Cô vừa thấy anh đến giống như ong mật thấy hoa, vui mừng lao tới.

Tim Phó Trầm Nghiên như được người trong lòng lấp đầy, phảng phất như anh từ phòng rượu về sớm là vì giờ phút này.
Vòng eo của Lệnh Điềm nhỏ, anh chỉ cần dùng một tay đã ôm được hết, không kìm được mà hơi siết chặt, muốn cô gần anh hơn.
"Chồng ơi, cuối cùng anh cũng về, em rất nhớ anh" Cô ngẩng mặt nhìn anh, giọng điệu ngọt ngào, pha chút làm nũng.

Trên người cô còn lưu lại mùi hương sau khi tắm, mùi hương nhàn nhạt, giống như hoa cam sau mưa, tràn đầy sức sống, tươi mát.
Phó Trầm Nghiên hỏi: “Em tắm?”
Lệnh Điềm chột dạ mà dừng một chút: “Miệng vết thương đều kết vảy, chạm vào nước một chút cũng không sao.”
Phó Trầm Nghiên nhẹ giọng nói: “Để tôi xem vết thương của em.”
Lệnh Điềm từ trong lòng anh, duỗi cánh tay trắng nõn đến trước mặt anh.
Vết trầy da nhỏ trên cánh tay đã kết vảy mỏng, tay còn lại cũng giống thế, xem chừng không đến hai ngày thì sẽ tự tróc da.
Lệnh Điềm lại ngoan ngoãn mà ngồi xuống, để Phó Trầm Nghiên xem vết thương trên đùi.

Gấu váy ngủ tơ lụa bị xốc đến đầu gối, vết bầm tím trên da thịt như tuyết đặc biệt rõ ràng.
Phó Trầm Nghiên quỳ một gối trước mặt cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên đầu gối cô, đôi mắt hơi rũ, tất cả cảm xúc đều bị giấu dưới lông mi.

Vào lúc cô đứng giữa dòng xe cộ, trước khi bị xe đâm phải không biết có bao nhiêu sợ hãi? Da thịt cô non mềm như vậy lúc bị xe đâm phải thì đau đến nhường nào?
Anh tự thấy ảo não, vì sao mà xe anh lại đâm vào cô, khiến cô chịu đau đớn như vậy.

Nhưng cũng tự thấy may mắn, may là xe anh đâm phải.

Nếu không hiện tại cô xe ở trong lòng của ai, gọi người đàn ông nào là chồng?
Lòng bàn tay ấm nóng của anh giống như đang vỗ về trái tim của Lệnh Điềm, cảm nhận được sự thương tiếc của anh, giọng nói của cô lại càng ngọt ngào: "Chồng ơi, đầu gối em đau."
Phó Trầm Nghiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó anh cúi đầu, dịu dàng hôn một cái lên vết bầm tím ở đầu gối cô.

“Còn có đau hay không?”
Xúc cảm mềm mại dừng ở đầu gối, khóe môi Lệnh Điềm không nhịn được nhếch lên: “Chồng ơi, có phải em nói đau ở đâu thì anh sẽ hôn ở đấy không?”
Phó Trầm Nghiên ngước mắt, ôn thanh hỏi: “Còn có chỗ nào đau?”
Lệnh Điềm chớp chớp mắt, đáy mắ trong vắt xuất hiện gợn sóng mềm mại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có, không đau.”
Cô đau, anh sẽ đau lòng.

Không biết vì cái gì, từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn thấy Phó Trầm Nghiên, trong lòng cô luôn có một loại cảm giác kỳ lạ.

Cô không cảm thấy việc mình bị đâm là xui xẻo hay gì, ngược lại lại có cảm giác hạnh phúc mãnh liệt vây quanh.
Phó Trầm Nghiên đứng dậy, bê tổ yến đặt trên bàn lại cho Lệnh Điềm.
“Cảm ơn chồng.” Lệnh Điềm nhận lấy, dùng chiếc thìa hình vỏ sò tinh xảo để múc tổ yến, ăn từng miếng nhỏ.
Phó Trầm Nghiên không rời đi, anh ngồi sang một bên, dựa vào sô pha, chân dài vắt chéo, im lặng nhìn cô.

Dần dần, tầm mắt từ miệng cô, xuống đến cằm rồi đến xương quai xanh rồi lại xuống đến…
Cổ của cái váy ngủ này hơi thấp làm lộ ra đường cong mềm mại, no đủ phập phồng.

