Vì công việc ở công ti đã xong, hắn đi xe về biệt thự. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh của nó. Nó vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống, và bây giờ, nó đã quay trở lại. Bốn năm qua, nó đã sống thế nào? Nếu hắn xin nó tha thứ, liệu nó có đồng ý? Mải suy nghĩ, hắn đã về tới biệt thự. Cất xe vào gara, hắn đi lên nhà. Lúc này, nó đang ở trong bếp. Nghe tiếng cửa mở, nó tưởng dì Lan đi chợ về, hỏi vọng ra:
" Dì Lan về rồi ạ?"
Bước chân hắn sững lại, trái tim trong ngực không nhịn được mà nhảy loạn lên. Giọng nói này... là nó? Hắn vô thức đi về phía phòng bếp. Là nó thật sao? Nhìn vào trong bếp, hô hấp của hắn tại thời điểm này đột như ngừng lại. Bóng hình mảnh mai, quen thuộc của nó đang ở ngay trước mặt hắn. Biết bao lần hắn ở trong mơ nhìn nó bỏ đi, mà hắn, lại không có cách gì giữ lại. Hắn cứ đứng chôn chân ở đó, ngỡ muốn vươn tay ra chạm lấy, lại ngập ngừng không dám. Hắn sợ. Hắn sợ điều hắn nhìn thấy chỉ là ảo ảnh của cảm giác đánh lừa thị giác, hắn chỉ cần chạm vào, sẽ như bọt biển tan biến. Một lần buông tay hắn chịu đựng cô đơn cùng hối hận dằn vặt 4 năm, hắn, không muốn lặp lại lần nữa. Nó đang loay hoay rửa chén, cảm thấy hơi lạ. Sao không có ai đáp lời nó chứ? Nó quay lại nhìn, thời khắc nhìn thấy người con trai đối diện, tim lại không nhịn được đập mạnh trong ngực. Chiếc cốc trên tay nó trượt xuống, rơi xuống đất vỡ tan. Nó hốt hoảng áp chế cảm xúc trong lòng, luống cuống nhặt những mảnh vỡ lên. Do hấp tấp, nó vô ý để mảnh thủy tinh cứa sâu vào tay. Hắn vội vã chạy tới nắm chặt tay nó, thốt lên:
" Em bị chảy máu rồi, sao bất cẩn vậy?"
Nó nhanh chóng rụt tay lại, đứng dậy, đưa ngón tay vào miệng, liếm đi vết máu. Nó vội vàng đi lướt qua hắn, nhưng hai ba bước đã lại bị kéo vào trong lồng ngực rộng rãi, vững chắc. Hơi thở nam tính của hắn vây quanh nó, nhưng thời điểm này, nó chỉ muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Nó cố gắng giãy thoát trongb ngực hắn, nhưng lại chỉ khiến hắn ôm nó chặt hơn. Hắn vùi đầu vào cổ nó, hai cánh tay mạnh mẽ đem nó giam trong lòng. Nó hơi hoảng, cố hết sức muốn thoát ra, nhưng hắn ôm nó cứng nhắc. Nó bực mình:
" Anh muốn gì?"
Hắn khẽ thì thầm:
" 4 năm rồi, 4 năm rồi anh không được ôm em, không được nghe giọng nói của em, Sophia, anh sắp nhớ em đến phát điên rồi!"
Nó ngọ nguậy trong lòng hắn, cau mày:
" Anh điên thì liên quan gì đến tôi? Vợ chưa cưới của anh đâu? Tôi không tin cô ta hào phóng đến mức để anh ôm ấp người con gái khác đâu! À mà anh đính hôn năm 16 tuổi cơ mà, giờ chắc phải cưới rồi chứ?"
Hắn nỉ non bên tai nó:
" Anh chưa có đính hôn, cũng chưa có kết hôn, lại càng không có vợ. Vợ của anh, từ năm 16 tuổi chỉ có duy nhất một người, là em!"
Nó gắng thoát ra khỏi hắn, đứng chống nạnh nhìn hắn, nói:
" Anh lên cơn điên gì vậy? Hoàng thiếu gia à, tôi không phải vọ của anh, lại càng chẳng là gì của anh cả, vợ anh là Kathryn kia!"
Nó chìa tay ra trước mặt hắn, hất hàm nói:
" Mượn chút!"

