Giang Mộ Trì đến Kiều gia là ba giờ chiều, Kiều gia giăng đèn kết hoa, khách đến không ít, anh đầu tiên là chào hỏi một vòng rồi mới đi đón Kiều Dư An, đón dâu, trước khi nhìn thấy cô dâu khẳng định phải chịu chút bị làm khó dễ.

"Ôi móe nó, An An, đàn ông của cậu khá hào phóng, những chiếc xe đón dầu đều là xe mới tinh sang trọng, bị ánh nắng chiếu xuống kém chút lóe mù mắt mình rồi." Lâm Tự Cẩm tựa ở trên ban công, một đoàn xe dài nhìn không thấy đuôi.

"Cậu chụp một tấm cho mình xem chút, mình không nhìn thấy." Cô ngồi ở trên giường, động cũng không thể động, sợ áo cưới bị nhăn, kết hôn thật là quá phiền phức.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Đến rồi đến rồi, ba vị đại soái ca, người ở giữa rất đẹp trai!" Lâm Tự Cẩm quay video, mấy người đến gần phía trước nhìn: "Mấy người này mình cũng không nhận ra, An An đây là soái ca ở đâu?"

"Mình cũng không biết, mình chỉ biết người bên phải chính là Diệp Thần, là một vị bác sĩ."

"Hai người các cậu mau nhìn, coi trọng người nào thì nhào tới, cũng đều đã trưởng thành." Lâm Tự Cẩm khuyến khích.

"Cậu đừng có đưa ra chủ ý ngu ngốc nữa, ngộ nhỡ có bạn gái làm sao bây giờ?"

"An An tối nay hỏi một chút, nếu không có bạn gái cũng đừng tiện nghi người khác, đều rất đẹp trai, quả nhiên, soái ca chỉ làm bạn cùng soái ca."

"Ừm ừm, biết rồi, các cậu mau đi ngăn cửa, chờ một chút Giang Mộ Trì liền đến." Kiều Dư An bất đắc dĩ, lại uy hiếp nói: "Cẩm Cẩm, chờ một chút mình nói cho Chu Cố biết cậu khen người đàn ông khác đẹp trai."

"Hừ, mình mới không sợ đâu, ôi, có tiếng bước chân tới, chồng của cậu tới, xem mình khi dễ chồng của cậu như thế nào, Thanh Thanh, giày cưới giấu kỹ rồi sao?" Lâm Tự Cẩm giống như là một tên thủ lĩnh thổ phỉ bố trí công việc.

"Ok rồi." Cao Bái Thanh đưa tay ra hiệu OK.

"An An, anh tới rồi." Giang Mộ Trì gõ cửa một cái.

"Làm gì có chuyện vào đơn giản như vậy, An An đang ngồi trên giường, gọi An An cũng vô dụng." Lâm Tự Cẩm vỗ vỗ cửa.

"Hồng bao chuẩn bị xong chưa?" Dương Khinh Tuyền nói.

"Còn không mau nhét vào trong khe cửa." Cao Bái Thanh ồn ào.

Kiều Dư An nhịn không được cười, các cậu là ăn cướp sao?

"Hồng bao tới rồi, nhận lấy nhận lấy." Giang Mộ Trì đã sớm chuẩn bị một đống hồng bao, nhét vào từ phía dưới khe cửa, Diệp Thần phụ trách công việc này, hồng bao mới lộ ra một góc, liền bị người đoạt đi, Diệp Thần vô cùng hoài nghi đám người bên trong kia có phải dùng phần mềm hack không.

"Còn muốn nhét thêm sao?" Diệp Thần nhìn về phía Giang Mộ Trì, đã nhét mười cái hồng bao.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Đủ rồi sao?" Giang Mộ Trì lại lần nữa gõ cửa một cái.

Cách cánh cửa, mấy người đang đếm hồng bao, mở mỗi cái hồng bao ra, bên trong có chín tờ tiền đỏ, cũng là mới tinh, Lâm Tự Cẩm đắc ý: "An An, số tiền này cho mình sao? Mình cảm giác sắp phát tài rồi."