Không khỏi nghĩ tới những lời nói của cô trong văn phòng anh lúc sáng.
Phó Trầm Nghiên không chút dấu vết mà thu hồi tầm mắt, cúi đầu xem di động.
Rất nhanh, Lệnh Điềm ăn xong tổ yến rồi chạy đến phòng để quần áo, lúc ra xách theo chiếc túi vừa mới mua.

“Chồng ơi, anh xem, đây là cái túi mà hôm nay em mua bằng thẻ của anh, có đẹp hay không?”
“Đẹp.” Phó Trầm Nghiên gật đầu, giọng nói mang theo ý tán thưởng, “Rất hợp với em.”
Nghe anh khen, Lệnh Điềm cực kỳ vui vẻ, sự yêu thích đối với cái túi mới trong nháy mắt tăng lên gấp bội.

Cô mang túi về phòng để quần áo cất đi rồi thò đầu ra ngoài, nhìn về phía Phó Trầm Nghiên: “Chồng ơi, anh lại đây một chút.”
Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn cô một cái, đứng dậy đi qua.
Lệnh Điềm đứng ở phía sau cửa, chờ anh đến gần thì kéo anh vào phòng để quần áo.
Tấm lưng gầy của cô dựa vào cửa, bên tai hơi đỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, ánh mắt mềm mại như nước.


Phó Trầm Nghiên nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Lệnh Điềm đặt một tay ấn lên ngực của mình, nói: “Chồng ơi, không phải là anh muốn nhìn trái tim em nhưng em lại không mổ ra cho anh xem được sao?”
Ánh mắt Phó Trầm Nghiên dừng trên bàn tay đang đè trên ngực của cô, ngữ khí mang theo ý vị không rõ: “Cho nên?”
“Cho nên, anh có thể nghe một chút xem…” Gương mặt Lệnh Điềm hơi hồng, “Trái tim em vì anh mà đập, anh có thể khiến cho nó yên lặng, cũng có thể khiến nó đập loạn.

Nó căn bản không nghe em điều khiển.”
“Phải không.” Ánh mắt Phó Trầm Nghiên tối đi, tiếng nói càng thấp, “Nghe như thế nào?”
“Đương nhiên là anh dùng tai để nghe rồi, để anh có thể nghe được rõ hơn một chút…” Lệnh Điềm dừng một chút, “Trước tiên anh nhắm mắt lại đã được không?”
Để anh nghe được rõ hơn?
Ánh mắt người đàn ông không khỏi xẹt qua dây váy tinh tế của cô, đáy mắt nhiễm một chút ám sắc.
“Được.” Anh nhắm mắt lại.
Trước mắt một mảnh đen nhánh, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng quần áo sột soạt.
Nhiệt độ trong phòng để quần áo như nóng lên, Phó Trầm Nghiên cảm thấy hơi khô nóng, đưa tay tháo một cúc trên cổ áo sơ mi.
Sau một lúc lâu, tiếng nói mềm như bông của Lệnh Điềm lọt vào tai anh: “Chồng ơi, anh cúi đầu xuống đi.”
Phó Trầm Nghiên tạm dừng hai giây, chậm rãi cúi đầu nhưng không chạm phải cái gì.
Lệnh Điềm nhẹ giọng: “Thấp xuống chút nữa, anh cao quá.”
Anh thoáng ngửi được mùi hương trên người thiếu nữ, trong lòng người đàn ông như bị đốt lửa, yết hầu hơi lên xuống, làm theo lời cô.
Sau đó, đôi bàn tay mềm ấm lại gần đây, nhét thứ gì kì lạ vào lỗ tai anh.

Anh mở mắt ra, chỉ thấy Lệnh Điềm vẫn mặc chiếc váy ngủ màu hồng trà kia, mà trên cổ anh lại có thêm một bộ ống nghe.

Lệnh Điềm ánh mắt trong veo: “Anh dùng cái này để nghe là sẽ nghe được rõ hơn, đây là em mua riêng cho anh dùng.”
Phó Trầm Nghiên: “…”
Thật là một tiểu bảo bối tri kỷ.
“Anh nghe được không chồng?” Lệnh Điềm cầm đầu kia của ống nghe ấn vào vị trí trái tim mình.

Cô đã thử trước, ống nghe này hoạt động rất tốt.

“Thình thịch”, “Thình thịch”…
Tiếng tim đập rõ ràng của cô truyền vào màng tai của Phó Trầm Nghiên, anh nhìn cô, đáy mắt dậy sóng.

