Chương 57: Đi tìm bí mật của trong phòng tập của Thiên Bảo
[Chủ nhật] Như kế hoạch đã bàn trước, trong đêm thứ 7, Như Ý, , và Thu Thảo đã nhắn tin cho mọi người trong nhóm rằng ngày mai, tức chủ nhật này không đi học được, vì có chuyện bận. Nói nào ngay, ba người họ không đi học, Hàn Du cũng chẳng màn đến, chỉ còn Thiên Bảo và Anh Tuấn thì chắc chắn là KHÔNG THỂ rồi! Đành vậy, đành gác lại tuần sao vậy!
08:00 AM, trước nhà Thiên Bảo, Thu Thảo đang ở trước nhà Thiên Bảo. Không chỉ có cô, mà Hữu Bửu và Như Ý cũng đang ở đấy, chỉ là trốn khuất đi thôi.
- Hành động nào! – Hữu Bửu từ trong bụi cây ra tín hiệu.
Thu Thảo hiểu ý, cô gật đầu cái rồi móc điện thoại ra, rà rà trong danh bạ và ấn nút gọi vào số của Thiên Bảo.
- Alo! Thiên Bảo đấy à!? - < yện gì vậy? >
- Tôi bỏ nhà đi rồi! – Thu Thảo rung rung giọng.
- < Cậu đang đùa hả? Hôm nay không phải “Cá Tháng Tư” đâu nhé! >
Tiếp tục, Thu Thảo tiếp tục “diễn sâu”:
- Hôm nay. Tôi bỏ nhà đi hôm nay!
Đầu giây bên kia vẫn lạnh lùng:
- < Tôi cúp máy đây! >
Nghe vậy, Thu Thảo nói vội trước khi Thiên Bảo cúp máy thật:
- Tôi đang ở trước nhà cậu.
Nghe Thiên Bảo nói lạnh lùng vậy nhưng mà…. Soi thử một chút xem Thiên Bảo đang làm gì trong nhà nhé!
Thiên Bảo đang ở trong phòng, đang nằm trên giường đọc sách, chuông điện thoại reo lên với cái tên “Thu Thảo” thì cậu quăng sách sang một bên ngay. Cầm điện thoại lên, Thiên Bảo nhìn màn hình cười túm tím, rồi e hèm mấy cái, chuyển phắt sang khuôn mặt vô cảm cùng giọng nói lạnh lùng. Kiểu này gọi là thích muốn chết làm còn làm bộ làm tịch.
Nghe Thu Thảo nói đang đứng trước nhà, Thiên Bảo bật dậy ngay và tức khắc, cậu chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, đúng thật là Thu Thảo đang đứng trước nhà cậu. Cứ tưởng cô nói đùa, nhưng hóa lại là sự thật khiến cậu không khỏi bất ngờ.
- Ra ngoài này đi, mang theo tiền nhá! Hôm nay cậu phải tốn nhiều lắm đấy! Nhanh nhé!
Nói rồi Thu Thảo cúp máy, trong khi Thiên Bảo còn chưa hiểu mô tê gì. Mặc kệ nó là mô hay là tê, Thiên Bảo tức tốc mở tủ quần áo ra, cậu quơ tay qua, quơ tay lại mấy bộ đồ treo ở móc.
- Bộ nào đây?
Không có nhiều thời gian, Thiên Bảo rút đại cái quần lửng màu đen, một cái áo sơ mi trắng. Chớp nhoáng đã xong, Thiên Bảo đã khoát lên mình bộ đồ với hai màu trắng đen, cầm thêm cái nón lưỡi trai, cậu chạy nhanh xuống nhà, mang vội đôi giầy lười đinh tán rồi vút nhanh ra ngoài mà không quên mang theo điện thoại và thẻ ATM.
- Tôi không muốn về nhà! Hôm nay cùng tôi “bỏ nhà đi” nhé!
- Điên với cậu luôn đấy! – Thiên Bảo nhăn mặt tỏ vẻ không thích.
Kì thực là Thiên Bảo lúc này vui muốn chết đi được, vui thì cứ biểu hiện ra vậy, còn bày đặt trưng cái mặt lạnh lùng như thể bị mất tiền không bằng.
- Ăn mặc đẹp ghê ha! - Thu Thảo nghía mắt nhìn Thiên Bảo từ trên xuống dưới.
Có vẻ như bị bắt thóp, Thiên Bảo nói chống chế:
- Ra đường phải ăn mặc đẹp, đó là châm ngôn của tôi.
Thu Thảo cười ra điệu bỡn cợt:
- Fashion ghê ha! Quần ngắn để khoe chân cậu dài, chân cậu thon, hay là khoe chân trắng!
Hết đường, Thiên Bảo lãng chuyện:
- Đi thôi! Nhiều chuyện quá!
Nói thật lòng, thì Thiên Bảo nghĩ đây là buổi hẹn hò của mình và Thu Thảo đấy! Bởi vậy cậu mới ăn mặc đẹp thế, quần ngắn khoe chân, giầy lười năng động, nón lưỡi trai cá tính, áo sơ mi trắng xẻ tà, phọt dài quyến rũ, đầy chất soái ca.Woa, đúng là Thiên Bảo, ăn mặc thời trang ghê!
Thiên Bảo nghĩ là một chuyện, Thu Thảo làm lại là chuyện khác. Sở dĩ Thu Thảo làm vầy là để kéo Thiên Bảo đi, dọn đường trống cho Hữu Bửu và Như Ý đột nhập phòng luyện tập của cậu. Âm mưu của bọn họ thật sâu độc mà!
Lúc Thiên Bảo và Thu Thảo đã đi khuất, thì Hữu Bửu và Như Ý cũng bước từ rậm cây ra, họ phủi người túi bụi.
- Ầy, khổ ghê á! – Hữu Bửu ca cẩm.
- Woa! Lần đầu thấy Thiên Bảo mặc đồ ra đường đấy! Đẹp ghê! – Như Ý trầm trồ cảm thán
Câu nói của Như Ý nghe có vẻ kì kì, Hữu Bửu biết điều đó, cậu bắt bẻ ngay mà chẳng đợi:
- “Lần đầu thấy Thiên Bảo mặc đồ ra đường đấy!”. Ý cậu là trước giờ Thiên Bảo ra đường không mặc đồ à?!
Lại giở chứng biến thái, nghe nói câu đó là đủ hiểu đầu óc Hữu Bửu đen tối cỡ nào. Như Ý mặt đỏ lựng, cô gắng sức giải thích cho đỡ xấu hổ:
- Ý tôi là Thiên Bảo ăn mặc đẹp khi đi ra ngoài, lần đầu tôi mới thấy! Cậu là đồ biền thái – Rồi Như Ý xoay sang thúc hối - Nhanh nào!
Hữu Bửu gật đầu cười trêu, rồi cùng Như Ý thẳng tiến vào nhà Thiên Bảo, một cách đường đường chính chính.
- Con chào cả nhà ạ! – Như Ý và Hữu Bửu đồng thanh.
Người mở cửa cho hai người họ là bà của Thiên Bảo. Nhìn hai đứa cháu, bà hiền từ chào chúng:
- Chào hai con, là bạn của Thiên Bảo phải không?
- Vâng ạ! Bọn cháu đến đây để học nhóm ạ!
- Thiên Bảo vừa mới ra ngoài rồi! Cái thằng, hẹn bạn học nhóm mà lại đi đâu thế? Để bà gọi nó!
Lộ tẩy, lộ tẩy, bà Thiên Bảo mà gọi cho cậu là chết chắc cả đám. Biết thế, Như Ý nhanh chóng nói vào:
- Không cần đâu ạ! Để con gọi cậu ấy!
Nghe vậy, bà cũng yên tâm nên thôi không gọi nữa.
