\- Anh Thượng Hàn, anh đang xem gì vậy?

Tư Cầm ngồi bên cạnh Lăng Thượng Hàn, thấy hắn nãy giờ chỉ nhìn đi nhìn lại tấm ảnh cũ trên tay, dường như tấm ảnh đã bị ai đó vò nát. Trong ảnh là một cô gái mặc bộ đồng phục trường với nụ cười tươi như hoa, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ.

Cô gái này...có lẽ là người mà Lăng Thượng Hàn yêu.

\- Làm gì mà thẫn thờ vậy?

Tư Cầm lại lay người Lăng Thượng Hàn một cái, đưa hắn thoát khỏi suy nghĩ mông lung của mình.

\- Sao?

Lăng Thượng Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô em họ của mình. Tư Cầm liền nói:

\- Mai anh về nước bằng máy bay riêng?

\- Ừ.


\- Thế còn Vân Đan phiền phức đó thì sao?

Vân Đan này theo Lăng Thượng Hàn tới tận đây, nếu cô ta biết chuyện hắn sắp về nước thì chắc chắn cô ta cũng đòi đi theo. Có lẽ đó cũng là lí do mà Lăng Thượng Hàn đi máy bay riêng, lặng lẽ về nước.

\- Anh nói với Vân Đan là về xử lí một số chuyện.

\- Ờ, em không quan tâm mấy thứ đấy. Em tới để đi ké thôi.

\*\*\*\*\*\*\*

Ngày hôm nay, Tư Cầm nhập học ở trường mới. Nghe nói ngôi trường này là ngôi trường mà Lăng Thượng Hàn từng học, cô muốn tới đây thăm dò xem, rốt cuộc cô gái trong bức ảnh kia là ai? Nếu như cô gái đó có ở đây thì tốt quá rồi.

Lớp mới quá nhạt nhẽo không có gì cả, nhưng mà...Tư Cầm vừa nhìn thấy có một cô gái giống cô gái trong bức ảnh bị Lăng Thượng Hàn vò nát kia.

Giờ ăn trưa...

\- Bạn mới, mới tới có biết quy tắc ở đây không hả?

Lúc Tư Cầm đang ăn thì đột nhiên có một nhóm nữ sinh xuất hiện, ở giữa là Lục Mạn, người chuyên đi bắt nạt các học sinh khác.

Tư Cầm không chút cảm xúc nhìn cô ta, đúng e giây cô lại cúi xuống ăn tiếp. Lục Mạn lần đầu thấy có người dám thái độ với mình thì lập tức tức giận. Cô ta cầm chai nước đổ xuống thức ăn của Tư Cầm:

\- Ăn đi, cho mày ăn này!

Tiếng Lục Mạn ném chai nước vang lên thu hút bao sự chú ý của mọi người đang ăn. Nhưng cũng chẳng ai nói gì bới Lục Mạn là ai chứ \- là thiên kim tiểu thư của Lục gia. Ai mà dám động vào cô ta chứ.

Rồi mọi người cũng làm ngơ đi coi như không nhìn thấy gì. Chỉ có Mễ An vẫn tiếp tục theo dõi cử chỉ của Tư Cầm, cô thật sự rất lo lắng cho người bạn mới này.

Tư Cầm nhìn đĩa thức ăn bị ngập nước, cô không nói gì lập tức đứng dậy bước đi thì bị Lục Mạn ngáng chân lại.

Tư Cầm bị ngã nhào xuống đất, cả đĩa thức ăn ngậm nước cũng theo đó mà văng tung tóe ra dính vào bộ đồng phục mới của cô. Lục Mạn nhìn bộ dạng của cô mà cười đắc ý.

Tư Cầm giơ tay phủi phủi bộ đồng phục mới bị bẩn, cô từ từ đứng dậy nhìn Lục Mạn. Cất giọng lãnh đạm:

\- Cậu chán sống rồi sao?

Lục Mạn cười phá lên, dường như đây là lần đầu cô ta nghe thấy câu chuyện buồn cười thế này. Ai mà dám dọa nạt Lục Mạn chứ? Tư Cầm này là người đầu tiên đó.


\- Chỉ với mình mày mà cũng đòi chống lại tao ư? Tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời đi...

\- Nếu không thì sao?

