Cố Thời Minh nhịn lắm mới không nhếch lên khóe môi.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ vươn tay xoa xoa mái đầu bù xù mặc cho cậu hờn dỗi nhỏ yếu né tránh, nhẹ giọng nhưng không hề có ý thỏa hiệp nói: "Ngoan nha Du Du.
Em muốn làm cái gì cũng được nhưng đợi em khỏe lại đã, muốn đánh muốn mắng gì anh cũng sẽ mặc cho em xử lý.
Hiện tại anh đưa em về."
Mộc Du bị hắn xem như đứa con nít dỗ dành thì không khỏi xấu hổ đỏ bừng cả hai tai.
Nhưng cậu cũng biết là mình kháng cự không thành mà vô thức thuận theo cảm xúc vẫn luôn che giấu ẫn nhẫn trong lòng.
Chỉ là...
"Không cho bế!"
Ở thời điểm mắt thấy hắn muốn cúi người xuống ôm cậu Mộc Du lập tức hô lên chặn lại hành động của hắn.
Dù lúc bị hắn nhìn bằng ánh mắt mang theo ý cười kia cậu vẫn là bối rối quay đầu đi không dám nhìn.
Trong lòng cậu lại không nhịn được mắng mình không có tiền đồ, nhưng biết làm sao...!Đối với cậu, mỗi cái ánh mắt, nụ cười, mỗi cái biểu tình cưng chiều của hắn cho dù đã qua bảy năm vẫn có sức ảnh hưởng thật lớn.
Đã từng, cậu là không có sức kháng cự đối với nó.
Thì ra hiện tại vẫn vậy thôi...
Nhưng mặc kệ! Dù sao cũng không cho ôm.
Cậu không muốn bị toàn trường nhìn thấy đâu.
Mộc Du vậy mà nhất thời không nhớ bản thân là làm sao đến được phòng y tế.
Cố Thời Minh cũng không có nghĩ tới, hắn thấy cậu cự tuyệt để hắn ôm thì không lại kiên trì nữa, ngược lại ung dung tự nhiên ngồi xuống đưa lưng cho cậu.
"Vậy tôi cõng em về.
Trèo lên đi Du Du."
Âm thanh của hắn ôn nhu đầy dung túng, không chút gượng gạo giống như đã nói đến quen.
Thế nhưng Mộc Du lại ngây ngẩn một lúc lâu, còn nhìn tấm lưng dày rộng kia đến thất thần.
Cố Thời Minh không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Hắn thấy thật lâu mà cậu vẫn chưa leo lên thì định lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng chưa đợi hắn nói gì trên vai đã xuất hiện một cái tay nhỏ bé gầy gò trắng nõn.
Sau đó là vài lạng thịt không có bao nhiêu sức nặng nhưng khiến tấm lưng hắn nóng hổi dán vào từ khẽ khàng đến dính chặt.
Đến lúc hơi thở nóng rực của cậu phun loạn bên hỏm cổ Cố Thời Minh vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc thỏa mãn khó nói nên lời.
Khó khăn lắm Mộc Du mới lấy hết được dũng khí để leo lên tấm lưng đầy mê hoặc kia, vậy mà mãi vẫn không thấy ai đó động đậy.
Ở lúc Mộc Du khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không biết là vì còn sốt hay vì ngại ngừng hơi hơi nghi hoặc thì người kia mới có cử chỉ khác.
Hắn vậy mà trước đem áo khoác của mình vắt ở bên cạnh giường giũ mạnh một cái đem nó hoàn hảo trùm lên người trên lưng, đem cậu kín kẽ bao lại rồi ở lúc Mộc Du không để ý đỡ mông cậu đứng lên.
Mộc Du không kịp đề phòng theo phản xạ vội vàng dùng chút sức lực còn lại ôm chặt cổ hắn.
Bởi vì hành động đột ngột này mà khiến cho sườn mặt hai người chạm vào nhau.
Đừng nói Mộc Du, đến Cố Thời Minh đều đứng hình một lúc.
Nhưng hắn so với Mộc Du phản ứng lại sớm hơn mà xem như không có chuyện gì sải chân đi ra ngoài.
Trong lúc đó hắn cũng không quên xách theo hộp cháo Hách Tường mua cho Mộc Du nhưng cậu còn chưa kịp ăn, cứ thế mang cả người lẫn đồ rời đi phòng y tế.
Tuy đã phòng hờ rồi nhưng Mộc Du vẫn là bị gió chiều bên ngoài thổi đến vô thức rùng mình rồi bất giác ôm chặt cổ người đàn ông hơn.
Biểu hiện của cậu không lọt khỏi cảm giác của Cố Thời Minh, nhất thời khiến lông mày hắn nhíu lại.
Hắn chỉ dùng một tay là đủ để bợ được mông của người trên lưng không để cho cậu rớt xuống, lại đem túi cháo ngậm vào miệng sau đó dùng một tay chỉnh kỹ lại áo khoác đang phủ trên người Mộc Du, giúp cậu cản được nhiều hơn gió lạnh bên ngoài.
Hắn biết cậu đang bệnh, sợ lạnh là bản năng thôi.
Chỉ là hắn không biết, sự ôn nhu chu đáo của hắn lại khiến cái mũi của Mộc Du lên men.
Ở trong cảm xúc mãnh liệt cậu mém chút đã bất chấp tất cả mà hỏi hắn nguyên nhân tại sao hắn không nói một lời đã bỏ cậu lại rồi rời đi.
Nhưng những lời đó vẫn là bị cậu giằng lại được không nói ra.
Không phải vì sợ hắn không trả lời, cậu chỉ là tham luyến khoảng khắc này, là sợ phá hỏng chút hiện thực lại giống như mộng cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến...!Rốt cuộc thì...!So với hận hắn, giận hắn, cậu vẫn là càng thêm yêu thích người này đến không có tiền đồ...
"Cố gắng một chút, rất nhanh thôi."
Cố Thời Minh không biết những ý nghĩ trong lòng cậu.
Cho dù biết thì cũng chỉ tăng thêm cho hắn chút niềm vui thôi, đối với hiện tại mọi thứ đang diễn ra hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Có khi biết quá nhiều chỉ khiến cho hắn ỷ y mà vô tình bỏ bê cảm xúc của cậu.
Hắn nhẹ giọng nói vừa vững vàng mang người trên lưng băng qua lớp lớp kiến trúc ngang dọc trong đại học T, một đường hướng về ký túc xá cho sinh viên mà đi.
Trên mặt không khỏi mang theo nụ cười khiến lòng người ngất ngây.
Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân