Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Thời tiết dần dần chuyển ấm, đến cuối tháng tư, dưới sự mong đợi của mọi người, rốt cuộc Công Tôn tiên sinh đã trở lại kinh thành.
Sau khi trở về không bao lâu, Công Tôn tiên sinh đã bị Hoàng đế vội vội vàng vàng triệu vào cung. Hai quân thần nhốt mình trong Càn Nguyên điện không biết nói gì đó, từ ban ngày nói tới mặt trời lặn, Hoàng đế mới thả hắn rời cung.
Bùi Thanh Thù nghe nói vị Công Tôn tiên sinh này đã trở lại, trong lòng rất tò mò, rồi lại không dám quấy rầy chính sự của Hoàng đế. Buổi chiều hôm sau, Bùi Thanh Thù và Lư Duy nghĩ ra cái cớ, tranh thủ thời gian nghỉ trưa của Hoàng đế, đi Càn Nguyên điện tặng chén tổ yến tuyết lê đường phèn cho Hoàng đế.
“Mấy ngày gần đây phụ hoàng phụng dưỡng Hoàng tổ mẫu quá vất vả, Thù nhi nghe phụ hoàng thường xuyên ho khan nên đã cho người làm cái này. Khi Thù nhi sinh bệnh ho khan, mẫu phi cũng sai người hầm lê cho nhi thần ăn.”
Chỗ này của Hoàng đế thứ gì không có? Quan trọng là hiếu tâm của nhi tử. Nghe xong lời Bùi Thanh Thù nói, Hoàng đế từ ái gật đầu, vẫy tay bảo hắn ngồi vào vị trí bên cạnh mình.
Sau khi Lộc Khang An dựa theo lệ thường kiểm tra đồ ăn Bùi Thanh Thù mang đến, Hoàng đế liền cầm cái muỗng, ăn từng miếng từng miếng.
Bùi Thanh Thù ngồi ở một bên, tự nhiên mở miệng hỏi: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Công Tôn tiên sinh hồi kinh?”
Hoàng đế gật đầu nói: “Tiểu tử con, tin tức rất linh thông.”
“Đâu có, là trong Khánh Ninh cung đều đang nghị luận.” Lời Bùi Thanh Thù nói chính là lời nói thật, rốt cuộc Hoàng đế từng nói trước mặt Thái hậu muốn thương nghị chuyện lập Thái tử với Công Tôn tiên sinh, có ai không hiếu kỳ Thái tử tương lai sẽ là ai?
Hoàng đế nghe hắn nói như vậy, cũng hoàn toàn không kỳ quái, rốt cuộc buổi sáng, Hoàng hậu và Tam Hoàng tử, Kính Phi và Đại Hoàng tử đều đi tới Càn Nguyên điện, đồng loạt muốn thăm dò tiếng gió từ Hoàng đế.
Nhưng Hoàng đế hiếm khi cương quyết như vậy, hôm nay ngoại trừ tiếp kiến những đại thần quan trọng, ai cũng không gặp, Bùi Thanh Thù vẫn là Hoàng tử đầu tiên được Hoàng đế cho vào gặp.
“A, các ca ca này của con đó! Tất cả suy nghĩ trong đầu đều là quyền lợi, một chút cốt nhục thân tình đều không nói. Trẫm ho khan mấy ngày nay, có ai chú ý tới? Cũng chỉ có con, đứa con ngoan của phụ hoàng.”
Bùi Thanh Thù được Hoàng đế nói vậy có chút ngượng ngùng, có thể do kiếp trước hắn đã làm nữ nhi, tóm lại là so với những đại lão gia kia thì săn sóc cẩn thận hơn.
“Bọn họ không biết chính là bọn họ càng hỏi thăm, trong lòng trẫm càng phiền, càng không muốn lập bọn họ làm Thái tử.” Hoàng đế phức tạp thở dài: “Thật ra Dược nhi rất hiểu chuyện, chưa từng hỏi thăm trẫm về chuyện lập Thái tử, nhưng nó…”
Bùi Thanh Thù thấy Hoàng đế đúng là không coi hắn trở thành người ngoài, đánh bạo hỏi: “Lục hoàng huynh làm sao vậy, là Công Tôn tiên sinh nói gì đó sao?”
