Lâm Tự Cẩm không có ý định phản ứng lại Chu Cố, nhưng hình như Chu Cố không nhìn ra, mặt dày mày dạn chơi trò xấu, cũng không nói chuyện, chỉ đi theo Lâm Tự Cẩm, xuống đất bãi đỗ xe, Lâm Tự Cẩm mở cửa xe ngồi vào, dây an toàn cũng chưa thắt lại, Chu Cố lên ngồi kế bên ghế phụ.

Lần này Lâm Tự Cẩm ngay cả dây an toàn cũng không có ý định thắt lại, mắt lạnh nhìn Chu Cố: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Anh không có xe, em chở anh một đoạn đường, bữa sáng này xem như là lộ phí." Chu Cố đặt bữa sáng xuống, phát huy độ dày mặt đến cực hạn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Chu Cố, anh cho tôi là kẻ ngu sao? Không có xe vậy tại sao tối qua anh lại xuất hiện ở bãi đậu xe dưới hầm? Anh đến đó chơi trò trốn tìm sao?"

Chu Cố: "..."

Anh đưa tay sờ lên chóp mũi: "Cẩm Cẩm, xe của anh hỏng, đưa đi sửa rồi."

"Xuống!” Lâm Tự Cẩm không cho thương lượng, đêm qua quá mềm lòng, mới có thể để anh bước vào nhà, đã nói không liên quan đến nhau, hôm nay lại tới, lời nói của người đàn ông này căn bản không đáng tin.

“Không xuống.” Chu Cố thắt chặt dây an toàn.

"Được, anh không xuống đúng không, vậy anh cứ ngồi đi." Lâm Tự Cẩm cầm túi xách xuống xe, đi bộ ra ngoài, dự định đi tàu điện ngầm, dù sao bây giờ cũng còn sớm, ai sợ ai.

Chu Cố nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Lâm Tự Cẩm, không có chút nào do dự, Chu Cố đột nhiên có chút hối hận, nếu lúc trước không làm tổn thương cô, có phải sẽ không có kết cục như vậy đúng không.

Chu Cố xuống xe chạy tới, giữ chặt cổ tay của Lâm Tự Cẩm: "Cẩm Cẩm, anh không ngồi nữa, em mau trở về đi thôi, bữa sáng đặt ở trên xe, nhanh đi làm đi."

Lâm Tự Cẩm trừng mắt liếc anh một cái, hất tay của anh ra trở về lại xe, thấy anh thật sự không tới, lúc này mới lái xe rời đi.

Chu Cố thấy Lâm Tự Cẩm lái xe rời đi, lúc này mới đi mấy bước về lái xe rời đi, xe nhất định là có, Lâm Tự Cẩm cũng biết anh đang nói láo.

Lâm Tự Cẩm vừa sáng sớm đã bị chọc tức, mùi thơm bữa sáng lan tỏa trong xe, nhưng cuối cùng cô vẫn không ăn, ném vào thùng rác, tự mình lại mua một phần bánh trứng gà.

*鸡蛋灌饼 bánh trứng gà

- 1

Đến văn phòng ăn bữa sáng, nằm sấp nghỉ ngơi một hồi, sắp đến giờ làm, cả người đều có chút mặt ủ mày chau, cũng không biết có phải đêm qua mở điều hòa nên bị cảm lạnh hay không, đầu có chút nặng.

Công việc ngày hôm qua còn để lại chút, sau khi kết thúc liền bắt đầu công việc hôm nay, lúc chín giờ tổng biên gõ cửa bước vào.

"Cẩm Cẩm, có một cuộc phỏng vấn muốn giao cho em đi làm."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Phỏng vấn ai?" Lâm Tự Cẩm có một thời gian không làm phỏng vấn rồi, bình thường phỏng vấn đều do người phía dưới đi làm, để cô tự thân ra trận hẳn là một người rất quan trọng.

"Là CFO tân nhiệm của tập đoàn Kiều thị, nghe nói là tư Harvard trở về, đáp máy bay xuống trực tiếp đến Kiều thị nhậm chức CFO, người này rất thần bí, ngay cả chị cũng không biết dáng vẻ thế nào, vừa hay tòa soạn của chúng ta đang muốn làm một buổi phỏng vấn về lĩnh vực tài chính, mục tiêu thứ nhất chính là anh ta, không phải em và thiên kim của tập đoàn Kiều thị có quan hệ rất tốt sao, em đi khẳng định không có vấn đề?"