“Nghe được, nhịp tim rất bình thường.”
Anh bỗng nhiên tiến lên nửa bước, tới gần cô: “Không phải nói là tôi có thể khiến nó đập loạn sao?”
Tiếng nói nam tính thành thục trầm thấp như rượu, mang theo từ tính dừng ở bên tai cô, tim Lệnh Điềm bắt đầu đập nhanh hơn, cô nhỏ giọng nói: “Hiện tại đã bắt đầu rối loạn.”
“Chưa đủ.” Phó Trầm Nghiên nắm lấy bàn tay đang cầm đầu chẩn đoán của cô, “Để tôi.”
Lệnh Điềm ngẩn ngơ buông tay ra, đầu chẩn đoán bị anh cướp lấy.
Bàn tay to, khớp xương rõ ràng của anh cầm lấy đầu chẩn đoán, tự mình đặt lên ngực của cô.

Lệnh Điềm không khỏi nhẹ nhàng run lên.
Đầu chẩn đoán làm bằng kim loại lạnh băng, lúc này lại dần biến thành lửa nóng, bùng cháy trên ngực của Lệnh Điềm.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tim cô đập nhanh hơn một chút, mạnh hơn một chút.

“Điềm Điềm, bây giờ tim em đập thật nhanh.” Phó Trầm Nghiên cúi đầu, môi mỏng gần sát bên tai cô, "Tôi rất thích."
Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào vành tai mẫm cảm của cô.
Mặt Lệnh Điềm nóng dần lên, bên tai cô đỏ bừng, tim đập ngày càng nhanh, Một cổ nhiệt khí nảy lên Lệnh Điềm gương mặt, nàng bên tai đỏ bừng, tim đập đến càng nhanh, có chút thất thần mà nói: “Chồng ơi, em cũng muốn nghe tiếng tim anh đập…”
Phó Trầm Nghiên: “Được.”
Anh tháo ống nghe xuống, Lệnh Điềm duỗi tay định nhận, Phó Trầm Nghiên lại đem ống nghe ném xuống một bên trên sàn nhà: “Không cần cái này, em trực tiếp nghe.”
Anh ôm Lệnh Điềm vào trong lòng ngực, đè đầu cô lại, để tai cô dán trực tiếp lên ngực anh.

“Điềm Điềm, muốn nghe nhịp tim của tôi thì phải nghe như này.”
Đông, đông, đông…Tim của người đàn ông đập mạnh mẽ, hữu lực, giống từng đốm lửa nhỏ nhảy nhót trong lòng Lệnh Điềm, làm ngực cô nóng bỏng.

Cô duỗi tay ôm lấy eo Phó Trầm Nghiên, mùi hương gỗ lạnh lẽo trên người anh hòa cùng với hormone khiến cô có chút say.
Phó Trầm Nghiên: “Muốn nghe rõ hơn không?”

Lệnh Điềm ngước mắt, chỉ thấy anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, cô ngơ ra, vội vàng đỏ mặt, lắc đầu: “Không cần, nghe rất rõ rồi.

Em… em mệt rồi, em muốn đi ngủ.”
Phó Trầm Nghiên cười cười, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Điềm Điềm, ngủ ngon.

Nàng vừa thấy đến hắn, tựa như ong mật gặp được mật hoa, cứ như vậy vui mừng mà phác lại đây.
Phó Trầm Nghiên tâm tựa hồ đều phải bị trong lòng ngực người lấp đầy, phảng phất hắn trước thời gian từ rượu cục lần trước tới, chính là vì giờ khắc này.
Hắn ôm lấy Lệnh Điềm một tay có thể ôm hết eo nhỏ, nhịn không được hơi hơi buộc chặt, muốn cho nàng lại dán hắn gần một ít.
“Lão công, ngươi rốt cuộc đã trở lại, ta rất nhớ ngươi.” Nàng ngưỡng mặt xem hắn, ngữ điệu trộn lẫn ngọt, mang theo kiều.
Trên người có tắm gội qua đi thanh hương, hương khí nhàn nhạt, giống sau cơn mưa hoa cam, tinh thần phấn chấn, tươi sống.
Phó Trầm Nghiên hỏi: “Tắm rửa?”
Lệnh Điềm chột dạ mà dừng một chút: “Miệng vết thương đều kết vảy, chạm vào điểm nước không có việc gì.”
Phó Trầm Nghiên ôn thanh: “Ta nhìn xem thương thế của ngươi.”
Lệnh Điềm từ trong lòng ngực hắn ra tới, đem một tiết trắng nõn cánh tay duỗi đến trước mặt hắn.
Cẳng tay kia một mảnh nhỏ trầy da đã kết một tầng mỏng vảy, mặt khác một cánh tay cũng giống nhau, xem tình huống, không dùng được hai ngày liền sẽ rớt vảy.
Lệnh Điềm lại ngoan ngoãn mà ngồi xuống, làm Phó Trầm Nghiên xem trên đùi thương.

