Trì Y Y sững sờ khi nghe thấy giọng nói của Lục Cạnh, cô còn tưởng rằng mình uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác.

Nhưng nhiệt độ từ cơ thể anh sau lưng là thật, cánh tay anh dùng lực cũng là thật, siết chặt cô, giống như muốn khảm cô vào cơ thể anh.
“Lục Cạnh?” Trì Y Y giãy giụa: “Anh làm em sợ."
Lục Cạnh ôm Trì Y Y không để cho cô thoát ra.

Anh vùi đầu vào cổ cô, hít thở mùi hương quen thuộc trên người cô, trái tim lơ lửng mấy ngày nay rốt cuộc cũng an tâm lại.
"Tại sao anh lại ở đây, anh đã quên chúng ta --"
“Anh không đồng ý.” Lục Cạnh mạnh mẽ ngắt lời cô, thậm chí thái độ có chút thô lỗ.
Trái tim Trì Y Y nhảy lên.
“Anh không đồng ý chia tay.” Giọng Lục Cạnh khàn khàn, cẩn thận nghe kỹ thì phát hiện ra giọng nói của anh có chút không ổn định.

Anh ôm chặt Trì Y Y, bướng bỉnh nói: "Chuyện chia tay, không phải một mình em nói là được.”
Trì Y Y sững sờ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Cô ổn định lại tinh thần lại, đầu mũi ngửi thấy mùi rượu trên người anh, lập tức hiểu, "Anh say rồi."
“Anh đang tỉnh táo hơn bao giờ hết.” Lục Cạnh nói.
Trì Y Y im lặng, trong lòng tiến thoái lưỡng nan, cũng không dám ôm kỳ vọng, sợ cuối cùng sẽ không có được gì.
Tất cả các loại suy nghĩ đều lướt qua trong đầu cô, Trì Y Y cảm thấy trái tim đang không yên của mình bị anh làm cho rối loạn.
"Lục Cạnh, anh không muốn chia tay bạn giường sao?"
"Không phải." Lục Cạnh cắn răng.
"Vậy là anh chơi chưa đủ, muốn xxx em mấy lần."
Lục Cạnh muốn phủ nhận, nhưng lại nhớ tới những lời cô nói khi chia tay, anh không dám lộ ra một chút thành ý, sợ cô chạy trốn càng xa.
Trì Y Y không nghe thấy Lục Cạnh trả lời, xem anh im lặng là đồng ý.

Trái tim của cô lúc nóng lúc lạnh, lúc thất vọng lúc tức giận, cả với anh và cả với chính bản thân cô.
Cô đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Lục Cạnh, quay người lạnh lùng nói: "Hơn một năm đã đủ rồi, em không muốn chơi đùa cùng với anh nữa."
Lục Cạnh giống như tù nhân bị kết án tử hình, trái tim trực tiếp rơi xuống đất, anh tiến lên trước một bước, theo bản năng vươn tay muốn kéo cô lại.
Trì Y Y rụt người lùi về sau, cô mím môi, sau đó dâng trào cảm xúc, cao giọng nói: "Em đã chia tay anh rồi, sao anh còn đến trêu chọc em? Anh không sợ sau này em sẽ quấn quýt anh không buông hả? Để cho anh muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được."
“Em tốt nhất nên nói được làm được.” Lục Cạnh ác độc nói.
Tính tình Lục Cạnh uống say không hòa ái giống như bình thường, mà anh biến thành một thiếu niên thô lỗ hành động theo cảm tính, nói năng lung tung.

Trì Y Y không phân biệt lời nói lúc say của anh là thật hay không.
Lục Cạnh lại gần cô, kìm nén cảm xúc hỗn loạn, trầm giọng kiềm chế: "Em nói hẹn hò thì hẹn hò, chia tay là chia tay, khi nào muốn chơi thì đến, dùng xong thì quăng.


Trì Y Y, trên đời này không có chuyện gì tiện nghi như vậy đâu."
Anh trầm mặc nhìn Trì Y Y, ánh mắt tối tăm, giọng điệu chịu đựng, thậm chí còn có chút không tủi thân: "Là em trêu chọc anh trước."
Trì Y Y sợ hãi.
Lời buộc tội của Lục Cạnh từng chữ từng chữ đều đúng trọng tâm nhưng lại không hề có đạo lý.