"Được, vậy liền giao cho em, tài liệu cơ bản có không?" Lâm Tự Cẩm gật đầu đồng ý, người của Kiều thị hẳn không có vấn đề gì.

"Không có, chỉ biết là họ Chu, em đến Kiều thị thì liên lạc với anh ta một chút, xem anh ta có đồng ý nhận phỏng vấn không, chuyện này coi như nhờ vào em, thành tích của tháng sau cũng nhờ vào em đấy."

Lúc nghe được họ Chu, Lâm Tự Cẩm sửng sốt một chút, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Sau đó bản thân lại phủ định, đây chính là CFO của Kiều thị, sao có thể tùy tiện để người nào đó đảm nhiệm, Chu Cố hẳn không có năng lực này.

"Được thôi, chút nữa chúng ta đi." Vừa vặn công việc trong tay cũng làm xong, Lâm Tự Cẩm đồng ý.

Tổng biên vừa đi, cô đi tìm tòi về CFO tân nhiệm của tập đoàn Kiều thị một chút, nửa chút tin tức cũng không có, người này tựa như là không tồn tại, đừng nói là ảnh chụp, ngay cả tên đều không có.

Lâm Tự Cẩm đành phải tự mình đến cao ốc Kiều thị tìm người, hình như thật lâu không có tự mình đi phỏng vấn một người, đột nhiên có chút cảm giác lúc còn trẻ, hai năm này tâm lý và tính cách của cô đã già hơn rất nhiều.

Đến Kiều thị, để lễ tân thông báo một tiếng, trước đó Lâm Tự Cẩm theo Kiều Dư An tới không ít, lễ tân còn có chút ấn tượng với cô.

"Lâm tiểu thư chờ một lát, tôi đã nhờ thư ký của Chu tổng hỏi thăm, không biết Chu tổng có thời gian hay không."

"Không sao, vậy tôi chờ một hồi trước." Lâm Tự Cẩm ngồi ở trên ghế sa lon một lát, rất nhanh có nữ thư ký tới.

"Xin chào, xin hỏi cô là Lâm tiểu thư sao? Tôi là thư ký của Chu tổng - Đào Chi, tôi tới đón cô đi lên, Chu tổng đúng lúc có thời gian rảnh." Đào Chi còn tưởng rằng Chu tổng sẽ trực tiếp từ chối, thời gian Chu tổng tới công ty cũng không ngắn, thế nhưng không hề nhận phỏng vấn của tòa soạn nào, cô còn tưởng rằng Chu tổng không thích phỏng vấn, nhưng hôm nay lại đồng ý.

"Được rồi, cảm ơn." Lâm Tự Cẩm đi theo Đào Chi đi lên.

"Chu tổng ở văn phòng đợi cô, trực tiếp đi vào là được."

"Cảm ơn." Lâm Tự Cẩm nói cảm ơn lần nữa, xem ra người này cũng không phải rất khó gặp.

Lâm Tự Cẩm gõ cửa đi vào, không có trông thấy người, trở tay đóng cửa lại, đi vào mấy bước mới nhìn rõ.

Cô và Chu Cố bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó, Lâm Tự Cẩm vô cùng muốn mắng một câu MMP, tổng biên đang chơi cô sao.

Cô bị vả mặt, rất đau, vừa mới nãy còn nói Chu Cố không có năng lực này, ai biết bây giờ Chu Cố có thể nhậm chức CFO của Kiều thị, đây là thói đời gì vậy.

Lâm Tự Cẩm quay người muốn rời đi, Chu Cố chân dài, nhanh hơn cô, lúc tay của cô nắm chốt cửa, anh nhanh chóng giữ cửa lại, cô hoàn toàn mở không ra, Lâm Tự Cẩm quay người lại, liền bị Chu Cố vây ở cửa, khoảng cách không đến mười centimet.

"Chu Cố, anh tránh ra!" Lâm Tự Cẩm bị tức, cảm giác mình như cái đồ đần, buổi sáng còn đuổi Chu Cố đi, bây giờ lại tự mình đưa tới cửa, đây không phải đồ đần thì là cái gì?

"Cẩm Cẩm, không phải em đến phỏng vấn sao? Gấp gáp như vậy làm gì?" Chu Cố đương nhiên sẽ không tránh ra, thật vất vả Lâm Tự Cẩm mới đến địa bàn của anh, nếu anh tránh ra thì chính là ngu.