Tư Cầm liếm liếm môi khô của mình, cô lạnh lùng nhìn Lục Mạn mà cất giọng. Cô lại muốn xem xem kẻ nào động được vào một sợi tóc của cô đó.

Mễ An đứng ngoài cuộc, cô vẫn lo lắng nhìn Tư Cầm. Kiểu này chắc sắp đánh nhau rồi đây:

\- Không được, mình phải ngăn nó lại.

Thú thật Mễ An cô là người rất hay lo chuyện bao đồng. Bản thân cô cũng từng bị bắt nạt, đương nhiên cô hiểu được bị bắt nạt khổ sở thế nào.

Huống hồ Tư Cầm mới đến đã lập tức bị Lục Mạn làm khó rồi. Suy nghĩ một lúc, Mễ An không chút do dự chạy đến chỗ Tư Cầm hét lớn:

\- Thầy giáo đến rồi kìa!

Lục Mạn nghe thấy thầy giáo đến thì hồn bay khiếp vía lập tức bỏ đi. Trước khi đi còn không quên cảnh cáo Mễ An:

\- Mễ An, mày đừng có mà lo chuyện bao đồng. Tư Cầm, mày đợi đấy cho tao!

Tư Cầm không chút cảm xúc nhìn đám người Lục Mạn xa dần. Cô định bỏ đi thì bị Mễ An kéo lại.

Mễ An cầm giấy ăn lau lau bộ đồng phục trên người Tư Cầm rồi vui vẻ nói:

\- Cậu không sao chứ?

Tư Cầm nhíu mày nhìn Mễ An, sao đó cũng mặc kệ để cô lau đồng phục của mình. Một lát sau lại nghe thấy giọng nói Mễ An đầy tiếc nuối:

\- Mình lau mãi mà không sạch, nó bị bẩm hết rồi!

Tư Cầm có chút buồn cười, cô gỡ tay Mễ An ra và cầm điện thoại mình lên.

\- Không cần lau nữa, tôi kêu người mang bộ khác đến!

\- Ừm!


Mễ An vui vẻ gật đầu, lần đầu tiên cô nghe thấy Tư Cầm mở miệng với mình đương nhiên rất vui.

Tư Cầm hơi cười cười rồi ấn ấn điện thoại. Điện thoại lập tức kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc:

\- Đang bận!

\- Anh, mang cho em một bộ đồng phục mới đi!

Tư Cầm lãnh đạm nói, mặc kệ đầu dây bên kia đang cau có thế nào.

Lăng Thượng Hàn nghe em mình sai khiến, bất giác nhíu mày khó chịu:

\- Đây là thái độ gì?

Lăng Thượng Hàn biết nhất định đã có chuyện không hay xảy ra với Tư Cầm, nhưng hắn không vội hỏi. Hắn biết Tư Cầm sẽ không dễ bị bắt nạt, không yếu đuối như ai đó!

\- Em cho anh 10 phút thôi đó, sắp vào lớp rồi.

Tư Cầm là người đầu tiên cũng là người duy nhất sai khiến được Lăng Thượng Hàn làm việc gì đó, ngoại trừ Mễ An cô. Ai bảo Tư Cầm là đứa em họ mà hắn chiều chuộng nhất chứ?

Đứa em họ này tính cách rất hợp Lăng Thượng Hàn, khi không cần đến thì lạnh lùng, còn khi cần đến thì nhất quyết làm phiền cho bằng được. Mấy năm nay sống ở Italy Tư Cầm cũng thay đổi rất nhiều, có thể tương lai sẽ là nữ chủ nhân hắc đạo.

\- Anh biết rồi, em đợi đó.

Sau ngày hôm đó, Tư Cầm đã nhận rõ ràng ra mọi chuyện, Lăng Thượng Hàn và Mễ An là có vấn đề. Vì thế cô và Mễ An trở thành bạn của nhau. Mễ An là người mà Lăng Thượng Hàn thích, nên Tư Cầm mới miễn cưỡng ép buộc bản thân trông chừng cô ấy hộ Lăng Thượng Hàn. Rốt cuộc cũng xuất hiện một tên đáng ghét rồi, Hàn Thương.

Có lẽ, Hàn Thương là khắc tinh cả đời này của Tư Cầm cô.