Cô trêu chọc anh trước là thật, nhưng mối quan hệ này vốn chính là anh tình tôi nguyện, anh cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Hiện tại sao lại bày ra bộ dạng người vô tội bị vứt bỏ đến chỉ trích cô như vậy?
Trì Y Y cười lạnh, tức giận nói: "À, là lỗi của em, không nên trêu chọc anh.

Em giải thích như vậy, là đúng chứ?"
"Anh yên tâm, từ nay về sau em sẽ không trêu chọc anh nữa, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác." Trì Y Y giống như trút hết tức giận nói: "Chúng ta cũng đừng dễ hợp dễ tan nữa.

Về sau coi như không quen biết."
Cô nói xong, tức giận xoay người bỏ đi.
Lục Cạnh bị thái độ có lệ của Trì Y Y chọc giận, thấy cô không chút do dự bỏ lại anh rời đi, vừa tức giận vừa đau lòng.

Anh đuổi theo nắm lấy tay cô, kéo người cô xoay người lại, nắm lấy cằm cô, hôn cô.
Trì Y Y lập tức thất thần, sau khi phản ứng lại thì tức giận tấn công, há mồm cắn môi anh, đến khi bị cắn đau anh mới buông cô ra.

Cô tức giận nói: "Lục Cạnh, anh đừng có quá đáng, trong lòng có người phụ nữ khác còn tới trêu chọc em, Trì Y Y em không phải là người thiếu đàn ông!"
Lục Cạnh dừng lại động tác sờ môi, kỳ quái nhìn chằm chằm Trì Y Y: "Người phụ nữ khác là ai?"
Trì Y Y nghĩ Lục Cạnh đang giả vờ, cô cắn chặt môi dưới, dù sao cũng đã xé rách da mặt rồi, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, nhíu mày nói thẳng: "Tôn Nhất Mạn đó."
Lục Cạnh lắp bắp kinh hãi, nhíu mày hỏi: "Ai nói cho em biết anh thích cô ấy?"
TrÌ Y Y không nói là Phó Ninh, mà chỉ nói: "Không phải anh tỏ tình với chị ấy, bị từ chối, cho nên tìm bạn gái đều rất giống với chị ấy hay sao.

Bây giờ chị ấy lại độc thân, không đi tỏ tình với chị ấy một lần nữa mà chạy đến chỗ em làm gì?"
Càng nói, giọng điệu của Trì Y Y càng không được tự nhiên.
Lục Cạnh sửng sốt, anh không ngờ Trì Y Y lại hiểu lầm như vậy, chuyện này còn buồn cười hơn cả chuyện mà Tôn Nhất Mạn thông báo với anh ngày hôm nay.
"Tôn Nhất Mạn nói với em?"
Trì Y Y bĩu môi: "Không phải."
Lục Cạnh xem như là cô cố tình nói ngược, anh trầm mặt, thẳng thắng nói: "Anh không thích cô ấy."
Trì Y Y không tin, lời nói của Phó Ninh có thể là giả, nhưng bạn bè của anh không có lý do gì để nói dối cô.


Vương Xuyên đã nói, Lục Cạnh thích kiểu phụ nữ như Tôn Nhất Mạn.
“Lục Cạnh, thích mà không dám thừa nhận thì không phải là đàn ông.” Trì Y Y xỉa xói.
Máu Lục Cạnh sôi lên đầu, sự kích động dưới tác dụng của rượu bùng phát: "Có cái gì mà không dám thừa nhận? Anh cmn, người mà anh thích, muốn xxx đều là em, chỉ có một mình em."
Một cơn gió mùa thu lướt qua con ngõ nhỏ, tiếng gió vun vút, sau đó ngõ nhỏ càng trở nên yên tĩnh hơn.
Trì Y Y sững sờ tại chỗ, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, giống như không nghe hiểu lời nói của Lục Cạnh, nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Lục Cạnh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc đờ người ra của cô mới biết bản thân không khống chế được.

Trong lòng anh kinh hãi, mở miệng muốn cứu rỗi tình hình, lại không biết nên tìm lý do gì để giải thích cho tấm lòng chân thành của anh.
Anh ủ rũ cúi đầu, cười tự giễu, nghiêm túc nói: "Nếu em không muốn kết hôn, chúng ta vẫn sẽ yêu nhau giống như trước kia, em vẫn là người tự do."
Lục Cạnh đã cam chịu số phận, anh cam tâm tình nguyện bóp chết nhân phẩm của mình.