“Tôi không muốn phỏng vấn nữa, tôi để tổng biên cử một người khác tới.” Lâm Tự Cẩm muốn đẩy anh, tay mới đụng một cái vào trước ngực của anh liền rụt trở về, cách một tầng áo sơmi thật mỏng, da thịt bàn tay như bị bỏng.

"Ngoại trừ em, ai anh cũng không tiếp." Chu Cố nắm chặt cổ tay của cô, ép người đến trên cửa, môi tới gần tai Lâm Tự Cẩm: "Cẩm Cẩm, anh đã về nước rất lâu, đến Kiều thị nhậm chức cũng tầm một tháng, tháng này rất nhiều người tới tìm anh muốn phỏng vấn, anh đều từ chối, công ty nói muốn mở tiệc chúc mừng cho anh, anh cũng từ chối, người anh đang chờ là em."

Câu nói cuối cùng kia, trực tiếp kích thích lòng người, từ khi anh về nước liền bắt đầu chờ mong gặp Lâm Tự Cẩm, mong đợi lâu như vậy, rốt cục có thể từ sau lưng đến trước mặt cô, coi như Lâm Tự Cẩm không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh có thể gặp cô một lần cũng vô cùng vui vẻ.

"Vậy cám ơn sự ưu ái của anh, nhưng tôi không muốn nhìn gặp anh, anh buông tay của tôi ra." Lâm Tự Cẩm cảm giác đầu càng đau, đau như muốn nổ tung.

"Cẩm Cẩm, em đừng vội, anh sẽ không tổn thương em, em để cho anh ôm một cái." Chu Cố ôm lấy Lâm Tự Cẩm, hít một hơi thật sâu, trong không khí đều là mùi hương của Lâm Tự Cẩm, đây là thời điểm anh mong đợi nhất.

"Đồ háo sắc, anh có biết xấu hổ không, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh còn ôm tôi nữa tôi sẽ kêu người đến đây." Lâm Tự Cẩm toàn thân khó chịu, khoảnh khắc bị anh ôm lấy kia, trái tim đã chết kia bỗng nhúc nhích, ấm áp như vậy, sự ôn nhu quen thuộc như vậy, đã quá lâu cô không cảm nhận được.

Kể từ sau khi chia tay với Chu Cố, Lâm Tự Cẩm cũng không còn tìm bạn trai, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô quyết định như vậy.

Càng quan trọng hơn là, Lâm Tự Cẩm không tự chủ lại đi so sánh những người kia với Chu Cố, ai cũng không bằng Chu Cố, ai cũng không phải Chu Cố, nhưng Chu Cố rời bỏ cô, nhiều năm như vậy, nhớ tới trong lòng còn đau.

"Tùy em kêu, cách âm của văn phòng này coi như chúng ta làm chút chuyện quá đáng hơn cũng không ai nghe thấy." Chu Cố tham lam ôm cô, ngửi ngửi mùi thơm trên người cô.

"Chu Cố, anh không biết xấu hổ." Lâm Tự Cẩm thở phì phò, không nhịn được, cắn một cái xuống, cắn lên cổ Chu Cố.

"Aaa, Cẩm Cẩm, nhẹ một chút." Nhưng Chu Cố vẫn không có buông cô ra, tình nguyện bị cắn chết cũng không buông ra.

Lâm Tự Cẩm đã rất dùng sức, Chu Cố vấn không muốn buông ra, Lâm Tự Cẩm đột nhiên cũng có chút mệt mỏi, đã nhiều năm như vậy, bây giờ còn đang dây dưa cái gì đâu? Có ý nghĩa gì đâu?

"Cẩm Cẩm, nhiều năm như vậy, anh chỉ thích em, chúng ta hợp lại được không?" Chu Cố có thể cảm giác được, Lâm Tự Cẩm mềm lòng, cảm giác đau nhói trên cổ càng nhắc nhở anh, nhiều năm như vậy đã bỏ qua cái gì.

"Chu Cố, không được nữa đâu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ." Cằm của Lâm Tự Cẩm vô lực tựa ở trước ngực của Chu Cố, sức lực của đàn ông lớn hơn cô nhiều lắm, cô không kháng cự được.

"Ai nói, chúng ta chưa từng có bỏ lỡ, em biết vì sao anh liều mạng nhiều năm như vậy sao? Có thể vừa về nước liền ngồi vào vị trí CFO của tập đoàn Kiều thị, đó là bởi vì trong lòng có em, nếu như không phải em, anh cũng không biết mình đang làm gì."

