt, biểu cảm có chút tản mạn tùy ý.

Tuy rằng đã nhìn qua di động vài lần, nhưng đúng thật là không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được người.

Anh nghe trợ lý giới thiệu, nhướng mày, cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Nhậm Vưu Châu."
Thịnh Du cũng gật đầu đáp lại, nhàn nhạt gọi một tiếng, "Nhậm tổng."
Ngắn gọn lễ phép chào hỏi, hai người đàn ông tự nhiên một trái một phải lướt qua đối phương.

Nhìn theo Thịnh Du rời đi, Đường Chí Văn liếc mắt nhìn bóng dáng người phía sau, nhỏ giọng cảm khái một câu, "Trẻ tuổi như vậy đã trở thành tổng giám đốc, nhân tài đúng là xuất hiện lớp lớp."
Thịnh Du híp mắt, không chút để ý hỏi, "Làm tổng giám đốc tốt chỗ nào?"
"Vô nghĩa, có tiền có thế, phụ nữ cũng không thiếu, không phải là tốt sao?"
Thịnh Du nghe được ý tứ từ lời nói anh ta, nâng mắt.

Đường Chí Văn biết rõ anh còn cố hỏi, "Tôi cũng thấy kỳ quái, sao cậu không cần vị trí tổng giám đốc này vậy?"
Theo như anh ta biết, nếu vị đại thần trước mặt này mở miệng một tiếng muốn, toàn bộ Hoa Tuyên, hơn phân nửa cái giới giải trí này đều là của anh.


Thịnh Du nghe vậy, không thay đổi ngữ điệu, cười nói, "Bởi vì tôi lười chứ sao."
Đường Chí Văn: "..."
Cậu còn rất biết tự hiểu lấy mình.

Vị thiếu gia rất hiểu lấy bản thân mình chậm rì rì đi tới chỗ Ngũ Dương xác định công việc cho album mới.

Máy ngày hôm trước đã quay video cho MV album, nhưng về phần tuyên truyền có chút vấn đề.

Bên kia Ngũ Dương đã xác định được ý tưởng, nhưng ý tứ là vẫn còn thiếu điểm nhấn.

Đường Chí Văn ở bên cạnh nghe, cúi đầu chú ý tới trên bàn khắp nơi đều là những ảnh chụp về màu sắc của đôi mắt.

"Tôi còn đang sàng lọc, cậu có ý tưởng gì thì cũng nhìn thử xem." Ngũ Dương nghiêng đầu nói với Thịnh Du một câu.

Thịnh Du nhìn lướt qua hình ảnh, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt màu nâu mang theo xa cách mà anh đã từng gặp.

Anh rũ mắt, không nói chuyện.

Lúc sau hai người đã xác định được phương án cuối cùng, Thịnh Du tan làm trực tiếp vứt bỏ Đường Chí Văn, một mình đi ăn cơm.

Đi tới thang máy, sau khi tới tầng lầu, vang lên một tiếng "Đinh".

Anh hơi cất bước về phía trước, bước nhẹ theo đường quen rẽ hướng trái đi tới nhà ăn.

Nhưng vừa mới bước vài bước, cửa thang máy đối diện bỗng nhiên mở ra.

Thịnh Du ngước mắt nhìn một đôi nam nữ từ bên trong đi ra, trong lòng bỗng nhiên hiện lên mấy chữ.

Tuấn nam mỹ nữ, còn rất xứng đôi.

Biểu cảm anh bình tĩnh, cất bước đi về phía trước.

Nhà ăn được bố trí âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Ba người bị kẹt giữa đường là điều dễ thấy.

Nhậm Vưu Châu đứng tại chỗ, tầm mắt nhìn thấy người đàn ông đi tới, rất có bộ dáng xem diễn.

Vừa mới thấy Thịnh Du không lâu, chỉ là nhớ tới chuyện buổi sáng, thuận miệng hỏi.

Nhưng khả năng "nói xấu sau lưng" sẽ bị quả báo, vị này sớm không tới, muộn không tới.


Cho nên trùng hợp, "người tình Thịnh Du" cứ như vậy xuất hiện.