Từ nay về sau, cô trung thành thì anh trung thành, cô bạc tình thì anh bạc tình.
Trì Y Y nhìn Lục Cạnh, bộ dạng sợ ngây người hỏi: "Anh đang tỏ tình với em sao?"
Lục Cạnh không dám gật đầu, cũng không muốn phủ nhận.
"Anh thực sự không thích Tôn Nhất Mạn?"
"Anh thề."
Trì Y Y vẫn cảm thấy khó tin: "Anh say rồi hả?"
“Không có.” Giọng nói của Lục Cạnh ngưng trệ.
Trì Y Y không nói nên lời, cô chỉ chỉ vào hai mắt và môi của mình, nói: "Lục Cạnh, anh nhìn cho rõ, em thích trang điểm đậm."
Cô lại chỉ vào chiếc áo khoác da của mình: "Em thích mặc những bộ quần áo như vậy."
"Em thích đi sàn nhảy, em thích những thứ sôi động.

Tính tình em không tốt, không dịu dàng mềm mại, không biết săn sóc, thường xuyên rước lấy phiền phức.

Còn có..." Trì Y Y vén mái tóc ngắn của mình lên: "Em không có...! Tóc dài."
Ánh mắt Lục Cạnh nhìn vào trên gương mặt của cô, cực kỳ dịu dàng.

Anh cười nhạt nói: "Không sao, chỉ cần là Trì Y Y được rồi."
Trái tim Trì Y Y rung động, giống như thể có thứ gì đó chui lên từ mặt đất.
Cô ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Lục Cạnh, lúc này mới mượn ánh trăng để nhìn rõ tình cảm trong mắt anh.

Có thấp thỏm không yên, có đấu tranh giãy dụa, còn có tình ý kéo dài.


Trong lòng cô hơi rung động, đôi mắt bỗng dưng ướt át.
Cô nghĩ cô thực sự là một kẻ nhát gan, nếu không sao cô chỉ dám nói chuyện chia tay thông qua điện thoại.

Hơn nữa cô sợ Lục Cạnh không giữ cô lại, sợ anh càng tiêu sái hơn cô.

Mà hiện tại anh đang đứng trước mặt cô, cẩn thận bày tỏ tình yêu, đây là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Lúc này tâm trạng của cô vui sướng hơn lúc cô đạt được điều mình mong muốn.
Trì Y Y chớp mắt, sau đó đột nhiên hỏi Lục Cạnh: "Anh biết em không ăn cua đúng không?"
Lục Cạnh không ngờ Trì Y Y lại hỏi một câu không liên quan.

Anh chần chừ một lúc rồi gật đầu.
"Anh vẫn luôn cho rằng em không thích ăn cua, thực ra thì không phải, là em bị dị ứng với cua." Trì Y Y dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Cạnh nói: "Cái đêm Tôn Nhất Mạn tổ chức bữa tiệc tối, em không nhịn được ăn một con cua."
Lục Cạnh sững sờ, mất một lúc mới hiểu được ý của cô.

Ánh mắt anh chợt lóe lên, ao tù nước đọng trong lòng bỗng chốc trở nên sống động.
Anh sợ mình nói sai, anh nhìn cô chằm chằm rồi xác nhận: "Đêm đó em không bị đánh thuốc?"
Trì Y Y ho nhẹ một tiếng, ánh mắt mơ hồ, không nhịn được đưa tay lên vén tóc ra sau tai.
Vừa nâng tay lên, tay cô đã bị anh nắm chặt.

Lục Cạnh kéo cô đến trước mặt, trầm mặc nhìn cô, nói: "Ngay từ đầu em đã gài bẫy anh."
"Hôm đó em uống say..." Trì Y Y ngẩng đầu chống lại ánh mắt nóng rực của Lục Cạnh, càng nói giọng càng nhỏ dần.

Lúc này cô mới không xấu hổ thừa nhận, lúc đó cô đã có suy nghĩ không an phận sau khi nhận ra gương mặt của anh.
"Không ngờ anh lại ngoan ngoãn chui đầu vào."
"Về phần hẹn hò?"
"Em chính là thử một chút, nhưng không ngờ anh thực sự đồng ý."
Lục Cạnh nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, bỗng nhiên bình thường, rồi lại lập tức tức giận cười lạnh.
Anh vốn nghĩ tối hôm đó anh thật sự bị thả mồi nhử, Trì Y Y dùng sắc làm mồi nhử, muốn lừa anh.
Ngay từ đầu hai người bọn họ đã có ý đồ xấu xa, đều có ý đồ với đối phương.