"Ha ha ha, cũng được rồi." Kiều Dư An nở nụ cười, vốn là các cô còn dự định bày rượu trên cầu thang, là bị cô cự tuyệt, uống nhiều quá sẽ say thì biết làm sao.

"Ôi ôi ôi, đau lòng rồi?" Lâm Tự Cẩm vỗ vỗ cửa: "Chú rể, còn hối lộ khác sao? Một chút tâm ý của anh, rất khó làm việc nha."

"Một người một cái túi xách kiểu mới nhất, đã để dưới lầu, sau khi hôn lễ kết thúc lại cho một cái đại lễ." Lời nói Giang Mộ Trì vẫn chưa nói xong, trong phòng Kiều Dư An liền bắt đầu ồn ào: "Chồng ơi, đừng để ý tới các cô ấy, tiền của anh phải để lại cho em tiêu."

"Ha ha ha ha." Trong phòng ngoài phòng cười phá lên, Cố Chính Kình vỗ vai Giang Mộ Trì: "Lão Giang, cậu là cái vận may gì vậy, cưới được cô dâu tốt."

Giang Mộ Trì nhếch miệng lên, An An vẫn dở hơi như trước đây.

"Được rồi, mở cửa nhanh đi, đừng chậm trễ giờ lành." Đã một ngày một đêm không có nhìn thấy Giang Mộ Trì, nhớ chết cô.

"Cậu nha, đã hướng về phía người ta rồi." Lâm Tự Cẩm cười mắng một câu, vẫn là mở cửa, mấy cái soái ca tràn vào.

"Tìm giày cưới, nhìn xem thử giày cưới giấu chỗ nào." Giang Mộ Trì nói, đi lên trước hôn cô dâu nhà mình một cái, nhét bó hoa vào trên tay cô.

"An An, không cho phép để lộ bí mật!" Lâm Tự Cẩm kéo Giang Mộ Trì ra, không cho hai người nói chuyện, liền biết Kiều Dư An người này không đáng tin cậy, đợi chút nữa khẳng định sẽ hướng về Giang Mộ Trì.

Kiều Dư An cười trộm, không nói thêm gì nữa, mấy người tìm một hồi, không có tìm được giày cưới, Giang Mộ Trì nhìn về phía Kiều Dư An, Kiều Dư An nhìn lên, nhưng bị Lâm Tự Cẩm cứ ép cổ cô xuống mãi thôi, kiểu như là hận không thể trói Kiều Dư An lại.

Giang Mộ Trì ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một cái đèn treo rất lớn, để cho người ta chuyển đến cái ghế, giày cưới thật sự treo phía trên đèn.

"An An, cậu gian lận, có phải là cậu nói cho anh ấy biết hay không?" Lâm Tự Cẩm còn không tin, chỗ k ín như thế còn có thể phát hiện được.

"Mình không có, không phải mình." Kiều Dư An đương nhiên là lắc đầu, nếu là thừa nhận còn không phải bị đánh sao.

Giang Mộ Trì ngồi xổm xuống mang giày cưới vào cho An An: "Vợ, chúng ta đi."

"A Trì, đừng để An An xuống đất, Thừa Tu đến rồi, cõng An An xuống dưới." Mẹ Kiều tiến đến, trên mặt cũng là cười khanh khách, bên này có quan niệm con gái xuất giá không được để chạm đất, phải do anh trai hoặc cậu cõng đi ra ngoài.

"Được ạ." Giang Mộ Trì hôn cô một chút, trong mắt hai người đều là ý cười.

Kiều Thừa Tu tới, cõng Kiều Dư An lên, mấy người bạn hỗ trợ cầm váy, váy cưới quá lớn.

Khoảng cách từ trên lầu đến trong xe không xa, đầy sân đều là bong bóng màu đỏ, mỗi một bước của Kiều Thừa Tu đều đi rất ổn, tựa như cõng cô giống khi còn bé, nhanh đến bên cạnh xe, Kiều Thừa Tu nghiêng đầu thấp giọng nói: "An An, phải hạnh phúc!"