Quý Thanh Vãn không xác định được là Thịnh Du có nghe được lời cô nói hay không, cũng không biết bản thân có suy nghĩ như thế nào, dù sao cô cũng không muốn biết.

Hai người đối diện, Thịnh Du nhìn cô vài giây, sau đó bình tĩnh dời đi tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhàn nhạt nói, "Nhậm tổng."
Nhậm Vưu Châu lễ phép trả lời lại, "Thịnh tiên sinh."
Quý lão sư hoàn hồn lại, nghe thấy hai người tự nhiên nói chuyện, hơi nhíu nhíu mi.

Cô nghiêng đầu nhìn Nhậm Vưu Châu, có chút nghi hoặc.

Hai người này chẳng lẽ quen biết nhau?
Nhưng mà căn bản Nhậm Vưu Châu làm lơ cô, ngược lại cười mở miệng một tiếng hỏi, "Thịnh tiên sinh đi một mình sao?"
Ngữ điệu Thịnh Du không nhanh không chậm nói, "Nhậm tổng nhìn không ra sao?"
Liếc mắt nhìn anh một mình đứng ở nơi này, còn có thể đi mấy người?
"Vậy đúng là có duyên thật." Nhậm Vưu Châu cười trừ cho qua, "Vậy Thịnh tiên sinh có muốn ghép chung bàn với chúng tôi không?"
Nói hết câu, Nhậm Vưu Châu hoàn toàn không nhìn ánh mắt "trìu mến" của Quý Thanh Vãn, duy trì nụ cười trấn định.

Không cần đoán cũng biết, khẳng định trong lòng cô đang mắng anh ta.

Thịnh Du nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn, nâng mí mắt, chậm rì rì hỏi, "Chung bàn?"
Nhậm Vưu Châu gật đầu, "Đúng vậy, nếu không ngại, chúng ta có thể chung bàn với nhau."
Thịnh Du nhìn anh ta tươi cười, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Thanh Vãn không nói chuyện, nhàn nhạt hỏi, "Cô nghĩ như thế nào?"
Đột nhiên bị anh đặt câu hỏi, Quý Thanh Vãn đối diện với cặp mắt của anh, bình tĩnh thong dong nói, "Một người ăn sẽ tự tại thoải mái hơn."
Lời ngầm chính là tôi để ý, không thể chung bàn.

Đúng là vô cùng trực tiếp.

Đuôi lông mày Thịnh Du khẽ nhếch, lười biếng nói, "Được, nghe cô."
Ba chữ trầm thấp cùng với ý cười nhẹ nhàng bay tới.

Khiến cho người ta có chút mơ màng.

Quý Thanh Vãn ngẩn người, giây tiếp theo, có lẽ Thịnh Du cũng ý thức được lời nói có nghĩa khác, anh nói tiếp.

"Nghe theo kiến nghị của cô."
Quý Thanh Vãn không nói chuyện, mà Nhậm Vưu Châu ở bên cạnh nghe hai người đối thoại qua lại, ý cười khoé miệng càng thêm ý vị thâm trường, "Được rồi, vậy chúng ta cũng không cần miễn cưỡng nhau nữa."
Thịnh Du gật đầu, tuỳ ý nói trả lời hai người, "Hai người từ từ dùng bữa."
Nói xong, anh cất bước đi về phía trước, biểu cảm nhàn nhạt.


Nhậm Vưu Châu không chút nào để ý, kéo Quý Thanh Vãn đi đến bàn ăn.

"Cậu vừa mới định tính toán cái gì?"
Quý Thanh Vãn híp mắt, chất vấn người ngồi đối diện trước mặt.

Nhậm Vưu Châu không phải là người hảo tâm gì, nội tâm gian xảo.

Người này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mời người khác vô nghĩa, trừ khi có lợi ích trong đó.

Cho nên cô căn bản không tin anh ta vừa rồi dùng lý do thoái thác cho việc ngồi chung bàn.