Hoặc có lẽ là bọn họ quá tự phụ, cho rằng thành thạo có thể nắm chặt mối quan hệ này trong tay, lại xem thường cảm giác của người kia, không đặt người kia vào trong thế giới của mình.

Vì vậy mới thả sai tin tức, mới đi đến bước đường này.
Mối quan hệ này là trời xui đất khiến, là cơ duyên hảo hợp.
Lục Cạnh vuốt ve tay của Trình Y Y, nhìn cô nói: "Trì Y Y, ngay từ đầu em đã có ý với anh."
Trên mặt Trì Y Y hiếm khi xuất hiện sự xấu hổ, nhưng cô rất nhanh ngẩng đầu lên, hùng hồn nói: "Em như vậy với anh, không phải anh cũng như vậy sao?"
Lục Cạnh thật sự yêu chết dáng vẻ bất cần đời của cô.


Anh nắm lấy tay cô đặt lên miệng, hôn lên mu bàn tay cô, cười: "Anh đối với em, không chỉ là chỉ có hứng thú."
Trì Y Y nhìn anh, cao giọng nói: "Lục Cạnh, anh nghĩ kỹ đi, nếu như lần này làm hòa, sau này muốn thoát khỏi em cũng không dễ dàng như vậy được đâu."
“Ừ.” Lục Cạnh hôn lên ngón tay cái của cô.
"Nếu như em làm bạn gái của anh, em sẽ rất kiêu ngạo."
“Ừ.” Ngón trỏ.
"Em sẽ làm nũng, sẽ nóng tính, sẽ vô cớ gây sự."
“Ừ.” Ngón giữa.
"Em cũng sẽ sai anh nửa đêm đi mua đồ ăn khuya, đón em tan làm, làm bữa sáng cho em."
“Ừ.” Ngón tay út.
"Sau này anh không thể thân cận với người phụ nữ khác, trong lòng chỉ có thể có một mình em."
Lục Cạnh thành kính hôn lên ngón áp út của Trì Y Y, ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu hứa: "Được."
Trì Y Y mượn ánh trăng nhìn Lục Cạnh, cô vẫn cảm thấy đêm nay không chân thực mà giống như một giấc mơ.

Cô đưa tay sờ lên mặt anh, lẩm bẩm nói: "Lục Cạnh."
Lục Cạnh cúi đầu nhìn cô.
"Em muốn xx với anh."
Lục Cạnh nhíu mi ôm eo cô, cúi người nói nhỏ vào lỗ tai cô, cười: "Theo ý của em."
Lên lầu, vừa mở cửa bước vào nhà, Trì Y Y đã bị Lục Cạnh ép vào cửa.

Lục Cảnh cúi đầu hôn cô, động tác có chút vội vàng, Trì Y Y hơi ngẩng đầu nghênh đón anh.

Cô vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên môi của anh bị cô cắn.
Lục Cạnh cảm thấy hơi đau, không nhịn được hôn sâu hơn.
....
Màn đêm trong phòng trong dày đặc, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển, giống như một người khát nước đang há miệng thở nặng nhọc.
Trì Y Y cảm thấy mình như con cá mắc câu, chỉ có thể mở miệng gọi tên Lục Cạnh.

Ngay lúc cô sắp nghẹt thở vì thiếu khí, thì oxy đã được nạp đầy vào phổi, cả người cô kiệt sức hóa thành một vũng nước trên giường.
Trước đây mỗi lần làm tình, bọn họ đều rất hòa hợp trên phương diện đó.

Bây giờ tình ý đã khơi thông, cả tâm hồn lẫn thể xác đều hòa hợp.
....
Trì Y Y không nhịn được kêu thành tiếng.
Lục Cạnh cười nhạt một tiếng, cúi đầu hôn cô: "Nơi này là chỗ của em, không sợ người ta nghe thấy?"
“Sợ cái gì.” Trì Y Y thở ra như hoa lan, lãnh đạm nói thẳng: “Dù sao em cũng sẽ dọn đi.”
Lục Cạnh sửng sốt, lập tức hỏi: "Em muốn chuyển đi? Em chuyển đi đâu?"
Trì Y Y sít lại gần anh, cười nói: "Đương nhiên là chỗ bạn trai của em."
Trong lòng Lục Cạnh khẽ động, cảm thấy bản thân đã bị Trì Y Y ăn sạch sẽ rồi.