Toàn bộ những lời lẽ cay độc đều dồn đổ hết lên người phụ nữ thâm tâm luôn bị dày vò đến hư tổn.

Tiếng xì xào bàn tán không dứt, chủ đề lại là về chồng cô chưa bao giờ có mặt tại bữa tiệc gia đình cùng cô.
Hàn Hoa Nguyệt lại đổ dầu vào lửa khinh miệt trách móc vô căn cứ khiến cô nín bặt không ngóc đầu lên được.
" Cô nghĩ gì mà lại có thể mặc bộ đồ bần tiện đó trên người để ra ngoài được vậy.

"
" Hàn gia chúng tôi quản cô không chặt mới để cô không biết điều muốn làm gì thì làm! "
" Thật mất mặt! "
Tố Lệ Đào túm chặt lấy bộ váy run rẩy, môi mím chặt buồn đến nghẹn ngào.

Cô ngăn bản thân không được khóc trước mặt mọi người, ít nhất tại thời điểm này.


Đầu óc trống rỗng bỏ qua mấy lời ngoài tai, ngồi yên như bức tượng vô tri vô giác.
Về đến nhà cô lại bị bà ta lôi ra đánh, dẫm đạp là chưa đủ, Hoa Nguyệt lấy cả cây kéo cắt nát bộ váy trên người cô, mặc tiếng khóc lóc cầu xin ngăn bà ta ngừng lại đến lạc giọng Hoa Nguyệt vẫn ra tay không chút do dự.
Bộ đồ đẹp đẽ nhường nào giờ đây đã tả tơi đến đáng thương.
Mấy ả người hầu gần đó cười thầm trong lòng hả hê không ít, một số miễn cưỡng đến phòng cô chăm sóc vết thương không nể mặt cô cứ dương dương tự đắc nói rõ bản thân chưa bao giờ coi Lệ Đào là thiếu phu nhân nhà Hàn gia, cô sống không bằng một phần của đám người ở như cô ta.
Lau chùi vết bẩn giúp cô cũng làm qua loa rồi rời đi, bữa tối được quản gia cẩn thận nhắc nhở để trình lên thiếu phu nhân, nửa chừng bị ả người hầu La Ám Chi ra chỉ thị đổi sang tô cơm trắng với vài ba cọng rau vàng úa.
Thân là Hàn phu nhân, vợ của người đàn ông quyền lực nhất thành phố C, vậy mà lại phải chịu sự nhục nhã ê chề bởi người ở của chính ngôi nhà chồng mình hiên ngang lật đổ.
Ám khí từ bên ngoài phòng khách hừng hực đạp đổ cánh cửa bước vào với vẻ mặt tức giận, chẳng nói chẳng rằng đạp đổ luôn cả tô cơm cô chưa kịp ăn.
" Tôi không có ở nhà, các người lại dám để phu nhân ăn thứ rác rưởi gì thế này? "
" Hàn Chi Sơ...? "
Lệ Đào bất ngờ trước sự hiện diện của anh trong đêm khuya, gương mặt đáng sợ ấy kéo mạnh cô ra bên ngoài khiến ả người hầu chứng kiến cũng phải run sợ cúi rạp đầu xuống.
" Buông tay tôi ra chút, Hàn Chi Sơ! "
Lệ Đào nhăn nhó rụt tay lại, tới lúc này anh mới nhìn ra bộ dạng nhếch nhác của cô dưới ánh trăng trước hiên nhà.

Vừa rồi vội vã không để ý đến, trên người cô toàn là vết bầm tím bị lộ bởi nhiều vết cắt nát bộ đồ cô đang mặc trên người.
Anh khựng lại nổi nóng, mắt không nhìn thêm được nữa lập tức túm chặt tay cô quát lớn tra hỏi.
" Là ai làm!!? "
" Ai dám khiến Hàn phu nhân ra nông nỗi này? "
Cổ họng ứ đọng không thốt lên lời xoay mặt né tránh câu hỏi của anh trong vô thức.

" Mẹ kiếp cô bị câm sao Tố Lệ Đào!!! "
Cô lặng người không đáp lại khiến anh nôn nóng chạy thẳng vào căn nhà đập nát đồ đạc, tiếng rơi vỡ loảng xoảng làm giấc ngủ của Hoa Nguyệt cũng bị gián đoạn.

Bà ta thấy anh thì hốt hoảng nịnh nọt.
" Hàn Chi Sơ, con về bất ngờ vậy mẹ không kịp tiếp đón con.


"
Anh kéo thêm cánh tay non nớt chứa nhiều vết thương đến trước mặt mẹ bày ra vẻ bất mãn.
" Đống vết đánh này trên người vợ con là sao vậy mẹ? "
" Mẹ đánh cô ấy sao? "
Hàn Hoa Nguyệt sợ sệt mất bình tĩnh tìm cách vùi lấp sự thật, bà ta lại quay ra xin lỗi Lệ Đào vì để cô bị đám người hầu bắt nạt mà bản thân lại không hề hay biết.

Cứ vậy mọi tội lỗi của bà ta lại được tẩy trắng toàn bộ, cô không muốn anh xảy ra xích mích với mẹ mình cũng chỉ dám khẳng định tha thứ cho bà ta.
Tiếng bụng cồn cào vì đói mà réo lên, anh cởi bỏ áo khoác ngoài trùm che lên thân cô bồng cô vào căn bếp tự tay làm bữa tối.
Hàn Hoa Nguyệt tức đến xám xịt cả mặt lấy cớ mệt trong người mà quay về phòng ngủ.
Lệ Đào ngồi đến ngẩn người chăm chú nhìn tay anh thoăn thoắt xử lý đống nguyên liệu đặc biệt làm ra món bồi bổ cho mình.
Chiếc tạp dề đơn giản đeo lên trên người vẫn không thể che nổi sự phong độ đẹp đẽ của anh.
" Anh có việc gì mà đột xuất trở về vậy.

"
" Đột nhiên muốn về thôi.

"

Nghe vậy cô cũng không hỏi thêm, tận hưởng đống thức ăn ngon miệng do chồng mình đích thân vào bếp làm ra.

Hương vị ngon đến bất ngờ vội gắp miếng thứ hai, cô chưa từng nếm qua món ăn nào có thể an ủi tâm trạng cô lúc này như món ăn đặc biệt lạ miệng.
" Tôi không biết anh lại đảm đang đến vậy, thật sự rất ngon.

"
" Cô là người phụ nữ đầu tiên được tôi cung phụng đấy, cô nên cảm thấy may mắn.

"
Trên gương mặt rầu rĩ bật lên ánh sáng của nụ cười, có lẽ đêm hôm nay là đêm hạnh phúc nhất trong hai năm qua cô bước chân vào Hàn gia.
Chờ cho thức ăn tiêu bớt, anh lau qua cơ thể gầy gò trơ trụi, xử lý đống vết thương giúp cô.

Lệ Đào đỏ bừng từ chối quyết liệt vẫn không ngăn được anh..