Nhậm Vưu Châu rót cho cô chén nước trà, "Cậu yên tâm đi, thật sự không nghĩ muốn bán cậu."
Quý Thanh Vãn nheo mắt, cười nhạt một tiếng, "Không nghĩ muốn bán mà còn dám nói?"
"Vừa rồi không phải là có nguyên nhân sao." Nhậm Vưu Châu dùng ngón tay gõ lên chén trà.

Quý Thanh Vãn thu hồi tầm mắt, thần sắc nhàn nhạt nói, "Vậy Nhậm thiếu nói tôi nghe một chút nguyên nhân đó là gì?"
Nhậm Vưu Châu đối với cô không có giấu giếm, thuận miệng đem chuyện buổi sáng gặp Thịnh Du ở Hoa Tuyên nói ra một lần.

Anh nâng chén chà lên uống một ngụm, "Theo tôi được biết là tổng giám đốc Hoa Tuyên họ Thịnh."
Đuôi lông mày Quý Thanh Vãn khẽ động, Thịnh Du họ Thịnh.

Cô chậm rãi hỏi lại, "Cho nên?"
Nhậm Vưu Châu nhẹ "Hừ" một tiếng, "Cậu biết tôi ở Hoa Tuyên, quan trọng nhất chính là mượn sức lực."
Quý Thanh Vãn giật giật khoé miệng, "Chẳng lẽ Thịnh Du còn có thể thổi gió bên tai?"
"Anh ta đương nhiên là không có khả năng, nhưng mà..."
Cậu là người có thể thổi giá bên tai tổng giám đốc Hoa Tuyên tương lai nha.

Nhưng mà lời này anh ta không dám nói, Nhậm Vưu Châu cười tủm tỉm nhìn cô, "Khẳng định là có người thổi được."
Quý Thanh Vãn vốn thông minh, đối diện tầm mắt của anh, khoé môi cười nhẹ một tiếng, "Nhậm Vưu Châu, cậu coi Thịnh Du là tên ngốc sao?"
Thái độ vừa rồi của anh vô cùng rõ ràng, nếu ai cũng có thể tính kế anh, Thịnh Du có khả năng đã chết từ lâu rồi.

"Công tử thế gia không phải là kẻ ngốc" Nhậm Vưu Châu xua tay, "Nhưng mà, tôi vừa đúng lúc muốn cậu thấy anh ta có phải kẻ ngốc hay không."
Quý Thanh Vãn mặc kệ anh, "Cậu có thể tự quản tốt chính mình hay không?"
Nhậm Vưu Châu cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả, "Dù sao hai người cũng không phải là không có cơ hội gặp mặt."
Lời này xác thực là không sai, Quý Thanh Vãn nhíu mi, không chút để ý nói, "Cậu tính sớm vậy sao?"
Đều trong một vòng tròn, không có khả năng là không thấy mặt.

Nhậm Vưu Châu vừa nghe thấy lời này, nhíu mi nghi hoặc hỏi, "Hai người chẳng lẽ song kiếm hợp bích?"
Quý Thanh Vãn: "......"
Có bệnh?!
Hai người mở miệng khịa nhau trong chốc lát, có lẽ do Quý Thanh Vãn uống nhiều nước, nói với Nhậm Vưu Châu muốn đi WC.

Cô đứng dậy đi ra khỏi bàn, một đường đi thẳng, bước chân đang muốn tiếp tục đi về phía trước, vừa ngẩng đầu, thân mình dừng lại.

Ở cuối chỗ rẽ hành lang, có một đôi nam nữ đang ôm nhau hôn kịch liệt, hình ảnh hương diễm, âm thanh cũng có chút lớn.

Quý Thanh Vãn trong lúc nhất thời đầu óc đình trệ, tuy rằng nơi này tính bảo mật rất cao nhưng cũng không thể trước mặt công chúng, ban ngày tuyên dâm chứ?!
Cô dừng lại vài giây, đang nghĩ ngợi nên trở về chỗ ngồi hay tiếp tục đi WC thì tốt hơn.


Nhưng còn chưa quyết định được, phía sau truyền đến một tiếng cười.