"Vâng ạ, anh, em nhất định sẽ hạnh phúc." Một khắc này, hốc mắt Kiều Dư An đột nhiên có chút nóng, rất muốn khóc, cuối cùng vẫn nhịn được, kết hôn là chuyện vui, không khóc.

Ngồi lên xe, Giang Mộ Trì ngồi một bên khác, một đám người lớn vây quanh một vòng, mẹ Kiều dặn dò vài câu liền tránh ra, xe chạy về phía khách sạn, người ở Kiều gia cũng chuẩn bị xuất phát.

Trên xe Giang Mộ Trì đưa tay tới, mười ngón đan xen cùng cô: "Cưới em cũng không dễ dàng."

"Vậy anh còn cưới?" Kiều Dư An hờn dỗi.

"Vui vẻ chịu đựng." Giang Mộ Trì níu tay của cô hôn một chút.

Từ Kiều gia đến khách sạn không xa, lúc xuống xe mẹ Giang đưa cho Kiều Dư An một cái đại hồng bao, hồng bao dày đến nỗi muốn rách cả bọc ngoài ra.

"Đây là lễ xuống xe, đi thôi, anh ôm em đi vào." Những tập tục bên này có đều sắp xếp cho Kiều Dư An.

Kiều Dư An một tay cầm nâng hoa, một tay cầm hồng bao, được Giang Mộ Trì ôm đi vào, áo cưới kéo dài, đi thang máy lên lầu ba, hôm nay khách sạn được bao hết, đều là bạn bè người thân của hai nhà Kiều gia và Giang gia, không có người ngoài.

Ôm Kiều Dư An đến trên giường, Giang Mộ Trì nơi nới lỏng cánh tay, một bộ áo cưới nặng như vậy.

"Em rất nặng sao?" Kiều Dư An nhìn anh xoa bả vai tức giận liếc anh một chút.

"Không nặng, áo cưới nặng, em ngồi một hồi, đợi chút nữa có người đến dặm lại lớp trang điểm rồi đổi áo cưới khác, sáu giờ rưỡi bắt đầu nghi thức."

"Được rồi, làm sao bây giờ, chồng ơi, em đột nhiên có chút căng thẳng, nhiều người như vậy, nếu bây giờ em nói không kết hôn, anh có đánh em không?" Kiều Dư An dắt lấy tay áo của anh nói đùa.

"Sẽ không, anh cắn em." Giang Mộ Trì hôn trán của cô: "Căng thẳng cái gì, em không sợ trời không sợ đất, còn có cái gì khiến em sợ?"

"Ừm đúng vậy."

Sau đó mấy phù dâu tiến đến, Giang Mộ Trì rời đi, Lâm Tự Cẩm tiến đến bên người Kiều Dư An: "An An, vừa rồi mình đã hỏi thăm một chút, mấy cái soái ca làm phù rể đều không có bạn gái, cái người tên Cố Chính Kình kia cùng Diệp Thần đều là người Hoài Thành, Triệu Ô là người Hoa Thành, đều là cao phú soái." Giàu thì tốt, nhà ai cũng không thiếu chút tiền ấy, chủ yếu là cao ráo đẹp trai khó mà có được nha.

"Cho nên cậu động lòng? Có muốn mình gọi điện thoại cho Chu Cố không?" Kiều Dư An trêu ghẹo cô, trong nhà có đàn ông, còn muốn nghe ngóng những thứ này.

"Cậu bớt cho mình, mình giới thiệu cho Thanh Thanh Tuyền Tuyền đấy."

"Bọn mình không cần, cám ơn." Dương Khinh Tuyền cùng Cao Bái Thanh liên thanh cự tuyệt.

"Ha ha ha ha."