Váy ngủ tơ lụa làn váy xốc đến đầu gối phương, kia phiến ứ thanh bị như tuyết da thịt sấn đến đặc biệt rõ ràng.
Phó Trầm Nghiên ở nàng trước mặt đơn đầu gối nửa ngồi xổm xuống, bàn tay to nhẹ nhàng mà xoa nàng đầu gối, đôi mắt hơi rũ, sở hữu cảm xúc đều giấu ở lông mi hạ.
Ở nàng hãm thân dòng xe cộ, bị xe đâm phía trước kia một khắc, nên có bao nhiêu sợ hãi? Nàng như vậy kiều da thịt non, bị xe đụng vào khi, lại nên có bao nhiêu đau?
Hắn ảo não, vì cái gì là hắn xe đụng vào nàng, hại nàng chịu như vậy đau xót, nhưng lại may mắn, còn hảo là hắn xe đụng vào nàng.
Bằng không, nàng hiện tại sẽ là ở đâu cái nam nhân trong lòng ngực, kêu cái nào nam nhân làm lão công?
Hắn lòng bàn tay ấm áp khô ráo, phảng phất nhẹ nhàng vỗ ở Lệnh Điềm trong lòng, cảm nhận được hắn thương tiếc, nàng tiếng nói hàm kiều: “Lão công, đầu gối đau.”
Phó Trầm Nghiên hơi hơi một đốn, ngay sau đó cúi đầu, ở nàng ứ thanh đầu gối ôn nhu mà hôn một cái.
“Còn có đau hay không?”
Mềm ấm xúc cảm dừng ở đầu gối, Lệnh Điềm khóe môi nhịn không được nhếch lên tới: “Lão công, có phải hay không ta nói nơi nào đau, ngươi liền thân nơi nào?”
Phó Trầm Nghiên ngước mắt, ôn thanh hỏi: “Còn có chỗ nào đau?”
Lệnh Điềm chớp chớp mắt, trong vắt đáy mắt đẩy ra mềm mại gợn sóng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có, không đau.”
Nàng đau, hắn sẽ đau lòng.
Không biết vì cái gì, ở bệnh viện tỉnh lại nhìn đến Phó Trầm Nghiên kia một khắc khởi, nàng trong lòng liền vẫn luôn có một loại kỳ diệu cảm giác, nàng cũng không có cảm thấy chính mình bị xe đụng phải là một kiện thực xui xẻo sự, ngược lại bị một loại mãnh liệt hạnh phúc cảm chặt chẽ mà vây quanh.
Phó Trầm Nghiên đứng dậy, đem đặt ở trên bàn tổ yến đoan lại đây cấp Lệnh Điềm.
“Cảm ơn lão công.” Lệnh Điềm tiếp nhận tới, dùng tinh xảo vỏ sò muỗng múc tổ yến, cái miệng nhỏ mà ăn.
Phó Trầm Nghiên không có rời đi, hắn ở một bên ngồi xuống, dựa vào sô pha, chân dài giao điệp, lặng im mà nhìn nàng.
Dần dần, tầm mắt từ nàng đang ở nhấm nuốt miệng, chảy xuống đến nàng cằm, lại chảy xuống đến nàng xương quai xanh, lại chảy xuống đến……
Cái này đai đeo váy ngủ cổ áo có điểm thấp, phập phồng đường cong mềm mại no đủ.
Không khỏi nghĩ tới nàng buổi sáng ở hắn trong văn phòng lời nói.
Phó Trầm Nghiên không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, cúi đầu xem di động.
Thực mau, Lệnh Điềm ăn xong rồi tổ yến, sau đó chạy tiến phòng để quần áo, ra tới khi, xách theo ban ngày mua cái kia bao.
“Lão công, ngươi xem đây là ta hôm nay xoát ngươi tạp mua bao, đẹp hay không đẹp?”
“Đẹp.” Phó Trầm Nghiên gật đầu, ngữ mang tán thưởng, “Bối ở trên người của ngươi rất đẹp.”
Bởi vì hắn ca ngợi, Lệnh Điềm tâm hoa nộ phóng, đối tân bao bao thích giá trị nháy mắt phiên bội.
Nàng đem bao lấy về phòng để quần áo phóng hảo, sau đó từ phòng để quần áo thò ra một cái đầu, nhìn về phía Phó Trầm Nghiên: “Lão công, ngươi lại đây một chút.”
Phó Trầm Nghiên chuyển mắt nhìn nàng một cái, đứng dậy đi qua đi.
Lệnh Điềm đứng ở phía sau cửa, chờ hắn lại đây, liền đem hắn kéo vào phòng để quần áo.
Nàng mỏng dựa lưng vào môn, bên tai có chút hồng, một đôi xinh đẹp ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt doanh doanh như nước.
Phó Trầm Nghiên cùng nàng đối diện: “Làm sao vậy?”
Lệnh Điềm đem một bàn tay ấn ở chính mình ngực vị trí, nói: “Lão công, ngươi không phải muốn nhìn ta này trái tim, nhưng ta lại không thể đem nó mổ ra tới cho ngươi xem sao?”
Phó Trầm Nghiên ánh mắt dừng ở nàng đè ở ngực trên tay, ngữ khí ý vị không rõ: “Cho nên?”
“Cho nên, ngươi có thể nghe một chút xem……” Lệnh Điềm gương mặt có chút phiếm phấn, “Ta trái tim là vì ngươi mà nhảy, ngươi có thể cho nó an tĩnh, cũng có thể làm nó tiếng lòng rối loạn, mà nó lại căn bản không nghe ta nói.”
“Phải không.” Phó Trầm Nghiên đôi mắt hơi thâm, tiếng nói càng thấp một phân, “Như thế nào nghe?”
“Đương nhiên là dùng ngươi lỗ tai tới nghe, vì làm ngươi có thể nghe được rõ ràng hơn một chút……” Lệnh Điềm dừng một chút, “Ngươi trước nhắm mắt lại sao, được không?”
Làm hắn có thể nghe được rõ ràng hơn?

