"Chị sẽ tha thứ cho cậu ta sao?"

Ôn Vĩ Kỳ nhìn thiếu nữ mặc đẹp như hoạ trước mặt, cô dịu dàng nở nụ cười, sau đó lắc đầu. Môi đỏ nói ra một câu "Sẽ không."

Sẽ không còn cơ hội nào nữa, từ lúc cậu ta buông tay ra, bảo cô đi tới trong vòng tay của người khác.

Thời khắc đó, tất cả đều đã kết thúc rồi.

Lúc có được, người ta quên mất trân trọng

Lúc mất đi, người ta lại chạy đi tìm kiếm...

Chỉ là, muộn rồi...

Lục Thiên Mạch đi đến gần hai chị em, vừa định mở miệng nói cảm ơn Ôn Yến hôm nay có thể tới. Ai ngờ giây tiếp theo liền thấy đối phương ngẩng đầu nhìn về phía trước, cậu cũng dừng bước chân.


Theo ánh mắt đối phương xem đi qua, trực tiếp liền thấy Lạc Tư Ngôn đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn cô, vừa thấy hai người bọn họ ngừng lại, ngay lập tức tiến lên.

"Liền biết cậu sẽ đến, thế nào? Cùng đi ngồi với tôi một chút?"

Nghe cậu ta nói như vậy, Ôn Yến liền giống như cái gì cũng chưa nghe được, tiếp tục hướng bên ngoài sân bay đi đến, Ôn Vĩ Kỳ không nói không rằng chạy theo sau lưng cô.

"Ngân hàng XXX ở Thuỵ Sĩ, bây giờ có muốn hay không tới nhà tôi làm khách một chuyến?"

Nghe vậy, Ôn Yến bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Tư Ngôn, ánh mắt không thể tin.

Chỉ là không đợi cô có động tác gì, một bóng người bỗng nhiên từ phía sau cô nhanh chóng chạy tiến lên, sau đó một quyền liền đem đối phương ngã trên mặt đất.

"Con mịa cậu!"

Khó bắt gặp được, cô thế nhưng nghe được thiếu niên Lục Thiên Mạch luôn luôn thích cười hì hì chửi tục.

Một kích trúng đích, hắn có thể là biết thân thể mình quá kém đánh không lại đối phương liền lui ra phía sau hai bước, đi tới bên người Ôn Yến, ôm lấy bả vai cô.

Cũng không màng người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, "Cậu cũng thật vô sỉ, anh tôi vì cái gì đi, Húc Dương vì cái gì bị cha cậu ấy tiễn đi. Cậu đừng nói cùng cậu một chút quan hệ cũng không có. Loại người như cậu thật là đáng sợ, đối với anh em tốt của mình còn có thể xuống tay, còn có cái gì là cậu không làm ra? Tôi nói cho cậu, liền tính là anh tôi cùng Húc Dương đều đi rồi, này không phải còn có tôi sao? Cậu muốn cùng cô ấy ở bên nhau, nằm mơ!"

Nói, cúi đầu nhìn thoáng qua Ôn Yến, "Không có việc gì, chuyện phi pháp cậu ta hiện tại chính là muốn làm cũng làm không được, nhà cậu ta có dì và cậu vẫn luôn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cậu ta, tùy thời chuẩn bị bắt bím tóc của cậu ta, cậu không cần sợ."

"Tôi không sợ" Ôn Yến nở nụ cười, phủi đi tay Lục Thiên Mạch đáp ở trên vai cô, nhấc chân liền đi đến phía trước mặt Lạc Tư Ngôn.

"Đi thôi?"

"Được." Lạc Tư Ngôn mỉm cười đứng lên.


"Chị" Ôn Vĩ Kỳ thấp giọng kêu lên, vội vàng chạy tới sánh đôi bên cạnh cô.

"Không được, tôi cũng muốn đi cùng."

Lục Thiên Mạch không quan tâm tiến lên kéo lại cánh tay Ôn Yến. Lạc Tư Ngôn nhìn thoáng qua chỗ hai người tiếp xúc, mỉm cười, liền dẫn đầu đi ra ngoài.

"Chị, đi làm cái gì?"Ôn Vĩ Kỳ nhăn mày, cậu không hiểu ngân hàng kia là chuyện gì.

Mà nghe được cậu ta nói Ôn Yến liền giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, như cũ đi theo phía sau Lạc Tư Ngôn.

Tâm huyết của cha mẹ, không nên sụp đổ dễ dàng như vậy...

"Lục Thiên Mạch giúp tôi một chuyện có thể chứ?" Vừa bước vào cổng Lạc gia, Ôn Yến liền quay đầu nhìn Lục Thiên Mạch.

"Đương nhiên."

"Giúp tôi mang Tiểu Kỳ đi ra ngoài."

Nghe vậy, Lục Thiên Mạch nhìn thoáng qua Lạc Tư Ngôn như cũ cười tủm tỉm, cụp mi, ngay lập tức cưỡng ép Ôn Vĩ Kỳ ra ngoài.


"Chị..." Ôn Vĩ Kỳ hô lớn, tuyệt vọng nhìn cửa lớn đóng lại.

"Chờ chị, sẽ nhanh thôi" Ôn Yến để lại một câu, xoay người đi vào bên trong.

Vừa vào bên trong, Lạc Tư Ngôn ngay lập tức đi đến bên người Ôn Yến, "Cậu như vậy không phải......"

Lời còn không có nói xong, bàn tay ngọc ngà liền nâng lên, một cái tát vả ở trên mặt đối phương.

Lạc Tư Ngôn liếm khóe miệng, nở nụ cười, quay đầu xem cô, ai ngờ Ôn Yến lại tiếp tục một cái tát đánh vào vị trí ban nãy.

"Từ lúc bắt đầu cậu chính là rắp tâm bất lương. Tôi nghe nói cậu mất trí nhớ, cho nên mới đối với tôi chán ghét, chán ghét đến nông nỗi thậm chí cũng không thèm che dấu. Chưa tiếp xúc mà ghét nhau cũng không phải không có, chính là không thích tôi cũng không sao. Nhưng vì sao phải ra biện pháp như vậy chỉnh tôi, tra tấn tôi, này đối với cậu có chỗ tốt gì sao? Hả?"

"Có thể nói, cậu khi còn nhỏ gặp hết thảy chuyện đó tôi chính là vô tội, đừng nói tôi cứu cậu, chính là tôi không cứu cậu, cậu cũng không nên nghĩ cách chỉnh chết tôi như vậy? Hiện tại tính là cái gì? Cậu vì sao xử lý việc phải dùng phương thức này? Vạch trần phát sóng trực tiếp, làm Húc Dương cùng Lục Thiên Hàng đi, hiện tại lại muốn tôi cùng cậu ở bên nhau, tôi thật là nhận không nổi! Hai bạt tai này xem như trả cho trò đùa dai của cậu. Về sau chúng ta tốt nhất không cần có bất luận cái gì liên hệ. Hi vọng Lạc thiếu gia cậu giơ cao đánh khẽ, buông tha tôi!"

Nói xong, cô liền xoay người rời đi.