Hoàng đế gật đầu nói: “Không gạt con, trẫm bảo Công Tôn tiên sinh dùng mệnh bàn tử vi tính toán mệnh cách cho mấy hoàng huynh của con. Lục hoàng huynh của con… Tuy là Văn Khúc Tinh chuyển thế nhưng lại là người đoản mệnh!” Nói tới đây, Hoàng đế không nhịn được nghẹn ngào: "Một đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại mang một thân thể như thế…”
Bùi Thanh Thù nghe lời Hoàng đế nói, không nhịn được trong lòng đau xót, khổ sở vì Hoàng đế cũng vì Lục Hoàng tử.
Tuy rằng hắn và Lục Hoàng tử giao tình thường thường, nhưng khách quan mà nói, Lục Hoàng tử thật sự là người có tính cách tốt nhất, tài hoa nhất trong các vị Hoàng tử.
Nếu phân vị của mẹ đẻ huynh ấy cao hơn một chút, nếu thân thể huynh ấy lại tốt hơn một chút, đế vị này nhất định là của huynh ấy.
Chỉ tiếc… Không có nếu như.
Kỳ thật dù vị Công Tôn tiên sinh kia không nói, trong lòng Hoàng đế cũng rõ ràng, tuy Lục Hoàng tử tốt nhưng lại không phải người tốt nhất để chọn kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
“Phụ hoàng, ngài cũng đừng quá khổ sở, bảo trọng thân mình rất quan trọng.” Bùi Thanh Thù chỉ có thể an ủi Hoàng đế như vậy: “Lục Hoàng huynh luôn luôn hiếu thuận, nhất định cũng không muốn làm người khó chịu vì huynh ấy.”
Hoàng đế gật đầu, thở dài.
Bùi Thanh Thù còn muốn tiếp tục hỏi thăm một chút, các Hoàng tử khác Công Tôn tiên sinh tính ra cái gì, nhưng lại cảm thấy đề tài này quá mẫn cảm, ngại hỏi ra miệng, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi: “Phụ hoàng, nghe nói hôm qua Công Tôn tiên sinh ở chỗ người suốt một ngày, không biết ông ấy còn tính mệnh cách cho những vị hoàng huynh nào?”
Hoàng đế trả lời không sai biệt lắm so với suy đoán của Bùi Thanh Thù, số lượng lại ít hơn một chút: “Đại hoàng huynh và Tam hoàng huynh con.”
“Ai? Chỉ có ba người họ sao? Mà mất nhiều thời gian như vậy.”
Hoàng đế vô lực cười nói: “Con cho rằng Công Tôn tiên sinh như những thuật sĩ giang hồ, mắt nhìn bát tự rồi hồ ngôn loạn ngữ một hồi sao? Hắn dùng sao Tử Vi để tính toán, cực kỳ hao phí thời gian và tinh lực. Nếu không phải biết trẫm nóng vội, một ngày nhiều nhất hắn chỉ có thể tính cho một người, ba người đã là cực hạn.”
“Lợi hại như vậy.” Bùi Thanh Thù không cầm lòng được mà cảm khái: “Nếu ngày nào đó cũng có thể để Công Tôn tiên sinh tính toán cho nhi thần thì tốt quá.”
“Con ấy, cuộc đời còn dài như vậy, tự mình trải nghiệm một phen là được rồi. Để người ta tính ra, biết trước số mệnh cũng không nhất định là chuyện tốt.” Nói tới đây, Hoàng đế đột nhiên nghĩ đến cái gì, thận trọng nói với Bùi Thanh Thù: “Thù nhi, lời hôm nay phụ hoàng nói với con, con tuyệt đối không thể nói ra, đặc biệt là đối với Lục ca con, biết không?”