- Ừ! Vậy mấy đứa vào phòng Thiên Bảo đi, bà đem bánh nước vào sau.
- Vậy bọn cháu xin phép ạ!
Hữu Bửu và Như Ý lễ phép cúi chào bà Thiên Bảo rồi đi vào trong. Chỉ chờ cho bà Thiên Bảo mang bánh nước vào là cả hai sẽ bắt đầu hành động.

- Hai đứa ăn bánh uống nước nhé! Thiên Bảo chắc về nhanh thôi!
Hữu Bửu chạy ra cửa lấy khay bánh nước vào trong, rồi nhẹ nhàng cảm ơn bà.
- Cảm ơn bà ạ! Con đang gọi cho cậu ấy đây! – Như Ý di di ngón tay trên chiếc cảm ứng của mình, vờ như đang bấm số gọi Thiên Bảo.
- Ừ! Vậy mấy con ngồi đợi nha!
- Vâng! – Cả hai đáp.
Action. Ngay khi bà Thiên Bảo vừa đi ra, Hữu Bửu đã nhanh chân chạy đến khóa cửa phòng Thiên Bảo lại, còn Như Ý thì khẽ tay đóng cửa sổ, và kéo rèm cửa lại. Cả hai làm chuyện ác nên phải cẩn trọng.
……………..
Lúc này Thiên Bảo với Thu Thảo đang ngồi cùng nhau trên cái băng ghế ở một góc phố, hai người họ đang nhâm nhi ly kem đá bào mùi bạc hà:
- Ngon thật đấy!
- Dĩ nhiên là ngon rồi! – Thu Thảo liếc sang Thiên Bảo – Tiền của tôi mà sao chẳng ngon! Bảo cậu đem tiền theo chứ ai bảo cậu đem thẻ ATM theo làm gì.
Thiên Bảo cười hiền, cậu gật gù mấy cái, liếm thêm tí kem rồi nói:
- Tôi nghèo lắm! Tôi không có xài tiền, chỉ xài thẻ thôi! Cậu thông cảm!
Nói xong Thiên Bảo cười hề mấy cái, Thu Thảo thì cười chả vào, cứ tưởng hôm nay “bỏ nhà đi” cùng Thiên Bảo, sẽ được cậu bao ăn no nê, ai dè cô còn phải bao ngược lại cho Thiên Bảo nữa. Đúng là người tính không bằng trời tính. - Cậu đang chảnh đó hả? Đang khoe nhà mình giàu đấy hả? vâng, tôi biết nhà thiếu gia giàu rồi, giàu rồi! – Thu Thảo gằn nặng nề từng chữ một – Thiếu-gia-nhà-họ-Seo. Seo-Tae-Jii.
Tự nhiên Thu Thảo lại lôi cái tên Seo Tae Jii ra nhỉ, chắc là cô ấm ức lắm! Mà kể ra, hôm nay Thiên Bảo cười hơi bị nhiều đấy. Ố ồ ô, đi cùng Thu Thảo mà khiến cậu vui vậy sao, có một sự bất bình thường không hề nhẹ ở đây. Hai người họ đang ngồi nhâm nhi kem, Thiên Bảo bỗng ho lên mấy cái:
- Khụ…khụ!
Lấy làm lạ, Thu Thảo nhìn sang Thiên Bảo mà miệng vẫn không rời ly kem. Tiếp tục, Thiên Bảo lại ho tiếp tục thành một tràng dài:
- Khụ….khụ….khụ… khụ….khụ… khụ….khụ…!!!
Cảm thấy có gì đó không bình thường, Thu Thảo đưa tay lên lưng Thiên Bảo vỗ vỗ mấy cái đầy lo lắng.
- Cậu sao vậy!?
Trả lời câu hỏi của Thu Thảo là mấy tiếng ho dài của Thiên Bảo. Hình như mức độ ngày càng tăng lên, tiếng ho của cậu kéo dài giàn ra thêm, ngay lập tức Thiên Bảo bỏ ly kem xuống, cậu bịt miệng lại, rồi nhanh chóng chạy vào một cửa hàng gần đó. Trước khi mất dạng trong cửa hàng, cậu bỏ lại cho Thu Thảo một câu:
- Đừng theo tôi!
Thu Thảo ngồi đấy, chỉ biết ngơ ngát như một con nai nhìn theo Thiên Bảo, trong lòng cô dâng lên một chút gì đó….gọi là hụt hẫng….!
“Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy!”
Ở trong cửa hàng…
- Tiền dư của em đây! – Chị chủ quầy niềm nở trả tiền thừa cho cậu con trai.
- Cảm ơn chị ạ!
Người nhận lại tiền thừa ấy chính là Anh Tuấn, hắn đang ở trong cửa hàng mua một vài thứ đồ. Thiên Bảo từ cửa ngoài chạy xăm xăm vào, làm mọi người ở đấy một phen giật mình, bóng Thiên Bảo vừa xớt ngang, Anh Tuấn cũng vừa quay lại, hắn ngẩn người nhìn theo Thiên Bảo.
- Ai mà chạy như ma đuổi vậy nhỉ?
Cũng chẳng bận tâm, Anh Tuấn lửng thửng bước ra ngoài. Hắn nhìn xuống đồng hồ, mặt nhăn nhó, miệng lầm bầm chửi rủa đứa em gái của mình:
- Cái con nhỏ, đi mua trà sữa gì gần 20 phút rồi mà chưa quay lại!
Đang lúc định móc điện thoại gọi cho Phương Anh, Anh Tuấn nhìn sang bên kia, hắn thấy Thu Thảo đang ngồi trên băng ghế gần đấy. Nhìn thấy Thu Thảo, hắn vui lắm, nên cất luôn điện thoại, thôi không gọi cho Phương Anh nữa.
- Thu Thảo! – Anh Tuấn vẫy tay chào Thu Thảo.
Nghe ai đó gọi tên mình, Thu Thảo ngước mặt lên nhìn xem đó là ai. Đôi mắt lo lắng, xen chút u buồn, cô cũng chẳng khá thêm mấy khi nhìn thấy Anh Tuấn. Cố gắng, cô cười gượng mà chẳng đáp lời. Anh Tuấn thì hớn hở, hắn tiến về phía cô.
- Oa! Cậu bây giờ háo ăn thật đấy, cùng lúc ăn cả hai ly kem luôn kìa! – Anh Tuấn lia mắt xuống nhìn hai ly kem – Mà cậu làm gì ở đây thế!?
- Ăn kem! – Thu Thảo đáp gọn.
Câu trả lời làm mặt Anh Tuấn như muốn méo sang một bên. Rồi chẳng ngần ngại, Anh Tuấn lấy ly kem trên băng ghế mà lúc nãy Thiên Bảo bỏ lại. Cầm ly kem lên, hắn cho một ít vào miệng để nếm mùi vị.
- Mùi bạc hà! – Anh Tuấn hơi nhăn mặt – Tôi không thích lắm! Sao không phải là socola nhỉ, bình thường cậu thích socola nhất mà! Nhưng thôi, không sao! Trong khi chờ trà sữa thì ăn kem cũng được!
Anh Tuấn luyên thuyên một hơi dài mà Thu Thảo chẳng thèm ngó ngàng gì, cô vẫn im lặng vậy, lo lắng xen chút u buồn….vì Thiên Bảo.
Nói Anh Tuấn mặt dày là hoàn toàn chính xác, ăn kem của người ta mà chẳng thèm hỏi xin một tiếng, tự tiện như thể là của mình vậy. Thu Thảo đã vậy mà hắn còn tươi còn tỉnh thế, chẳng thèm hỏi lấy cô một câu.
- Cậu có chuyện buồn à!? - Đến lúc này hắn mới quay sang hỏi Thu Thảo.