Nam nhân ánh mắt không cấm từ nàng tế linh linh đai an toàn thượng xẹt qua, đáy mắt nhiễm một chút ám sắc.
“Hảo.” Hắn nhắm mắt lại.
Trước mắt một mảnh đen nhánh, bên tai tựa hồ truyền đến quần áo vuốt v e tất tốt thanh.
Phòng để quần áo độ ấm tựa hồ ở bò cao, Phó Trầm Nghiên cảm thấy có điểm táo, giơ tay buông ra áo sơmi cổ áo một cái cúc áo.
Sau một lúc lâu, Lệnh Điềm mềm như bông thanh âm lọt vào lỗ tai hắn: “Lão công, ngươi cúi đầu.”
Phó Trầm Nghiên tạm dừng hai giây, chậm rãi cúi đầu, lại cái gì cũng không có đụng tới.
Lệnh Điềm kiều thanh: “Lại thấp một chút sao, ngươi quá cao.”
Ẩn ẩn ngửi được thiếu nữ trên người hương khí, nam nhân trong lòng bị gợi lên một chùm hỏa, hầu kết hơi hơi lăn một chút, làm theo.
Sau đó, một đôi mềm ấm bàn tay lại đây, đem thứ gì phân biệt nhét vào hắn hai chỉ lỗ tai.
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy Lệnh Điềm trên người như cũ ăn mặc cái kia trà hồng nhạt váy ngủ, mà hắn trên cổ lại nhiều một bộ ống nghe bệnh.
Lệnh Điềm trong ánh mắt một mảnh trong suốt: “Ngươi dùng cái này tới nghe, là có thể nghe được rõ ràng hơn, đây là ta hôm nay riêng mua tới cấp ngươi dùng.”
Phó Trầm Nghiên: “……”
Thật là cái tri kỷ tiểu bảo bối.
“Lão công, nghe được sao?” Lệnh Điềm cầm kim loại nghe chẩn đoán bệnh đầu, ấn ở chính mình trái tim vị trí.