Bùi Thanh Thù ngoan ngoãn gật đầu, ghé sát vào Hoàng đế nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng yên tâm, điều này nhi thần hiểu được, thiên cơ không thể tiết lộ!”
Hoàng đế bị dáng vẻ lanh lợi của hắn chọc cười: “Ha ha, đúng, chính là ý này!”
Hai cha con hàn huyên trong chốc lát làm tâm tình Hoàng đế vốn trầm trọng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít. Bùi Thanh Thù còn phải đi học cưỡi ngựa bắn cung nên cáo lui trước.
Buổi tối Bùi Thanh Thù thật tình không biết làm gì, ở trong phòng buồn chán, nên đã kêu mấy thái giám, thừa dịp trời còn chưa tối ra ngoài đi dạo một chút. Đi chưa được bao lâu, bóng tối dần buông xuống. Cũng may các cung nhân cẩn thận, đã sớm thắp sáng đèn cung đình. Bùi Thanh Thù vốn định đi xa một chút hít thở không khí, kết quả không biết sao, vòng quanh Khánh Ninh cung một vòng. Cuối cùng hắn có chút bực bội nói: “Đi chỗ Lục ca đi.”
Từ vị trí tẩm cung mà nói, Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử là hàng xóm. Dù Bùi Thanh Thù thường xuyên đến chỗ Thất Hoàng tử làm khách, nhưng sân của Lục Hoàng tử lại là lần đầu hắn tới.
Nghe nói Thập nhị Hoàng tử tới, Lục Hoàng tử ngạc nhiên nhướng mày, cố ý rời khỏi giường nghênh đón hắn.
Sau khi nhìn thấy Bùi Thanh Thù, Lục Hoàng tử ôn hòa nói: “Thập nhị đệ, đã trễ thế này, sao đệ lại tới đây, là có chuyện gì sao?”
“Đệ…” Ngay cả chính Bùi Thanh Thù cũng không biết vì sao hắn lại không mời tự đến, là bởi vì lời Hoàng đế nói ban ngày sao? “Đệ chính là muốn đến thăm Lục ca, quấy rầy Lục ca nghỉ ngơi sao?”
Lục Hoàng tử lắc đầu, mời hắn vào buồng trong: “Tiến vào ngồi đi, bên trong mùi thuốc có hơi nồng, Thập nhị đệ đừng ghét bỏ.”
Bùi Thanh Thù vội nói sẽ không.
Hắn nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng lúc ngồi xuống, không khỏi khen một câu: “Nơi này của Lục ca thật lịch sự tao nhã.”
Lục Hoàng tử cười nói: “Thập nhị đệ quá khen, nghe nói đệ thường đi chỗ Tứ ca, chỗ Tứ ca mới gọi là lịch sự tao nhã. Nơi này của ta hẳn là khó coi nhất trong các chúng huynh đệ.”
Bùi Thanh Thù có chút xấu hổ cười cười. Lục Hoàng tử nói đúng là lời nói thật, là Hoàng tử được Hoàng đế và Thái hậu sủng ái nhất, nơi ở của huynh ấy bố trí không khỏi quá mức mộc mạc. So sánh ra, Bùi Thanh Thù cảm thấy chính mình giống như nhà giàu mới nổi, đặc biệt là lúc hắn mới vừa dọn lại đây, còn chưa cải tạo phòng…
“Đệ lại cảm thấy nơi này của Lục ca khá tốt, có nhiều sách như vậy, nhất định tốn không ít bạc? "
Ngoại trừ sách phải dùng đến ở lớp học thì những sách khác mà các Hoàng tử muốn đọc dều phải tự mình nhờ người chọn mua từ ngoài cung.