Trong khi Anh Tuấn đang chờ cô lên tiếng, thì cô lại lắc đầu trong im lặng. Đúng lúc Anh Tuấn định hỏi thêm câu nữa, thì bên kia đường, Phương Anh đã xuất hiện cùng hai ly trà sữa trên tay, con nhỏ cười tươi gọi to anh trai mình:
- Em mua trà sữa về rồi nè!
Anh Tuấn mặt không tí cảm xúc, khóe môi hắn hơi co giật, bởi con em dám phá hỏng bầu không khí. Ngay tức thì, Phương Anh đã đứng trước mặt Anh Tuấn cùng nụ cười rạng rỡ nhất có thể.
- Quán người ta đông quá! Nên phải chờ hơi lâu!
- Sao không chết ở đó luôn đi! – Anh Tuấn quát tháo.
Phương Anh phụng phịu bào chữa:
- Trách thì anh trách vì sao trà sữa ở quán đó quá ngon! – Phương Anh đưa hai ly trà sữa lên – Nên lắm người mua, nên em phải chờ, biết chưa hả, hả, hả?
Nói chuyện với anh mình nãy giờ, Phương Anh mới để ý người ngồi kế bên, lanh miệng, con bé đã lên tiếng chào hỏi trước:
- Chào chị, là bạn của anh Anh Tuấn phải không?
Thu Thảo xoay người, cái nhìn hơi buồn, cô nhẹ cười chào Phương Anh:
- Ừ, chào em!
Phương Anh xoa đầu, chân mày con bé hơi co lại, dường như nó đang cố đoán ra điều gì đó, rồi một tia sáng vụt qua đầu làm nó thốt lên tên của Thu Thảo:

- Thu Thảo, chị tên là Thu Thảo phải không?
Không chỉ có Thu Thảo, mà cả Anh Tuấn cũng bất ngờ trước câu hỏi của Phương Anh. Anh Tuấn nhớ không lầm thì chưa bao giờ hai người họ gặp nhau, sao Phương Anh lại biết tên của Thu Thảo?
- Em biết Thu Thảo à?
Phương Anh cười tươi lắc đầu:
- Không, em chỉ đoán thôi!
- Đoán? – Anh Tuấn mắt to mắt nhỏ khó hiểu nhìn Phương Anh.
- Bí mật! Nhưng về thôi, về ăn trà sữa, em còn xem chương trình TV nữa!
Phương Anh vừa nói vừa kéo tay Anh Tuấn dậy, con bé có vẻ gấp lắm đấy, nên miệng cứ không ngừng thúc hối:
- Nhanh nào, sắp trễ chương trình rồi!
Đành vậy, Anh Tuấn phải về thôi, hắn đứng chào Thu Thảo rồi cùng Phương Anh đi về.
- Tôi về nhé!
- Em về nhé! – Phương Anh nói thêm.
Thu Thảo gật đầu cười rồi vẫy tay tạm biệt hai anh em họ.
Thật sự, Anh Tuấn đã không nhớ, cả Thu Thảo cũng không nhớ, rằng cô cũng như Phương Anh đã gặp nhau trước rồi. Nếu mọi người còn nhớ lần mà Thu Thảo bị Anh Tuấn cưỡng hôn đấy (Chương 9: Nụ Hôn Đầu), Phương Anh đã gặp Thu Thảo ngày hôm đó, chỉ có điều là họ không biết tên nhau thôi. Và lí do, Phương Anh đoán trúng phóc tên của Thu Thảo vì lần con bé trốn trong tủ áo phòng anh mình, hôm đó nó đã vô tình nghe được câu chuyện của anh nó nói Thiên Bảo về Thu Thảo (Chương 53: Chôn Chặt Nỗi Đau Của Quá Khứ). Phương Anh cũng chỉ là ăn may thôi, nhưng không ngờ lại đoán trúng tên của Thu Thảo – người con gái khiến anh nó đau khổ. Phải, với Phương Anh, Thu Thảo chính là người đã làm cho Anh Tuấn đau khổ trong một thời gian khá dài, đó là lí do, Anh Tuấn quay lại để hóa giải nỗi đau của mình, Phương Anh thừa biết điều đó! Có lẽ trong chuyện này có uẩn khúc, Anh Tuấn, Phương Anh, và kể cả Thiên Bảo đều biết đáp án, nhưng họ lại không muốn nói ra điều đó. Lí do là gì?
Lát sau, Thiên Bảo quay lại cùng bịch khăn giấy trong túi và một miếng khăn giấy trên tay đang che miệng lại. Vừa thấy Thiên Bảo bước ra, Thu Thảo đã đứng bật dậy.
- Cậu có sao không?
Thiên Bảo vẫn điều điều bước đến băng ghế, cậu ngồi xuống và chưa vội trả lời. Lấy miếng khăn giấy ra khỏi miệng, cậu nhét nó vào túi, rồi nhìn Thu Thảo với nụ cười nhẹ nhàng:
- Không có gì? Chỉ là hơi nhạy cảm với không khí thôi! Nhưng không sao.
Cảm thấy lo cho Thiên Bảo nhiều lắm, nhưng Thu Thảo không dám hỏi nhiều, vì có hỏi Thiên Bảo cũng chẳng nói cho cô nghe lí do. Ngay lúc ấy, điện thoại Thu Thảo có một tin nhắn vừa mới tới.
< Xong rồi! Đến nhà tôi đi, cậu sẽ không thể ngờ với những gì mà chúng tôi phát hiện đâu. Nhanh nhé! >
Người nhắn tin cho Thu Thảo là Hữu Bửu. Cô bỏ điện thoại vào túi, rồi quay sang nhìn sắc mặt của Thiên Bảo, nó có vẻ không được tốt, mà mọi chuyện đã giải quyết xong. Nên bây giờ:
- Tôi đưa cậu về nhé!
Thiên Bảo tròn mắt trước câu nói của Thu Thảo, cậu chưa hiểu lắm! Cũng chẳng đợi cho Thiên Bảo hiểu thêm, Thu Thảo đã móc trong túi cặp ra cái khẩu trang giấy rồi đưa nó cho Thiên Bảo.
- Về thôi!
- Sao thế?
Trông Thiên Bảo có vẻ hơi thất vọng, cậu không muốn về chút nào. Biết vậy, nên Thu Thảo từ giọng nghiêm túc, chuyển sang điệu bộ đùa giỡn:
- Vâng, vì tôi không có nhiều tiền để dẫn thiếu gia đi khắp khu ăn uống đâu. Tôi mua cho thiếu gia ly kem xong là cháy túi rồi! Biết không hả? – Thu Thảo cốc yêu vào đầu Thiên Bảo cái – Mẫm cảm với không khí thì mang khẩu trang vào, rồi tôi đưa về nhà nghỉ ngơi. Được chưa hả thiếu gia, coi như đây là đặc ân dành cho cậu đấy!
Thiên Bảo giờ mới hiểu ra chuyện, cậu cười hì mấy cái rồi mang khẩu trang vào, ngoan ngoãn về cùng Thu Thảo.
Kể cũng hơi lạ, có gì mà lúc nãy Thiên Bảo ho sặc sụa, chạy vào trong một cửa hàng, rồi hồi lâu sau mới đi ra? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cùng quay ngược lại một chút nhé!