Một lát sau có người đến dặm lại lớp trang điểm, Kiều Dư An thừa cơ ăn chút gì, còn không biết mấy giờ có thể ăn được cơm tối, sau khi ăn bát mì thay áo cưới làm lễ, cái áo cưới này thật là nặng, áo cưới đón dâu thật không bằng một nửa.

Sau khi đổi áo cưới Kiều Dư An liền không thể ngồi xuống, sẽ có nếp nhăn, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ.

"Chớ căng thẳng, đợi chút nữa đừng để dẫm lên váy." Lâm Tự Cẩm ở một bên nhắc nhở, váy dài đến mấy mét.

"Cậu chớ có xấu mồm, bên ngoài tới rất nhiều người sao?" Kiều Dư An còn chưa đi xem qua, cô đứng ở trong phòng phòng thay đồ, trước mặt chính là cửa lớn.

Rất nhiều rất nhiều, không có việc gì, ánh sáng bên trong tương đối tối. Bởi vì sân khấu được làm theo phong cách khu rừng trong mơ, rất dùng nhiều nhánh nhánh cây, ánh đèn vẫn tương đối mộng ảo lờ mờ.

Mẹ Kiều từ một bên khác tiến đến: "An An, chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng, bắt đầu rồi sao?" Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, sao tim đập nhanh như vậy.

"Cũng được rồi, cha con tới, đợi chút nữa cha con vịn con một chút, không có chuyện gì." Nhìn con gái nhà mình như vậy, đột nhiên nghĩ đến lúc mình kết hôn, sống đã nhiều năm như vậy, cũng chính là con gái nhà mình kết hôn phô trương lớn nhất, thật sự vui mừng.

"Được rồi."

Rất nhanh cha Kiều tiến đến, Kiều Dư An kéo tay của ông, cửa lớn mở ra, bên trong dường như là một thế giới khác, giống như khu rừng trong mơ, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người của cô, chờ mong cùng chúc phúc, tiếng vỗ tay và nụ cười.

Kiều Dư An nắm chặt hoa trên tay, giữ nụ cười, từng bước một đi đến thảm đỏ, đây là lần đầu tiên cô đi thảm đỏ, dành cho hôn lễ.

Giang Mộ Trì đứng thẳng trên sân khấu làm lễ, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng bỏng, một khắc này hai người dường như đã quen biết cực kỳ lâu, giống như là từ đồng phục đến áo cưới.

Cha Kiều trao tay của Kiều Dư An lên trên tay của Giang Mộ Trì: "A Trì, An An giao cho con, hãy bảo vệ nó thật tốt."

"Cha, con hiểu rồi." Giang Mộ Trì nắm chặt tay Kiều Dư An, hơn ba mươi năm đến anh cũng đều cảm thấy mình sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, ai biết gặp được An An, quãng đời còn lại chắc hẳn sẽ vô cùng vui vẻ.

Giang Mộ Trì nắm tay An An đi đến giữa sân khấu làm nghi thức, váy quá lớn, phù dâu giúp tản váy ra.

Người người chủ trì hôn lễ là một người bạn của cha Kiều, làm việc ở đài truyền hình, đơn giản tán dương cô dâu chú rể một chút, đã đến thời khắc quan trọng, trao nhẫn.

Chiếc nhẫn do một cô bé 5 tuổi mang đến, mặc váy công chúa màu hồng, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía hai người, nhìn cô bé, Giang Mộ Trì nghĩ đến Kiều Dư An khi còn bé, còn Kiều Dư An nghĩ rằng nếu cô cùng Giang Mộ Trì sinh một cô bé xinh đẹp như thế này cũng không tệ.

Đợi đến một câu kia "em đồng ý", tiếng hô toàn tiệc lên đến cao nhất, trao chiếc nhẫn, Giang Mộ Trì cúi đầu ngậm lấy môi của cô hôn một cái ngắn ngủi.

Kiều Dư An đã cố ý dặn dò, không thể hôn lâu, cô sẽ thẹn thùng.