Tiếng cười kia trầm thấp, âm trầm nhưng lại đặc biệt có chút từ tính.

Quý Thanh Vãn bị dọa nhảy dựng, trực tiếp xoay người nhìn qua.

Người đàn ông đứng ở phía sau, thân mình nghiêng người dựa vào tường, rũ mắt nhìn cô, âm cuối câu người lười biếng nhìn cô cười hỏi, "Cô còn định nhìn bao lâu?"
Ý hỏi muốn xem cảnh hôn môi bao lâu?
Quý Thanh Vãn bị anh hỏi đến nghẹn, nhưng lại sợ quấy rầy người khác, hạ giọng hỏi, "Sao anh lại đứng ở đây?"
Thịnh Du không nhanh không chậm trả lời, "Cô đứng nhìn bao lâu, tôi tới bấy lâu."
Quý Thanh Vãn thấy anh nói chuyện này, biện giải cho mình, "Không phải là tôi cố ý nhìn lén."
"Không có sao?" Thịnh Du quét mắt nhìn chỗ cô đứng, "Cô tới chỗ này làm gì?"
"Tôi đi..." Quý Thanh Vãn quay đầu nhìn về phía đằng sau, thấy đôi tình nhân kia vừa vặn chặn lối cửa nhà WC.

"..."
Được rồi, là cô xui xẻo.

Nhìn thấy biểu tình của cô, Thịnh Du cúi đầu, khẽ cười một tiếng, "Muốn đi đâu?"
Quý Thanh Vãn thấy anh biết rõ còn cố hỏi, không nhịn được quay đầu thầm mắng anh một tiếng, "Thịnh Du!"
"Như thế nào?"
Bị cả tên lẫn họ kêu, người đàn ông nhướng mày, giọng điệu hiên ngang hỏi, "Không gọi là người tình Thịnh Du nữa sao?"
"?"
Biểu cảm Quý Thanh Vãn cứng đờ.

Anh nghe thấy được!
Thịnh Du dường như đoán được suy nghĩ của cô, chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy, tôi nghe thấy."
Quý Thanh Vãn hoàn hồn, tuyệt vọng nhắm mắt, vô lực nói, "Chỉ là hiểu lầm thôi."
"Ừm, tôi đã biết." Thịnh Du gật đầu, nhớ tới cái gì lại trầm thấp hỏi, "Cô thấy có phải rất trùng hợp đúng không?"
"...."
Được rồi, lần trước là chuyện cầu nhân duyên, sau lại thêm chuyện người tình Thịnh Du này nữa.

Quý Thanh Vãn cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc, những lần xấu hổ của cô đều bị người đàn ông này bắt gặp.

Cô cảm thấy chuyện này càng giải thích càng mập mờ, cho nên dứt khoát không muốn giải thích thêm.

Tự thấy không còn chỗ nào để lui, Quý Thanh Vãn nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ tình cảm mãnh liệt không còn nữa, yên lặng lên tiếng, "Tôi muốn đi WC."
Thịnh Du lắc đầu, không mặn không nhạt lên tiếng, "Vậy cô đi không được rồi."
Quý Thanh Vãn nhíu mi, "Tại sao vậy?"
"Bọn họ đi vào trong đó rồi."
Nói xong, Thịnh Du lại hảo tâm nói thêm một câu, "WC nữ."
"..."
Quý Thanh Vãn cảm thấy huyệt thái dương của mình ẩn ẩn có chút đau, "Tôi trở về đây."
Thịnh Du ngẩng đầu, "Cô vội vàng đi gặp Nhậm Vưu Châu như vậy?"
"Không phải." Quý Thanh Vãn cảm thấy chuyện này cần phải giải thích một chút, "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
"Vậy bạn trai cô đâu?"
Quý Thanh Vãn nghe vậy, đuôi mắt khẽ câu, "Tôi không có bạn trai."
"Ồ, vậy vừa đúng lúc." Giọng nói anh tản mạn tìu ý, mang theo tia lười nhác cười nói, "Tôi không cần phải làm anh trai tiểu tam."
~ Hết chương 16 ~.