Khi Thiên Bảo bắt đầu ho, là lúc hệ hô hấp của cậu phản ứng với không khí ô nhiễm, cộng thêm cậu đang ăn kem đá bào – món ăn lạnh không tốt cho cổ họng Thiên Bảo. Thiên Bảo biết là mình phải hạn chế đi vào thành phố, chính vì hệ hô hấp kém, nên cậu mới sống ở ngoại ô, học cũng ở một ngôi trường ngoại ô. Bác sĩ đã dặn cậu là nên mang khẩu trang khi vào thành phố, không nên ăn đồ lạnh quá nhiều. Nhưng hôm nay, đi cùng Thu Thảo, cậu chẳng những chẳng mang theo khẩu trang, lại còn cùng cô ăn kem đá bào nữa chứ! Vì Thiên Bảo không muốn làm Thu Thảo mất vui, cậu biết Thu Thảo cực kì thích kem đá bào, nên cậu không muốn làm gì cả, cùng Thu Thảo ăn vậy, mặc cho bản thân mình có ra sao. Thiên Bảo giả vờ rất giỏi, bản thân đã không ổn rồi mà còn làm những điều không tốt cho sức khỏe. Khi Thiên Bảo ho sặc sụa trước mặt Thu Thảo, cậu biết mình đã rất, rất không ổn, nên cậu đã nhanh chóng chạy vào một cửa hàng gần đó, mà là chạy vào nhà vệ sinh trong một cửa hàng gần đó thì đúng hơn. Kết quả là tay Thiên Bảo ướt đẫm một màu đỏ khi vào tới phòng vệ sinh, đó là máu. Vì cậu không muốn Thu Thảo lo cho mình nên cậu bảo cô đừng đi theo. Tính cách lạnh lùng của Thiên Bảo, chính là một phần để cậu che dấu những bí mật mà cậu đẩy nó vào một góc tối nào đó, bởi cậu không muốn ai phát hiện ra! Và chuyện hôm nay là một minh chứng rõ ràng nhất.
- Lúc nãy ai nhắn tin cho cậu vậy! – Thiên Bảo trầm giọng hỏi.
- À! Là Hữu Bửu, cậu ấy bảo qua nhà cậu ấy có chút chuyện ấy mà!
Như nghiệm ra được điều gì đó, Thiên Bảo đổi giọng ngay:
- Vậy ra đưa tôi về không phải là mục đích của cậu, chỉ là tiện đường sang nhà Hữu Bửu nên cậu mới đưa tôi về đó à!?
Trông khi Thiên Bảo nhìn mình đầy khó chịu và kinh ngạc, Thu Thảo chỉ biết gãi đầu cười trừ:
- Cũng không hẳn là vậy! Nhưng thôi, dù sao cũng là đưa cậu về mà! Hì hì!
Nói vậy chứ Thiên Bảo không giận đâu, chỉ là “diễn hơi sâu” thôi! Mặc kệ chứ, cậu có quan tâm rằng Thu Thảo tiện đường hay không, miễn là đi cùng cậu về nhà, vậy là thích rồi!
……….
- Đặc ân của cậu đến đây là hết, vào nhà đi!
- Biết rồi! Mà đặc ân gì chứ, cậu dùng sai từ rồi đấy!
“Dùng sai từ”, ý là Thiên Bảo đang bắt bẻ Thu Thảo đó sao?
- Cha chả, bây giờ cậu đang bóc mẻ tôi đó à? – Thu Thảo vỗ vỗ trán vờ ra vẻ thất vọng – Biết thế tôi không dạy tiếng Việt cho cậu đâu!
- Tôi vào nhà nhé!
- Ừ! Tạm biệt! – Thu Thảo mĩm cười tạm biệt Thiên Bảo.
Trong mắt Thiên Bảo lúc này, nụ cười của Thu Thảo mới đẹp làm sao, nó tựa tia nắng dịu dàng của hoàng hôn đang chiếu rội cậu vậy. Mặt Thiên Bảo đang đỏ dần lên, nhưng làm sao Thu Thảo biết được khi cái khẩu trang đã che mất nó rồi. Đứng trước cổng, Thu Thảo nhìn theo Thiên Bảo đến khi cậu vào tận nhà cô mới chịu rời đi. Nè, mọi người có thấy nó hơi kì kì không, thông thường người ta là con trai đưa con gái về nhà, rồi đứng nhìn cô gái vào trong, đóng cửa một cách an toàn rồi mới an tâm rời đi. Đằng này thì ngược lại, chắc hai người này phải đổi giới tính cho nhau quá!
Thiên Bảo hôm nay dù sức khỏe không được tốt, nhưng cậu lại cảm thấy sướng vô cùng, được Thu Thảo đưa về tận nhà làm cậu vui chết mất. Nhìn cái khẩu trang giấy trên tay, cậu bỗng cười một cách ngốc ngếch, chỉ vì cái khẩu trang tầm thường ấy thôi sao? Không đâu, nó không tầm thường chút nào, với Thiên Bảo, dù bạn có cho tiền cậu ấy cũng chẳng bán cái khẩu trang đâu.
Nằm trên giường, Thiên Bảo ngửa người, cậu ngắm nghía từng chút một cái khẩu trang, cứ khoảng 2 giây là một cái cười mĩm, 5 giây là một cái cười thấy răng, 7 giây là một cái cười híp mắt, và 10 giây sau, Thiên Bảo cười sằn sặc lên, cười như chưa thể được cười vậy.
“Rầm”
Vâng, cậu ấy đã nằm xỏng soài dưới sàn nhà. Vâng, cậu ấy vẫn tiếp tục cười trong khi đầu đã sưng lên một cục. Vâng cậu ấy đã chạm “huyệt” cười và không thể nào ngăn lại. Vâng, cần một cái xe nhanh, ngay, và liên để đưa cậu ấy vào trại!

(Cho mình xin vài câu bình luận vô duyên. Rằng đến cuối cùng Thiên Bảo vẫn không thể thoát “kiếp người điên!”. Mình vô cùng xin lỗi nhưng ai yêu thích nhân vật Thiên Bảo, cũng vô cùng xin lỗi vì đã xây dựng tính cách Thiên Bảo quá lạnh lùng, quá ngầu lòi, mà cuối cùng lại thành ra như vầy! Xin lỗi các bạn nhiều lắm!)
…………… - Này nhé, cậu sẽ không ngờ được những thứ này đâu! – Hữu Bửu vừa nói vừa loay hoay với cái laptop và B
Vẻ mặt Hữu Bửu sáng rạng với những gì cậu sắp cho Thu Thảo xem.
- Chính tôi đây là không ngờ được những thứ đó nữa mà! Thiên Bảo quá tuyệt! – Như Ý nhìn Thu Thảo nói thêm Càng nói, Thu Thảo càng tò mò đó chuyện mà cả hai tìm được trong phòng tập Thiên Bảo là gì? Sau khi đã khởi động laptop xong, Hữu Bửu mở nắp B mà cắm nó vào cổng.
“Ting” – Đã nhận cổng
Rà rà chuột, Hữu Bửu nhấp vào cổng ổ đĩa F (USB), cậu xoay qua nhìn Thu Thảo với điệu bộ úp úp mở mở: - ẩn bị nhé!
Không giấu khỏi bực tức, Thu Thảo cốc thẳng vào đầu Hữu Bửu không hề nương tay:
- Biết rồi! Tò mò muốn chết đây nè! Như Ý ngồi kế bên cười ngắc nghẻo, tội cho Hữu Bửu, pha trò hồi hợp mà không biết cách làm sao cho đúng, bị Thu Thảo đánh cũng vừa lắm. Hữu Bửu nhăn mặt xoa đầu mình rồi cũng mở thư mục trong B ra. Trong màn hình máy tính là một dãy video, Thu Thảo không hiểu, cô hơi kê sát đầu vào màn hình để nhìn cho rõ.
- Cậu làm gì thế!? – Hữu Bửu đẩy đầu Thu Thảo ra – Bị cận à? Nhất thiết phải “diễn sâu” thế hử? Xê ra, tôi mở lên cho xem!
Ừ, phải ha, Thu Thảo “diễn hơi sâu” rồi. Thấy hơi xấu hổ, Thu Thảo thụt lùi lại, rồi ngồi im đó chờ Hữu Bửu mở video lên
“Lick! Lick” – Hai cú nhấp chuột liên tục của Hữu Bửu vào cái video đầu tiên.