Nàng chính mình đã trước tiên thử qua, này phó ống nghe bệnh nhặt âm hiệu quả thực hảo.
“Bùm”, “Bùm”……
Nàng tiếng tim đập rõ ràng mà truyền vào Phó Trầm Nghiên màng tai, hắn nhìn nàng, đáy mắt nhấc lên thâm thâm thiển thiển cảm xúc.
“Nghe được, tâm suất thực bình thường.”
Hắn bỗng nhiên tiến lên nửa bước, tới gần nàng: “Không phải nói, ta có thể cho nó tiếng lòng rối loạn sao?”
Thành thục nam tính tiếng nói thấp thuần như rượu, mang theo từ tính dừng ở nàng bên tai, Lệnh Điềm tim đập mạc danh bắt đầu nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Hiện tại, đã bắt đầu rối loạn.”
“Không đủ.” Phó Trầm Nghiên nắm lấy nàng cầm nghe chẩn đoán bệnh đầu tay, “Cho ta.”
Lệnh Điềm ngẩn ngơ buông ra tay, nghe chẩn đoán bệnh đầu bị hắn cướp đi.
Hắn khớp xương rõ ràng bàn tay to cầm nghe chẩn đoán bệnh đầu, tự mình áp thượng nàng ngực.
Lệnh Điềm không khỏi nhẹ nhàng run lên.
Nghe chẩn đoán bệnh đầu là lạnh băng kim loại tài chất, lúc này lại dần dần diễn biến thành một đoàn hỏa, ở Lệnh Điềm trên ngực thiêu đốt, lan tràn.
Phanh! Phanh! Phanh!
Nàng tim đập một chút so một chút mau, một chút so một chút trọng.
“Ngọt ngào, ngươi tâm hiện tại nhảy đến thật nhanh.” Phó Trầm Nghiên cúi đầu, môi mỏng gần sát nàng bên tai, “Ta rất thích.”
Hắn ướt nóng hơi thở hơi mỏng mà chiếu vào nàng mẫn cảm vành tai thượng.
Một cổ nhiệt khí nảy lên Lệnh Điềm gương mặt, nàng bên tai đỏ bừng, tim đập đến càng nhanh, có chút vô thố mà nói: “Lão công, ta cũng muốn nghe xem ngươi tim đập……”
Phó Trầm Nghiên: “Hảo.”
Hắn tháo xuống ống nghe bệnh, Lệnh Điềm duỗi tay dục tiếp nhận, Phó Trầm Nghiên lại đem ống nghe bệnh ném tới một bên trên sàn nhà: “Không cần cái này, ngươi trực tiếp nghe.”
Hắn đem Lệnh Điềm ôm tiến trong lòng ngực, đè lại nàng đầu, làm nàng lỗ tai trực tiếp dán lên hắn ngực.
“Ngọt ngào, tim đập muốn như vậy nghe.”
Đông, đông, đông…… Nam nhân tim đập cường kiện hữu lực, giống từng viên hoả tinh liệu ở Lệnh Điềm trong lòng, liệu đến nàng ngực một mảnh nóng bỏng.
Nàng duỗi tay ôm lấy Phó Trầm Nghiên eo, trên người hắn lãnh mộc hương hỗn hormone, lệnh nàng có chút mê say.
Phó Trầm Nghiên: “Muốn nghe đến rõ ràng hơn một chút sao?”
Lệnh Điềm ngước mắt, chỉ thấy hắn bắt đầu giải áo sơmi cúc áo, nàng ngẩn ra, vội vàng đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, đã nghe được rất rõ ràng, ta, ta mệt nhọc, muốn ngủ.”
Phó Trầm Nghiên thấp thấp mà cười một chút, nâng lên nàng mặt, nhẹ nhàng hôn lên nàng môi: “Ngọt ngào, ngủ ngon.”
-
Ngày hôm sau, ngọa long hồ sân gôn.
Thời tiết kéo dài hôm qua sáng sủa, trên sân bóng mặt cỏ thanh thanh, trời xanh thượng mây trắng từ từ.
Hôm nay, cùng nhau đánh golf đều là thương trong giới đại lão.
Trừ bỏ Phó Trầm Nghiên cùng chu lương, những người khác đều mang theo bạn nữ, này đó nữ nhân mập ốm cao thấp, mỗi người mỗi vẻ, trong đó một vị, vẫn là gần nhất ở giới giải trí nổi bật chính thịnh lưu lượng tiểu hoa.
Phó Trầm Nghiên ăn mặc một kiện màu đen POLO sam, một đôi chân dài quá mức ưu việt, hoàn mỹ vòng eo so, câu đi rồi ở đây những cái đó khác phái ánh mắt.
Phó Trầm Nghiên ánh mắt lại cực kỳ lãnh đạm, con mắt đều không xem này đó nữ nhân liếc mắt một cái.
Trong vòng về hắn không gần nữ sắc nghe đồn ngọn nguồn đã lâu, nhưng vô luận là thân phận địa vị, vẫn là dáng người diện mạo, hắn đều quá xuất sắc, liền luôn có chút nữ nhân chưa từ bỏ ý định tưởng thử một lần.
Vạn nhất thật sự có thể leo lên hắn này cây đại thụ, ngày sau cũng liền thăng chức rất nhanh.
Vị kia lưu lượng tiểu hoa diệp nhã tô chính là đánh giá cao chính mình mị lực nữ nhân chi nhất.
Ngày thường bị fans truy phủng quán, khó tránh khỏi có chút tự mình bành trướng, cảm thấy chính mình tư sắc bất phàm, Phó Trầm Nghiên liền tính không vì nàng khuynh đảo, cũng tất sẽ nhiều xem nàng vài lần.
Hôm nay có cơ hội có thể tiếp cận vị này đại lão, nàng như thế nào có thể buông tha?
Diệp nhã tô thướt tha thướt tha mà triều Phó Trầm Nghiên đi tới, mị nhãn sinh sóng, tiếng nói nũng nịu: “Phó tổng, ngươi đánh đến thật tốt, ta không quá sẽ đánh, ngươi có thể giáo giáo ta sao?”
Nàng ăn mặc cực hiện dáng người bao mông váy, thậm chí còn mang giày cao gót, hiển nhiên không phải tới chơi bóng, là tới bàng kim chủ.
Phó Trầm Nghiên phảng phất không nghe thấy, tính toán khoảng cách cùng độ dốc, điều chỉnh huy côn biên độ, lực độ, cuối cùng chém ra, một cây thượng quả lĩnh.
Diệp nhã tô bị hắn trở thành không khí cũng không xấu hổ, liều mạng vỗ tay cổ động: “Hảo soái! Phó tổng đánh đến thật lợi hại!”
Phó Trầm Nghiên sắc mặt âm trầm xuống dưới, quay đầu hỏi một bên với cũng: “Ai mang đến?”
Với cũng nhìn diệp tô nhã liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Là Lưu tổng.”
“Đuổi đi.” Phó Trầm Nghiên tiếng nói không mang theo một chút độ ấm.
Diệp nhã tô không nghĩ tới hắn như thế không lưu tình, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói: “Phó tổng, không biết nơi nào chọc ngài không cao hứng, là ta đường đột, ta cho ngài xin lỗi, thực xin lỗi!”
Phó Trầm Nghiên lạnh lùng mà liếc với cũng liếc mắt một cái.
Với cũng vội vàng tiến lên, đối diệp nhã tô hơi hơi mỉm cười, lễ phép mà vô tình: “Diệp tiểu thư, ngượng ngùng, thỉnh ngài hiện tại tự giác rời đi, bằng không, bị bảo tiêu giá đi ra ngoài liền không quá thể diện.”
Diệp nhã tô vẻ mặt nan kham, rốt cuộc biết Phó Trầm Nghiên không gần nữ sắc cũng không phải ở lập nhân thiết, nàng hiện tại ruột đều hối thanh, đắc tội vị này vòng trung đại lão, về sau cũng đừng tưởng lại leo lên Kinh Thị thượng lưu vòng.
Nếu là lại không biết điều, nàng về sau sợ là liền giới giải trí đều phải hỗn không đi xuống.