Nghi thức kết thúc tiệc cưới liền mở màn, Kiều Dư An về phía sau đài thay áo cưới nặng nề này, đổi lễ phục màu đỏ nhẹ nhàng, đây là lễ phục mời rượu, sau khi tiệc cưới tàn còn có lễ phục tiễn khách, vốn là còn có áo cưới đón khách, bởi vì bây giờ thời tiết quá nóng, đứng bên cạnh cửa một hồi muốn xỉu, cho nên Kiều Dư An không có tham dự nghênh đón tân khách, đợi chút nữa tàn tiệc cũng đã tối, mát mẻ, liền cùng nhau tiễn tân khách.

Kiều Dư An kéo tay Giang Mộ Trì đi mời rượu, từ người lớn đến bạn bè, mới phát hiện bạn của Giang Mộ Trì từ Hoài Thành tới không ít, xem ra thật sự chính là bạn đều ở Hoài Thành.

Chín giờ tối mới tàn tiệc, đưa tiễn khách, về đến nhà đều mười giờ rồi, lại tắm rửa tẩy trang, ngồi vào trên giường cũng mười một giờ.

Kiều Dư An mệt mỏi gần chết, tóc còn chưa sấy khô liền nằm trên giường, Giang Mộ Trì sấy tóc cho cô: "Tóc khô rồi ngủ, hôm nay vất vả." Hai người cũng không tính là đêm động phòng hoa chúc, nghỉ ngơi trước cho tốt.

"Không, còn có một chuyện rất quan trọng." Kiều Dư An từ trên giường đứng lên.

"Chuyện gì, đều mệt mỏi như vậy, còn muốn làm việc này?" Giang Mộ Trì chế nhạo cười cười.

Kiều Dư An liếc anh một chút: "Anh nghĩ gì thế, trong đầu chính là một đống phim con heo."

"Hôm nay nhận được tiền mừng ở nơi nào, em muốn đếm hồng bao, nghe nói đêm tân hôn đếm hồng bao hạnh phúc nhất." Kiều Dư An dạo qua một vòng cũng không có nhìn thấy.

"Tại thư phòng sát vách, trong một cái vali." Giang Mộ Trì làm sao cũng không nghĩ tới cô muốn tìm cái này.

Cô chạy ra ngoài, từ thư phòng kéo vali màu đỏ vào: "Có nhiều như vậy sao?" Cả một cái vali cũng quá khoa trương đi.

"Không chỉ nhiêu đây đâu, còn có người trực tiếp chuyển khoản cho anh, ngày mai lại xem rồi giao cho em, tới, sấy tóc đi, tóc vẫn còn ẩm."

Kiều Dư An mở vali, tràn đầy đều là hồng bao, để Giang Mộ Trì sấy tóc, cô bưng ghế đẩu ngồi trên mặt đất đếm tiền.

"A, mở hồng bao quả nhiên là chuyện thoải mái nhất trên thế giới." Kiều Dư An cầm một tay tiền cảm thán nói, nhiều tiền như vậy, con mắt của cô đều là màu đỏ.

"Nhiêu đây mới bao nhiêu, cô nhóc không kiến thức." Giang Mộ Trì chọc chọc gáy của cô, một vali đầy tiền cũng không có bao nhiêu, huống chi còn có nhiều vỏ hồng bao.

"Vâng vâng vâng, em không kiến thức, anh có, em vui, thật nhiều tiền nha." Kiều Dư An vui, mới không tính toán với anh đâu.

"Mười hai giờ, tóc khô rồi đi ngủ." Giang Mộ Trì rút máy sấy.

"Chồng ơi, anh qua đây." Kiều Dư An buông một đống hồng bao xuống vẫy vẫy tay với Giang Mộ Trì.

“Thế nào?"

"Anh cúi đầu xuống."

Giang Mộ Trì hơi cuối, còn tưởng rằng cô muốn làm gì.

Kiều Dư An ngửa hôn một cái trên môi anh, trong mắt như sao: "Chồng ơi, em yêu anh."

Giang Mộ Trì nhếch miệng lên, hôn lại: "Anh cũng yêu Quyển Quyển."