Hiện lên màn hình máy tính lúc này là một cậu con trai đứng xoay mặt vào trong, tiếng nhạc cũng vang lên sau 2 giây im lặng, phải, đó chính là bài hát huyền thoại “Sorry Sorry” của Super Junior đây mà! Nhạc vào thì cậu con trai ấy cũng xoay mặt lại và cử động tay chân theo nhạc
- Thiên Bảo!!! – Thu Thảo thản thốt mà miệng mồm không khỏi O A
- Suỵt! Im lặng xem tiếp nào! – Như Ý liếc nhìn Thu Thảo ra hiệu.
Nhìn Thiên Bảo trong vũ đạo của bài Sorry Sorry khiến Thu Thảo như không muốn tin vào mắt mình, rằng người đang dance cover trong video là Thiên Bảo đó sao? Cứ ngỡ cậu là một thực tập sinh ở một công ty nào đó, đang luyện tập dance bằng cách cover lại bằng bài hái của tiền bối đấy chứ. Vũ đạo của Thiên Bảo rất mạnh mẽ, dứt khoát, và có cảm xúc, thật sự mà nói thì không thể chê vào đâu được. Đây là Thiên Bảo mà Thu Thảo quen biết đó sao?
Hơn 3 phút trôi qua, video kết thúc mà Thu Thảo vẫn chưa tỉnh hẳn ra, cô vẫn còn ngu ngơ trước đoạn clip mình vừa mới xem xong, trong vô thức, miệng Thu Thảo thốt lên:
- Tuyệt quá!
- Không chỉ có một video này đâu, còn nhiều lắm! – Hữu Bửu tiếp tục đúp chuột vào video tiếp theo.
Thu Thảo dần tỉnh ra, đáy mắt cô dâng lên một quần sáng, khuôn mặt cũng từ đó mà bừng sáng lên, cảm xúc trong cô bây giờ….cực kì phấn khích.
Vẫn là bối cảnh quen thuộc, vẫn là người con trai ấy, nhưng tiếng nhạc của một bài hát khác. Là một fan K-pop, đặc biệt là những nhóm nhạc nam, nên Thu Thảo có thể dễ dàng đoán ra bài hát khi tiếng nhạc chỉ vừa cất lên vài giây
- Ringa linga!!! – Như Ý và Thu Thảo đồng thanh.
Không hẹn mà cùng nhau cất tiếng, cả hai bốn mắt nhìn nhau, chỉ có một sự bất ngờ ở đây.
- Không phải cậu đã xem rồi sao? – Thu Thảo hỏi.
Nhanh nhảu, Hữu Bửu đáp lời thay:
- Lúc nãy bọn tôi chỉ xem sơ qua thôi, làm gì có thời gian để xem hết từng cái chứ!
Chấp nhận câu trả lời, Thu Thảo không hỏi nữa, mà im lặng và tiếp tục xem video. Trên màn hình máy tính, Thiên Bảo rất ngầu trong bài hát này. Ringa Linga của Tae Yang (Bing Bang) là một bài hát với vũ đạo cực khó, nhưng nhìn cách mà Thiên Bảo xoay người kìa, trông cậu thật mới tuyệt làm sao!
Hết video này lại đến video khác, lần lượt toàn là những bản dance cover các bài hát nổi tiếng của K-pop. Có một điều giống nhau ở những video của Thiên Bảo, là cậu luôn mang khẩu trang đen và mặc áo trùm mũ. Tại sao Thiên Bảo lại làm thế nhỉ? Hay đó là phong cách, hoặc cậu không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình? Chẳng biết được, nhưng dù Thiên Bảo có che đi nữa khuôn mặt dưới cái khẩu trang, nhưng đôi mắt cậu vẫn ngập tràn cảm xúc, đôi mắt ấy đã mang hết tất cả biểu cảm của cậu trong một bài hát để truyền tải đến người xem, một cách rất chuyên nghiệp.
- Không chỉ giỏi dance, Thiên Bảo sẽ là một main volca (giọng hát chính) nếu cậu ấy ở trong một nhóm nhạc nào đó! – Như Ý nói như một điều tự hào gì đấy.
Ăn khớp với câu nói của Như Ý, Hữu Bửu liền đúp chuột vào video kế tiếp. Đây không giống như những video lần trước, không phải là khung cảnh quen thuộc, cũng không có hình ảnh một người con trai đứng xoay người vào trong. Mà hiện ra trong video là một cây đàn piano, người ngồi trước nó không ai khác là Thiên Bảo. Góc quay lần này có phần nhìn rõ hơn khuôn mặt của Thiên Bảo, vì Thiên Bảo không mang khẩu trang, cảnh quay cũng gần nữa, nhưng không vì thế mà có thể nhìn hết khuôn mặt Thiên Bảo, bởi cậu vẫn mang áo trùm mũ, dáng ngồi chỉ thấy được một bên trước máy quay. Có lí gì Thiên Bảo lại không bao giờ quay hết cả khuôn mặt của mình? Cho dù chưa biết lí do là gì, nhưng có thể khẳng định một điều, rằng mang khẩu trang, mặc trùm mũ không phải là phong cách của Thiên Bảo, mà “người dấu mặt” mới chính là phong cách của cậu. Có thể cậu không muốn người ta biết mình là ai, hoặc cậu muốn mình trở nên bí ẩn để người khác tò mò. Nhưng, điều mâu thuẫn ở đây, là nếu Thiên Bảo đã quay video, và chỉ giữ cho mình, thì tại sao cậu còn chơi trò “người bí ẩn”, trong khi chỉ có mình cậu ta xem, cần một lời giải thích cho Thiên Bảo? Quay lại với ba con người đang ngồi trước màn hình máy tính ở đây. Hữu Bửu thì không bàn, vì cậu không phải là fan K-pop nên không thể cảm nhận hết một giai điệu của một bài nhạc Hàn. Thu Thảo và Như Ý thì khác, họ đang thả hồn vào từng phím nhạc trên chiếc đàn piano. “Good luck” (T) chính là bản nhạc đang được Thiên Bảo chơi lúc này, một bài nhạc không phải là buồn, nhưng khi được chơi và hát lại trên nền nhạc piano, thì nó lại khác. Chất giọng trong trẻo, cao vút đầy cảm xúc của Thiên Bảo khiến bản nhạc đượm buồn, một cái buồn thâm thẩm, chậm rãi bước vào lòng người. “Good luck” bản gốc không buồn như vậy, không chậm như vậy, nhưng qua tiếng piano của cậu ta, qua giọng hát của cậu ta, người khác mới thấy được một mặt khác của bản nhạc “Gook luck”. Rào cản về ngôn từ có lẽ là trở ngại lớn nhất với những người nghe nhạc ngoại nói chung và nhạc Hàn nói riêng, nhưng không vì thế, mà người nghe không tiếp thu được mạch cảm xúc của bài hát. Với Như Ý và Thu Thảo cũng vậy, dù họ không hiểu lời bài hát có nghĩa là gì, nhưng giai điệu của bài nhạc này, họ có thể cảm nhận được đó, một cách sâu sắc nhất. Đến cả Hữu Bửu, dù cậu rất hiếm khi nghe nhạc Hàn, nhưng khi nghe Thiên Bảo hát, cậu cũng cảm nhận được một phần nào đó, cái gọi là “giai điệu cảm xúc”.