“Thực xin lỗi, phó tổng, ta lập tức đi.” Diệp nhã tô chật vật mà rời đi, đi rồi vài bước tựa hồ còn vặn tới rồi chân, lại không dám nhiều dừng lại.
Mặt khác mấy cái vẫn luôn chú ý bên này nữ nhân cho nhau trao đổi một chút ánh mắt, nhất thời đều nghỉ ngơi đối Phó Trầm Nghiên ý tưởng không an phận.
Không trung thực lam, vân bạch đến giống tuyết, trong đó một đóa giống nhau một viên thật lớn tình yêu.
Phó Trầm Nghiên lơ đãng nhìn đến, ánh mắt liền ngưng ở, hắn ngửa đầu nhìn trong chốc lát kia đóa tình yêu vân, không biết nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng mà câu môi cười.
Chu lương đi tranh toilet trở về, vừa lúc bắt giữ đến Phó Trầm Nghiên khóe môi kia bôi lên dương độ cung, kinh nghi mà chọn một chút đuôi lông mày: “A Nghiên, ngươi đột nhiên cười cái gì? Trúng tà dường như.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2022-05-17 23:29:05~2022-05-18 23:05:50 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Serein 4 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Quảng Cáo

-
Ngày hôm sau, sân golf hồ Ngọa Long.

Thời tiết hôm nay vẫn đẹp giống như hôm qua, mặt cỏ xanh xanh, trời xanh mây trắng.

Những người chơi golf hôm nay đều là đại lão trong giới kinh doanh.

Ngoại trừ Phó Trầm Nghiên và Chu Lương, những người khác đều dẫn theo phụ nữ.

Những người phụ nữ này người thì ốm người thì mập, người thì cao, người thì thấp, mỗi người một vẻ.

Trong đó có một người là tiểu hoa gần đây rất được chú ý trong giới giải trí.