Niên đại này, sách vở cũng không tiện nghi, thời điểm ban đầu Bùi Thanh Thù túng quẫn, căn bản là không mua nổi. Chờ sau này mua nổi thì hắn cũng đi Bảo Văn các mượn đọc tương đối nhiều, chỉ có sách đặc biệt thích mới có thể mua. Dù như vậy, nếu không có trợ cấp của Thục phi và Hoàng đế, chỉ bằng tiền tiêu vặt của chính hắn cũng không đủ mua nhiều sách. Rốt cuộc cuộc sống ở trong cung, quá nhiều thứ cần tiêu tiền.
Bùi Thanh Thù suy đoán, mẫu phi Lục Hoàng tử - Ninh Quý tần xuất thân thường thường, lại không được sủng ái, huynh ấy có thể mua nhiều sách như vậy, hoặc là tất cả tiền tiêu hàng tháng đều tích cóp để mua sách, hoặc chính là Hoàng đế hay Thái hậu lén trợ cấp huynh ấy.
Mặc kệ nói như thế nào đều là chuyện rất ghê gớm.
Ai ngờ Lục Hoàng tử lại nói: “Cũng không tốn nhiều tiền lắm. Có quyển trong cung không có, là huynh nhờ người mua. Có quyển có thể mượn, chính là huynh tự mình sao chép.”
“Sao chép sách?!” Bùi Thanh Thù chấn động.
Lục Hoàng tử lại có vẻ rất bình thản: “Đúng vậy, Thập nhị đệ còn nhỏ, có lẽ không biết, ngoài cung rất nhiều học trò gia đình bần hàn đều tự mình chép sách, tiết kiệm chi phí.”
Bùi Thanh Thù cảm giác thế giới quan của mình đều bị Lục Hoàng tử đổi mới: “Nhưng Lục ca là Hoàng tử nha…”
Lục Hoàng tử nhợt nhạt cười: “Hoàng tử thì như thế nào, thân phận này chẳng qua là ông trời cho thôi, tiền bạc lại không phải tự mình kiếm.”
Bùi Thanh Thù có chút lau mắt mà nhìn Lục Hoàng tử: “Lục ca cũng lớn lên trong cung từ nhỏ? Sao biết chuyện của học trò ngoài cung?”
Lục Hoàng tử giơ quyển sách trên tay lên, chậm rãi nói: “Thập nhị đệ có từng đọc《 Đưa tiễn ngựa Đông Dương sinh tự 》của Cảnh Liêm tiên sinh?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu.
“Áng văn chương này nói về cuộc sống lao động cần cù học tập vất vả Tống tiên sinh trải qua, khi nào rảnh Thập nhị đệ không ngại đọc thử xem.”
Khác biệt với Tứ Hoàng tử tính tình ngoài lạnh trong nóng đó là cả người Lục Hoàng tử cho người ta cảm giác dịu dàng như ngọc. Sau đề tài này, huynh đệ hai người lại hàn huyên rất lâu về việc học, bất tri bất giác đã đến giờ cấm đi lại ban đêm.
Bùi Thanh Thù phát hiện thời điểm chính mình cáo từ rời đi còn có chút không nỡ, loại cảm xúc này rất ít có.
Đại khái là bởi vì… lúc ở chung với Lục Hoàng tử, cảm giác này thật sự quá thoải mái, khó trách Cửu Hoàng tử thích dính Lục Hoàng tử như vậy!
Nhưng tưởng tượng theo như lời nói của Hoàng đế hôm nay, Bùi Thanh Thù lại cảm thấy vô cùng tiếc hận, còn có chút khó chịu.
Có lẽ là bởi vì biết Công Tôn tiên sinh không tầm thường, bản năng Bùi Thanh Thù cho rằng lời ông ta nói nhất định không sai.
Hơn nữa dù Công Tôn tiên sinh không nói, Bùi Thanh Thù cũng có thể nhìn ra được, thân thể Lục Hoàng tử ốm yếu thật sự, không giống như là người sống lâu.
Đây có lẽ chính là… trời đố kỵ anh tài.
Trước khi trở về phòng, Bùi Thanh Thù đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, khẽ thở dài một hơi.