Gần 20 video, bao gồm 12 video cover dance, 7 video cover hát, cả bọn đã xem xong tất tần tật, và tất cả chỉ đều có chung một suy nghĩ “Thiên Bảo thật tuyệt vời”. Không chỉ có bấy nhiêu đó thôi đâu, Hữu Bửu và Như Ý còn phát hiện trong phòng tập ấy, Thiên Bảo có khá nhiều giấy viết nhạc, kiểu như là cậu sáng tác một bài hát nào đó vậy. Không chỉ nói suông, Hữu Bửu đưa mấy tấm ảnh trong điện thoại mà lúc nãy cậu chụp được cho Thu Thảo xem, tuy nội dung của bản nhạc là gì thì cô và hai người kia đều không hiểu, vì nó được viết bằng tiếng Hàn, nhưng rất có khả năng đó là những sáng tác của Thiên Bảo.
- Có nghĩa điều Hàn Du nói là đúng, Thiên Bảo muốn trở thành ca sĩ, cụ thể là một ca sĩ với dòng nhạc K-pop!
Thu Thảo và Hữu Bửu đều gật đầu đồng ý với lời nói chắc nịch của Như Ý. Nhưng câu hỏi bănkhoăn từ lúc ấy đến giờ rằng tại sao Thiên Bảo không ở lại Hàn Quốc để trở thành thực tập sinh, và thực hiện ước mơ ca sĩ của mình?
Trời bắt đầu sụp tối, hôm nay đúng chất là Thu Thảo đã bỏ nhà đi rồi đấy! Đang lúc dọn dẹp, chuẩn bị về thì đầu Thu Thảo chợt nảy ra một ý tưởng:
- Này, hay chúng ta giúp Thiên Bảo nổi tiếng nhé!
Câu nói của Thu Thảo làm Hữu Bửu và Như Ý hơi khó hiểu, cả hai thộn mặt ra với ba dấu chấm hỏi. Không cần họ hỏi, Thu Thảo tự biết mà trả lời:
- Có rất nhiều người nổi tiếng nhờ đăng video lên mạng đấy!
Nói đến đây thì hai người kia đã hiểu, Như Ý vội lên tiếng:
- Ý cậu là chúng ta đăng tất cả những video này lên mạng à? Nghe cũng được đấy!
- Bingo – Thu Thảo búng tay cái “póc”.
Nghe vậy, Hữu Bửu cũng nói vào:
- Nhưng nhỡ Thiên Bảo biết chuyện rồi giận chúng ta làm sao? Dù gì thì tụi mình cũng đột nhập phòng cậu ấy, lấy cả video, lại đăng lung tung khi cậu ta chưa cho phép. Mà cậu cũng biết tính Thiên Bảo mà! Nhất là cậu đấy Thu Thảo – Hữu Bửu chỉ tay vào Thu Thảo.
Hữu Bửu nói cũng phải, nhưng nếu làm vậy là vì muốn tốt cho Thiên Bảo, thì cũng nên làm mà phải không? Nghĩ vậy, nên Như Ý mới nói:
- Mình làm cho Thiên Bảo nổi tiếng, cậu ấy cảm ơn chúng ta còn không hết nữa chứ mà giận!
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy! Cứ làm thế đi, còn chuyện với Thiên Bảo thì để tôi lo cho! – Thu Thảo cười nhe răng.
Cứ tưởng Như Ý và Thu Thảo thu xếp đồ đạc là sẽ về, nhưng ai ngờ ý tưởng chợt đến, làm cả hai phải nán lại chút nữa để bàn chuyện.
Có vẻ kế hoạch lần này khá nhiều chi tiết và công đoạn, nên mất gần một tiếng rưỡi mới xong xuôi, không biết mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu đây?
- Tôi đưa cậu về nhé!
- Không cần đâu, tôi về cùng Như Ý là được rồi!
Nói rồi Như Ý và Thu Thảo vẫy tay tạm biệt Hữu Bửu, còn cậu thì đứng đấy, nhìn hai cô nàng đến khi khuất bóng đằng xa mới chịu vào nhà. Chẳng phải vào nhà là Hữu Bửu sẽ nằm ngủ nghỉ khỏe, mà cậu lại lôi laptop ra để bắt đầu công việc mà lúc nãy cả ba đã bàn. Hữu Bửu phải tranh thủ, vì lát nữa là ba Hữu Bửu phải lấy laptop soạn giáo án, điều đó đồng nghĩa rằng đây không phải là laptop của Hữu Bửu, mà cậu chỉ mượn xài ké của ba mà thôi! Nhiều lúc cậu cũng ước chi như Thiên Bảo, có hẳn một cái laptop riêng. Lúc xuống tầng hầm phòng Thiên Bảo, Hữu Bửu nhìn thấy cái laptop của cậu ở trên bàn gần đó, chắc chắn em laptop ấy là của Thiên Bảo rồi, nghĩ đến điều đó, khiến cậu không khỏi chạnh lòng ganh tị.
“Chậc, ước chi nhà mình cũng giàu có như nhà Thiên Bảo thì hay biết mấy”
[Nhà Anh Tuấn]
Hiện tại nhà Anh Tuấn chỉ có hắn và Phương Anh, vì ba mẹ hắn đã đi ăn tiệc nhà một người bạn xa rồi, đến tận khuya mới về, chỉ có hai anh em ở nhà thế này thôi. Cũng không thể trách họ được, hay bị mời đám mời tiệc là hệ lụy kéo theo khi họ có mối quan hệ quá rộng. Ở nhà chỉ có hai anh em, nên dù trước khi đi, mẹ Anh Tuấn đã nấu ăn sẵn, nhưng hắn và đứa em thích đồ ăn mua ngoài hơn.
- Muốn ăn thì lăn vào bếp phụ anh mầy này, không thấy anh đang phải vất vả nấu mì sao mà còn ngồi đó xem TV hả? – Tiếng Anh Tuấn kêu ca từ nhà bếp.
- Anh lớn, anh nấu! - Phương Anh đáp vô tình.
Vâng vâng, Anh Tuấn đang hì hục dưới bếp nấu mì cho bữa tối, vì cả hắn và Phương Anh chẳng muốn ăn cơm. Có phải là hắn ta cứ an phận mà nấu vậy, miệng hắn cứ lầm bầm rủa xả đứa em trời đánh đang ngồi xem TV trên nhà, trong khi hắn phải vất vả nấu mì dưới bếp
- XEM TV NO NHÉ, ĐỪNG ĂN MÌ NHÉ!!!! CON NHỎ TRỜI ĐÁNH!!! – Anh Tuấn quát lớn, giọng hắn ngùng ngụt sát khí.
- Mẹ về em mách, rằng anh bỏ đói em!
Tức ói máu, Anh Tuấn tức đến ói máu, hắn không thể nào nhịn được nữa rồi!!!
“Pặc”
Tắt bếp ga, Anh Tuấn xắn tay áo lên cùng cây dao bếp cầm sẵn trên tay, hắn hùm hổ bước lên nhà, mà cụ thể là phòng khách. Chết chắc Phương Anh rồi, sắp có án mạng xảy ra rồi, vì anh trai con bé đang bị sát khí bủa vây, và đang chuẩn bị kết liễu đời Phương Anh bằng nhát dao chí mạng.

- MẦY VỪA NÓI CÁI GÌ ĐẤY???
Anh Tuấn gầm lên như mãnh thú, rất rõ ràng, núi lửa đang phun trào trên đầu hắn, đôi mắt thì đầy rẫy hỏa khí, thật đang sợ! Điều đó cũng không thể nào làm Phương Anh nao núng, nó cầm ngay cái điện thoại, chực hờ sẵn số của mẹ, để làm gì nhỉ?
- Anh muốn nổi loạn à? – Phương Anh đưa điện thoại lên đầy khiêu khích.