Phó Trầm Nghiên mặc một cái áo polo màu đen, đôi chân dài quá mức ưu việt cùng với dáng người hoàn mỹ đã thu hút toàn bộ ánh mắt của những người phụ nữ ở đây.

Ánh mắt Phó Trầm Nghiên lại cực kỳ lạnh nhạt, không thèm liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ đó một cái.

Trong giới có tin đồn anh không gần nữ sắc từ lâu nhưng bất kể là thân phận địa vị hay diện mạo, dáng người của anh đều quá xuất sắc, luôn có một số phụ nữ không từ bỏ ý định, muốn thử một lần.
Giả sử nếu thực sự có thể leo lên cây đại thụ này thì ngày sau nhất định có thể bay cao.

Tiểu hoa lưu lượng kia tên là Diệp Nhã Tô, là người đánh giá mị lực của mình cao nhất trong số những người phụ nữ có mặt ở đây.

Ngày thường được fans ca ngợi, không tránh khỏi có chút tự mãn, cảm thấy tư sắc mình bất phàm, Phó Trầm Nghiên không phải lòng cô ta thì cũng sẽ nhìn cô ta thêm vài lần.

Hôm nay có cơ hội tiếp cận vị đại lão này, sao cô ta có thể bỏ lỡ được?
Diệp Nhã Tô thướt tha đi tới gần Phó Trầm Nghiên, mị nhãn nhìn anh, nũng nịu nói: "Phó tổng, anh chơi giỏi quá, em không biết đánh, anh có thể dạy em không?”
Cô ta mặc váy bó sát người, bao trọn lấy mông, thậm chí còn đi giày cao gót, tất nhiên là không phải đến chơi golf, dáng vẻ này là tới tìm kim chủ.
Phó Trầm Nghiên phảng phất không nghe thấy, tính toán khoảng cách cùng độ dốc, điều chỉnh biên độ gậy, lực độ, cuối cùng đánh ra, một gậy vào thẳng lỗ.

Diệp Nhã Tô bị anh coi như không khí cũng không thấy xấu hổ, liều mạng vỗ tay cổ vũ: “Đẹp quá! Phó tổng thật lợi hại!”
Phó Trầm Nghiên sắc mặt trầm xuống, quay đầu hỏi Vu Dã bên cạnh: “Ai đưa cô ta đến?”
Vu Dã liếc mắt nhìn Diệp Nhã Tô một cái, thấp giọng nói: “Là Lưu tổng.”
“Đuổi đi.” Tiếng nói của Phó Trầm Nghiên không mang theo một chút độ ấm nào.
Diệp Nhã Tô không nghĩ tới anh không lưu tình như thế, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói: “Phó tổng, em không biết mình làm sai gì khiến ngài không vui.

Là lỗi của em, em xin lỗi ngài, rất xin lỗi!”
Phó Trầm Nghiên lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Vu Dã một cái.
Vu Dã vội vàng tiến lên, hơi mỉm cười với Diệp Nhã Tô, lễ độ mà vô tình: “Diệp tiểu thư, ngại quá, mời cô tự giác rời đi, nếu không bị bảo vệ đưa ra ngoài thì không có thể diện.


Vẻ mặt Diệp Nhã Tô lộ vẻ xấu hổ, rốt cuộc cũng biết Phó Trầm Nghiên không gần nữ sắc thật, hiện tại cô ta hối hận tới xanh ruột.

Đắc tội vị đại lão này về sau cũng đừng hòng tiến vào giới thượng lưu Kinh Thị.

Nếu là lại không biết điều, về sau cô ta sợ mình không còn có tiếng nói ở giới giải trí nữa.
“Rất xin lỗi Phó tổng, em đi ngay bây giờ.” Diệp Nhã Tô chật vật rời đi, đi nhanh tới mức như bị trẹo chân nhưng không dám dừng lại.
Mấy cô gái khác vẫn luôn chú ý tình huống bên này, họ trao đổi ánh mắt với nhau, nhất thời đều buông bỏ ý định không an phận với Phó Trầm Nghiên.

Bầu trời trong xanh, mây trắng như tuyết, trong đó có một đám mây giống như một hình trái tim lớn.
Phó Trầm Nghiên lơ đãng nhìn thấy, ánh mắt liền dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn đám mây tình yêu kia một lúc, không biết nghĩ đến cái gì mà cười nhẹ.

Chu Lương từ nhà vệ sinh ra, vừa lúc bắt gặp khóe môi Phó Trầm Nghiên cong lên, kinh ngạc nhướng mày: “A Nghiên, cậu đột nhiên cười cái gì? Giống như trúng tà vậy.”.