Chu gia chỉ có thể coi là nhà hơi giàu mà thôi, so với Lâm gia thì chênh lệch quá nhiều, nếu như anh không cố gắng một chút, không liều một chút, anh không có cách nào chạm đến Lâm Tự Cẩm.

Yêu đương thời đại học, có thể không cần quan tâm đến dòng dõi gia đình, chỉ bàn về chuyện yêu đương, nhưng sau khi tốt nghiệp phải kết hôn, vậy thì nhất định phải nói đến mấy cái này.

Chu Cố biết lúc trước chia tay Lâm Tự Cẩm là lỗi của anh, nhưng anh không hối hận, nhiều năm về sau, anh rốt cục có thể kiên cường đứng trước mặt cha Lâm, nói cho cha Lâm biết anh muốn cưới Lâm Tự Cẩm, mà không phải bị cha Lâm răn dạy vài câu liền chạy trối chết.

Chu Cố của trước đây, không xứng với Lâm Tự Cẩm, Chu Cố của hôm nay, mới xem như có thể cho Lâm Tự Cẩm một tương lai tốt.

"Thế nhưng Chu Cố, vốn không phải chỉ có con đường này có thể đi, nhiều năm như vậy, em mệt mỏi thật sự, anh buông tay được không?"

Nếu như sau hai năm chia tay lại đến tìm cô, khi đó cô sẽ không chút do dự xông lên, nhưng hôm nay cũng được sáu năm, cô thật sự không muốn tiếp tục.

"Cẩm Cẩm, em mệt mỏi không sao, anh có thể theo đuổi lại em như hồi đại học." Chu Cố buông cô ra, vuốt vuốt mấy sợi tóc bên tai cô: "Anh sẽ dùng sự thật chứng minh, chúng ta không có bỏ lỡ nhau."

"Vậy tôi rửa mắt mà đợi, tôi đi trước, tôi sẽ nói tổng biên để người khác đến phỏng vấn." Lâm Tự Cẩm mở cửa.

"Cẩm Cẩm, ngoại trừ em, ai anh cũng không tiếp."

"Vậy anh cũng đừng tiếp." Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn sao, ai sợ ai.

Sắc mặt Lâm Tự Cẩm hết sức khó coi từ văn phòng Chu Cố đi ra, quanh thân đều là hơi lạnh, không người nào dám tới gần.

Chu Cố nhìn cô rời đi mới đóng cửa lại, đưa tay sờ lên cổ, hít một hơi thật sâu, cô thật đúng là hung ác, một dấu răng sâu như vậy, hình như trầy da, nhưng cũng là đáng đời.

Lâm Tự Cẩm từ tập đoàn Kiều thị đi ra, không tiếp tục về tòa soạn, chỉ gọi điện thoại nói cho tổng biên cô không làm được, để cô ấy tìm người khác, cũng không có giải thích quá nhiều.

Mới cúp điện thoại của tổng biên, lại nhận điện thoại của cha mình, bảo cô trở về ăn cơm trưa.

Cô nghĩ đến vừa vặn không có việc gì, cha mình cũng đã gọi nên trở về một chuyến.

Ai biết trở về chính là bảo cô xem mắt.

"Cha, con không muốn đi xem mắt." Lâm Tự Cẩm chính là sợ bị cha mẹ thúc cưới, mới lười về nhà.

"Con cũng hai mươi tám, con nói không muốn thì không muốn? Con có còn muốn để cho cha và mẹ con ôm cháu ngoại không?" Lông mày cha Lâm đều cau lại.

"Không phải cha cũng có cháu rồi sao?" Anh trai của Lâm Tự Cẩm đều đã kết hôn có con, còn thúc cô chi vậy.

"Cháu nội và cháu ngoại không giống, hôm nay con phải đi, không đi thì lần sau đến bệnh viện thăm cha đi."

Lâm Tự Cẩm: "..."

"Được được được, con đi, địa chỉ gửi cho con." Cùng lắm thì đi gặp mặt một cái rồi bỏ chạy.

Bảy giờ rưỡi tối, Lâm Tự Cẩm cố ý đến chậm nửa giờ, để người kia có ấn tượng không tốt đối với mình.

Nhưng lúc gặp được người kia, Lâm Tự Cẩm cảm thấy bản thân mình bị cha gia nhà mình bán rồi, người đàn ông ngồi bên kia không phải Chu Cố thì còn có thể là ai?