Biết chắc chắn là khi mình động thủ, Phương Anh sẽ nhấn gọi mẹ ngay, và khóc thét rằng nó đang bị bắt nạt. Anh Tuấn biết chứ, biết tất tần tật chiêu trò của con em hắn, vì cứ mỗi lần nó đòi Anh Tuấn thứ gì, Anh Tuấn không cho là nó khóc thét lên rồi chạy đi mách ba hoặc mẹ. Đặc biệt là mẹ hắn, luôn luôn và luôn luôn mắng hắn vì không biết thương em gái. Đấy, đấy là nỗi khổ của Anh Tuấn đấy. Dằn cơn giận xuống, hẳn cố hít sâu vào, thở ra nhẹ nhàng, bình tâm trở lại:
- Được rồi, nhịn, anh nhịn, người lớn không trách cứ trẻ nhỏ!
Nói rồi hắn quay xuống nhà bếp lại, còn Phương Anh ngồi đấy, một phen đắt chí, nó cười phá cả lên vì thắng đậm ông anh khó ưa của nó. Anh Tuấn đâu phải là không nghe, trong cái nhà rộng lớn chỉ có hai người, giọng cười ha hả của con em vang dội lồng lộng ấy chứ! Tức muốn thổ quyết mà hắn có làm được gì hơn, ai bảo hắn là anh trai, ai bảo Phương Anh là em gái hắn chứ.
- Ăn mì nè bà nội!
Anh Tuấn đặt xoong mì xuống bàn mà mặt hầm hầm như thịt bầm, hắn liếc con em đầy khó chịu. Phương Anh vẫn tỉnh như ruồi, nó nhìn xoong mì mà không khỏi nhăn mặt.
- Ăn bóc à, chén, đũa, muỗng đâu?
- Dạ thưa bà nội, con chỉ có hai thôi, đem xoong mì lên xong chưa kịp đem chén đũa muỗng lên thì bà nội đã kêu rồi!
Anh Tuấn quay lưng lại xuống bếp trong sự tức giận , cũng phải, hôm nay Phương Anh lên tới chức bà nội là đủ hiểu Anh Tuấn tức cỡ nào rồi.
Người ta nói được voi đòi tiên, sau khi lấy đủ “đồ nghề” lên, tưởng là được đánh chén rồi, Anh Tuấn chỉ mới cho mì vào chén thôi, thì Phương Anh lại khó chịu lên tiếng:
- Đây là cuộc thi ăn mì cay nhịn khát đó à? Nước đâu?
Đũa Anh Tuấn vừa mới gấp mì lên, môi thì cũng mới chạm vào mì, chưa ăn được miếng nào mà con em nó đã đòi nước. Im lặng 5 giây, Anh Tuấn không chút cử động, chân mày hắn hơi co giật, báo hiệu điều không lành sắp xảy ra.
- Còn không mau đi lấy nước! – Giọng Phương Anh đầy chảnh chọe.
“RẦM” - Và đúng như vậy, Anh Tuấn giờ đây đã bùng nổ.
Hắn đập bàn gầm lên:
- MUỐN UỐNG THÌ TỰ ĐI LẤY!!! ANH MẦY LÀ OSIN HẢ???
Ngay lập tức, cái vẻ mặt hách dịch của Phương Anh quéo lại, nó co người lại đầy sợ hãi, cũng nhanh chóng thu luôn cái vẻ chảnh chọe về, vì nó không muốn chết. Nhìn Anh Tuấn như vầy là đủ hiểu, hắn đang bực đến mức nào, biết điều, nên Phương Anh phải tự thân vận động. Không nói mà làm, Phương Anh lủi thủi xuống bếp rót hai ly nước lọc, và không quên cho thêm đá vào. Nó đem lên đưa Anh Tuấn một ly, rồi giữ lấy một ly cho mình. Lặng lẽ gấp mì vào chén, và thêm nước dùng vào, Phương Anh từ tốn thổi mì rồi cho vào miệng, nó nhăn mặt cái rồi thốt lên:
- Anh nấu ăn cái kiểu gì vậy hả? Cái này gọi là mì à?
Phương Anh có vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vầy rồi mà nó còn…..
- MẦY MUỐN CHẾT KHÔNG??? – Anh Tuấn quát lớn, và không quên tặng con em cái nhìn đầy rẫy sự chết chóc.
Như một phản xạ, Phương Anh lập tức biến thành con mèo ngoan, nó không nói thêm bất-cứ-gì-nữa, ngồi đó và ăn mì thôi!
Bạn đã từng nghe người ta nói rằng nấu ăn là nấu trái tim không? Ý là nấu ăn bằng cả trái tim của người nấu, tức không chỉ cho vào thức ăn những gia vị thông thường, mà còn cho thêm niềm vui, cho thêm hạnh phúc vào đấy! – Đó là bí quyết của một người thợ nấu giỏi, bí quyết của một món ăn ngon. Những “gia vị đặc biệt” ấy là những gì mà người nấu muốn gửi đến người thưởng thức thông qua món ăn, vì họ muốn người ăn sẽ thấy vui vẻ và hạnh phúc khi thưởng thức món ăn của mình. Nhưng, ngược lại, nếu người nấu không cho “gia vị” niềm vui, hạnh phúc vào món ăn, mà lại cho “gia vị” cay đắng, chán ghét, thù hận vào đấy, thì dù có nêm nếm cỡ nào, món ăn vẫn cực-kì-khó-ăn. Minh chứng rõ nhất chính là xoong mì của Anh Tuấn hiện tại, không phải là Anh Tuấn nấu mì dỡ, mà vì trong quá trình nấu, hắn đã nguyền rủa con em trời đánh của mình, nên khi Phương Anh ăn mì mới cảm thấy khó ăn vậy đấy!
Ăn mì xong, thì người giao pizza và gà rán cũng vừa tới, anh em nhà này ăn như heo vậy, mới ăn xong giờ lại ăn tiếp. Nói thật, nếu nhà Anh Tuấn mà có mở một cửa tiệm đồ ăn, thì chỉ trong một ngày là sẽ phá sản ngay, bán còn chưa thấy tiền vốn đâu, thì thức ăn đã vào bụng Anh Tuấn và Phương Anh cả rồi!
Đang ăn pizaa, Phương Anh bỗng phụt hết vào trong mặt Anh Tuấn, nó đột ngột đứng phắt dậy cùng cái đùi gà rán trên tay:
- EXO, EXO!!!
Phương Anh nhảy tưng tưng trước màn hình TV khi thấy EXO xuất hiện, con bé phụt pizaa vào mặt anh nó là vì phản ứng quá mạnh khi nhìn thấy EXO – Idol của mình.
Anh Tuấn lúc này mặt không miếng máu, không biết từ đâu mà trên trán hắn xuất hiện mấy cái sọc ngang to tướng đen xì, bầu trời trên đầu hắn cũng dần tối lại, cùng mấy tiếng sấm nổ rầm rầm rền vang cả hai tai.
- Uh..hú..ú….ú…..Saranghaeyo….Uh…hú….hú…..! – Phương Anh chu môi hú theo bài “Wofl” của EXO đang phát sóng trên TV.
Phương Anh ngây thơ hồn nhiên đâu biết vì thần tượng của mình, nó đang nhảy tưng tưng như một bà điên cầm đùi gà, và cũng không hề để ý tới anh trai của mình bây giờ đang rất, rất, rất FIRE!!!
- Tịnh tâm, tịnh tâm! Mô phật, không được sát sinh, đặc biệt là “loài” trẻ trâu, mô phật, mô phật!! – Anh Tuấn vừa lầm bầm, vừa đưa tay vuốt ngực mấy cái cho hạ nhiệt.
Anh Tuấn mà không làm vậy, Phương Anh giờ này đang nằm trong quan tài rồi chứ không phải đang nhún nhảy thế kia đâu.
- UH…HÚ…Ú…Ú…!!! SARANHAEYO!!!