Hắn ngơ ra:
" Mượn gì?"
Nó cau mày:
" Điện thoại, đưa đây!"
Hắn lôi điện thoại trong túi ra, nhìn nó hỏi:
" Em cần điện thoại để làm gì?"
Nó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đột nhiên gắt lên:
" Sao lại không có số cô ta?"
Hắn cau mày:
" Cô ta nào?"
Nó giơ máy lên, chỉ vào mục danh bạ:
" Kathryn? Số của cô ta đâu? Tôi gọi cô ta đến đưa anh về!"
Hắn đen mặt:
" Nhưng anh sống ở đây mà!"
Nó hét lên:
" Anh sống ở đây? Không thể nào! Anh ở đây thì Kathryn cũng vậy! Tôi không tin đám Nastia lại đồng ý cho Kathryn ở chung! Vợ chồng hai người làm cách nào thuyết phục mấy nhỏ khó tính đó? A...a...anh làm gì vậy, mau thả tôi xuống... Tên kia... thả xuống..."
Hắn đen mặt, không nói không rằng bế xốc nó lên, mang về phòng. Hắn ném thẳng nó lên giường. Nó lăn qua lăn lại trên giường cho dỡ đau, nhìn căn phòng chỉ có tông màu đen toàn bộ, nó hỏi:
" Tên thần kinh nào cuồng màu đen đến mức này chứ?"
Hắn đen mặt:
" Đây là phòng của em!"
Nó ngẩng lên:
" Vớ vẩn! Phòng của tôi toàn màu trắng cơ mà!"
Hắn tiến đến cạnh giường:
" Anh đã tân trang lại toàn bộ, bây giờ nó là phòng của anh!"
Nó liếc hắn:
" Tưởng tên thần kinh nào, hóa ra là anh à? Được rồi tên bại hoại kia, anh vác tôi lên đây làm gì?"
Hắn cười xấu xa:
" Em nghĩ một nam một nữ ở cùng phòng thì có thể làm ra loại chuyện gì?"

Nó ngẫm nghĩ:
" Ừm ừm, chuyện gì cũng có thể, ngoại trừ mấy việc" vận động trên giường"!"
Hắn nhăn mặt. Nó chống tay ngồi dậy:
" Nếu không có việc gì thì để tôi xuống nhà!"
Hắn bước hai bước thành một bước đè nó nằm xuống giường, cười lưu manh nói:
" Nhưng anh chính là muốn làm cái chuyện "vận động" kia nha ~~"
Nó cau mày:
" Tránh ra đi! Không tôi la lên đó!"
Hắn gật đầu:
" Em cứ la đi, đây là phòng cách âm mà!"
Nó liếc quanh phòng:
" Anh không sợ camera quay được sao?"
Hắn lắc đầu:
" Không, anh thay hết camera rồi!"
Nó hít một hơi sâu:
" TRÁNH RAAAAAAA............"
Người trong bán kính 10m quanh đó, không đập đầu vào tường thì cũng ngất xỉu vì trụy tim, chim chóc bay tán loạn, gạch ngói vỡ nát, bê tông nứt toác, cây cối ngả nghiêng. Nastia giật mình, nhảy luôn vào lòng Kin ngồi, lắp bắp:
" Tiếng con gì... ghê quá vậy?"
Mia thì leo lên giường trùm chăn kín mít, run cầm cập, Ken gọi thế nào cũng không ra. Nicko và Dania thì tỉnh bơ như không, ngồi bình thản cắm tai nghe nghe nhạc. Còn hắn và nó...
Hắn bình thản lôi 2 cục bông gòn nhét lỗ tai ra, đắc ý nhìn nó:

" Anh bảo rồi mà, em cứ hét to thoải mái, không ai nghe thấy đâu!" - hắn lại đè nó xuống giường, nói:
" Vào việc chính thôi chứ nhỉ?"
Nó cười:
" Chưa chắc đâu..." và nó từ từ giơ chân lên, nhắm thẳng bụng hắn thúc mạnh vào. Nó nhìn hắn nói:
" Phiền anh từ sau cách xa tôi ra chút. Tôi không muốn bị vợ anh tìm đến gây sự đâu!"
Nó mở cửa đi ra ngoài, hắn ở trên giường ôm bụng, khóc không ra nước mắt. Vợ, em thật là ác!
" Tên kia, sao anh không ăn mà cứ gắp đồ vào bát tôi hoài vậy?"- Nó lạnh mặt nhìn hắn ngồi đối diện.
" Anh vỗ béo cho em nha, vừa rồi anh ôm em mới biết, nhóc con của anh rất gầy, ôm không thích chút nào!" - Hắn rất chăm chỉ gắp thức ăn, nói.
Nó bê cái bát lên, trừng mắt nhìn hắn:
" Hoàng thiếu gia à, anh lo cho bản thân mình trước đi!"
Hắn cười đến rất " ngây thơ con nai tơ":
" Anh chăm em cũng chính là đang chăm sóc bản thân nga!"
Đám Nastia nghe giọng điệu của hắn mà nổi hết cả da gà. Tên này, đích thực là một con cáo, nãy giờ mới lòi đuôi ra! Nó tối mặt:
" Hoàng thiếu gia, anh bớt giả ngu đi được rồi đó!"