“Pặc…rộp….rộp….rộp”
Phương Anh hăng quá, nó nhảy cẩn cả lên bàn để hò hét theo thần tượng, cái đùi gà trên tay nó như thể lighstick (gậy phát sáng – một dụng cụ để cỗ vũ thần tượng) để cỗ vũ thần tượng vậy. Nhưng nó đâu biết, thứ nằm trên bàn, thứ dưới chân nó đang đạp lên là pizza và gà rán. Phương Anh tiếp tục hú hét, trong khi anh nó mặt trắng bệch cả ra, hai mắt trợn trắng tròng, cả quả đất như muốn nổ tung trong đầu Anh Tuấn lúc này! Tiền của Anh Tuấn, hắn đã chi mua pizza và gà rán khá tốn, Phương Anh là dạng ăn ké, nó không thèm nói tiếng cảm ơn, đã vậy còn…còn….dám dẫm lên chúng nữa!
Phật giáo dạy “Một điều nhịn chính điều lành”, Anh Tuấn đã nhịn, hắn rất nhịn con em điên khùng của hắn từ nãy đến giờ, nhưng bây giờ, hắn không thể nhịn thêm nữa.
- Mầy chết chắc rồi!
Anh Tuấn đưa tay tắt TV cái bụp. Đang lên, Phương Anh tuột mất cảm xúc, mấy anh EXO của nó tự nhiên mất tiêu, màn hình TV chỉ còn là một màu đen ngồm. Không nản, nó tiến lại mở TV lên và tiếp tục lắc lư theo thần tượng. Anh Tuấn hầm hừ quay lại, hắn nhấn tắt TV, Phương Anh cũng nhanh tay mở TV lên ngay khi anh nó rút tay lại. Tắt, mở, tắt mở - cuộc chiến khóc liệt của hai anh em Anh Tuấn và Phương Anh.
Tức mình, Anh Tuấn tìm ngay cái remove tắt phụp cái TV rồi nhét nó vào trong áo. Bạn có biết vì sao người ta sợ fan cuồng K-pop không? Vì khi chúng nó điên vì thần tượng, bạn sẽ không thể nào tưởng tượng được chúng làm gì đâu. Này nhé, nhìn Phương Anh đi nhé! Con bé nhìn anh mình bằng nữa con mắt, răng nó nghiến ken két, tay nó vừa quăng cái đùi gà đi là nó lao như đạn vào Anh Tuấn.
- Anh trả remove lại cho em! Trả đây! Trả đây! – Phương Anh nắm kéo áo Anh Tuấn lên hòng lấy cái remove.
- Vậy mầy trả pizza với gà rán cho anh!!! Trả tiền đây!!! Trả đây!! – Anh Tuấn lăng người kéo áo mình xuống.
Hai anh em giằng co trên chiếc ghế sofa, chỉ vì cái remove. Một người thì cố gắng nắm áo người kia lên, bằng không thì cố gắng đưa tay vào áo người đó để lôi đầu cái remove ra. Người còn lại thì cố gắng giữ áo mình lại, bằng không thì lăn người tránh chỗ khác để giữ cái remove an toàn trong áo mình. Nói thật, ai không biết mà nhìn vào thì sẽ là một cảnh tượng không đẹp mắt tí nào, nhất là Phương Anh, người ta sẽ nghĩ nó là “sắc nữ” (con gái háo sắc).
Sau hồi giằng co, cả hai đã thấm mệt, và phần thắng đã thuộc về Phương Anh, nó đã giành được cái remove, còn Anh Tuấn, chẳng những thua cuộc, mà mặt hắn có thêm mấy vết cào của Phương Anh để lại sau trận chiến giành remove.
Đành vậy, Anh Tuấn gom đóng pizza và gà rán nằm hỗn độn trên bàn lại một chỗ, nhìn vào mà nước mắt hắn rơi lã chã trong đau khổ. Ngậm ngùi, hắn cầm miếng pizza lên, phủi phủi mấy cái rồi cắn một miếng, vừa nhai nhồm nhoàm trong miệng, hắn tự nhủ bản thân:
- Ở dơ sống thọ, ăn bẩn sống dai!
Nhớ câu châm ngôn của Anh Tuấn nhé các bạn “Ở dơ sống thọ, ăn bẩn sống dai!”
Sau khi cam phận ăn pizza và gà rán bị Phương Anh giẫm lên không thương tiếc, bây giờ là tiết mục ăn sữa chua của Anh Tuấn, dĩ nhiên là có Phương Anh ăn cùng rồi! Con bé không nhảy nhót theo thần tượng nữa, vì nó đã mệt rồi, mệt vì trận chiến lúc nãy, mệt vì phải nhảy theo thần tượng, cho nên Phương Anh đã ngồi lại đó xem, ăn và ăn, xem thôi.
Cơn giận đã nguôi ngoai từ lúc nào, đồ ăn chính là liều thuốc tốt nhất làm người ta không còn nhớ gì đến thù hận nữa. Nhìn mà xem, Anh Tuấn và Phương Anh đang cùng nhau ăn sữa chua, cùng nhau xem TV đấy thôi!
- À phải rồi! Hôm trước vào phòng Thiên Bảo, anh mới phát hiện ra dưới phòng Thiên Bảo có một căn hầm khá lớn, cậu ấy dùng nó làm phòng tập đấy!
- Rồi sao? – Phương Anh hỏi mà mắt vẫn dán vào TV.
- Có hẳn một cái gương lớn dành cho việc tập nhảy, một cây đàn piano dành cho việc hát, và nhiều dụng cụ thể hình nữa! Nghe bảo Thiên Bảo muốn trở thành một ngôi sao K-pop đấy! Giống như vầy! – Anh Tuấn chỉ tay vào TV.
Phương Anh lúc này mới chịu quay lại, nó nhìn Anh Tuấn với đôi mày đang đâm chiêu:
- Ai nói, Thiên Bảo nói à?
- Không – Anh Tuấn lắc đầu – Theo những gì nhìn thấy ở đấy, bạn anh suy đoán là vậy! Mà anh cũng không biết là Thiên Bảo cũng có những chuyện giấu anh đấy! Như chuyện căn hầm luyện tập dưới phòng cậu ấy vậy.
Phương Anh cho thêm một muỗng sữa chua vào miệng, vừa nhai nó vừa bảo:
- Anh là gì mà em ấy phải nói cho anh nghe!
- Anh thấy mình với cậu ta cũng thân mà! Nhưng anh cũng không ngờ Thiên Bảo lại nghiêm túc với chuyện ca hát nhảy nhót vậy. Ngày trước thấy cũng biết hát, biết nhảy, biết chơi đàn, chỉ nghĩ là thích vậy thôi, ai ngờ cậu ta lại đam mê và muốn trở thành ca sĩ!
- Anh nói mình thân với Thiên Bảo à!? Có thấy ngượng miệng không? – Phương Anh lè lưỡi trêu Anh Tuấn – Còn chuyện em ấy muốn trở thành ca sĩ hay không chỉ có em ấy mới biết, bạn anh suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi!
Cũng ngay lúc ấy, ba mẹ Anh Tuấn đã về tới, bình thường Anh Tuấn và Phương Anh mấy khi hòa thuận, nhưng lúc này đây, Phương Anh thì câu giờ cho Anh Tuấn dọn dẹp bãi chiến trường thức ăn, rồi nó mới đi ra ngoài, một cách chậm rãi nhất để mở cổng cho ba mẹ. Chưa đầy 1’30s, chỗ phòng khách đã dọn dẹp xong và bóng loáng sạch sẽ. Vì Anh Tuấn cũng như Phương Anh sẽ bị ba mẹ mắng nếu cả hai bỏ cơm cả ngày để đi ăn thức ăn mua ngoài. Là những người có kinh nghiệm trong chuyện này, nên cơm canh sất gì mà trước khi ra ngoài mẹ nấu sẵn cho hai anh em, chúng đã bị thủ tiêu ngoài thùng rác công cộng từ sớm rồi! Anh em họ thật là quá lãng phí.