Nhưng chưa kịp đụng, ngón tay Lưu Huy suýt chạm phải Tô Nghênh Xuân, bỗng nhiên cổ tay đau nhức, sau đó toàn bộ cánh tay giống như gãy xương.

Lưu Huy không bắt được dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt lao vào hồ nước.

Ba - bắn tung tóe bọt nước thật lớn.

"Tiểu thư không sao chứ?" Một đôi tay nắm về phía bả vai nàng, ổn định thân hình.

"Mộng Hòe——" Nàng kinh hỉ trước sự xuất hiện của đối phương.

Sắc mặt Mộng Hòe không tốt lắm, vội vàng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng đi.


""Tại sao?" Nàng không hiểu.

Liếc mắt nhìn Lưu Huy còn đang chật vật giãy dụa trong nước, nhìn ra được hắn biết nước, bởi vì quần áo quá nhiều nhất thời vướng víu, liền yên lòng.

Tuy rằng người này hèn hạ, nhưng nàng còn không đến mức thấy chết không cứu.

Nhưng không muốn ngây ngốc đi lấy đức báo oán nữa, đầu xuân hồ nước có thể rất lạnh, với nên để cho Lưu công tử này tắm rửa thật tốt, bình tĩnh tĩnh tâm.

"Cho dù tiểu thư không cùng hắn rơi xuống nước, nhưng nếu như liên lụy đến thân sợ vẫn sẽ nói không rõ.

" Mộng Hòe vừa giải thích, vừa nhìn quanh bốn phía.

Lúc này, con đường quanh quẩn mơ hồ truyền đến một trận huyên náo, tựa hồ đang có mấy người nói chuyện đến gần.

Bỗng nhiên một thân ảnh từ một con đường mòn khác chạy ra còn có chút thở hồng hộc.

"Giao cho ta đi, các người đi bên này.

""Mạch đại nhân! " Nàng kinh ngạcMộng Hòe nhìn có thâm ý khác, Mạch Ngôn lập tức vô tội giơ tay lên:"Trên đường trở về ta nhìn thấy đám bằng hữu hồ đồ của Lưu công tử đang tán gẫu, nhắc tới tên Tô tiểu thư cười đến đặc biệt không có ý tốt, ta nghe lén một chút biết được Lưu công tử muốn đến dây dưa, nghĩ cách giải cứu một hai! "Nàng vội vàng nói: "Trước tiên cảm tạ Mạch đại nhân.


"Mà giờ phút này Lưu Huy ngâm mình trong hồ đã kêu lên: "Tô Nghênh Xuân chỉ là thứ nữ, lấy giá cái gì, chờ cho ta, chuyện này không có xong! Ùng ục! "Không biết có phải dưới chân trơn trượt hay không, Lưu Huy đột nhiên chìm xuống, hai tay cầu cứu giống như đang vung lên trên mặt nước.

Mạch Ngôn chán ghét thở dài một tiếng, một bên đi về phía hồ, một bên khoa trương hô to: "Người đâu a, Lưu gia thiếu gia rơi xuống nước —— hình như sắp nghẹn thở không ra hơi——"Người chung quanh quả nhiên bị tiếng kêu cứu này hấp dẫn qua, không có ai chú ý tới bóng dáng Tô Nghênh Xuân cùng Mộng Hòe lặng lẽ rời đi.

Mối đe dọa vừa rồi của Lưu Huy quanh quẩn bên tai, Tô Nghênh Xuân có chút lo lắng có thể truyền đến lỗ tai phụ thân hay không, đừng đến lúc đó ảnh hưởng thanh danh của Tô gia, thật sự đem nàng! "Tiểu thư không cần lo lắng, Lưu Huy không dám nói lung tung.

" Nhận thấy được tâm tình sa sút của nàng, Mộng Hòe an ủi: "Chuyện không có bằng chứng, nói chính là chuyện bôi nhọ danh dự Tô phủ, Lưu đại nhân sẽ không để nhi tử làm chuyện ngu ngốc này.

""Đúng vậy! " Nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của Lưu Huy, nàng có chút không xác định.

Mộng Hòe suy nghĩ một chút, nói: "Nếu thật sự có phiền toái, tiểu thư có thể cầu xin Thái tử điện hạ giúp đỡ a.

"Nàng giật mình: "Tại sao lại đề cập đến hắn ta.

""Nô tỳ chỉ cảm thấy, nếu như ngài mềm giọng vài câu với Thái tử điện hạ, chuyện lớn hơn nữa ắt sẽ thay ngài giải quyết.


"Nàng chính trực nói: "Mộng Hòe, ta biết, ngươi ở bên cạnh ta mấy ngày nay, cảm thấy Thái tử đối đãi với ta có chút khác biệt.

Quả thật đó là sự thật nhưng ta cũng muốn nói với ngươi một câu thật tâm, Thái tử đối với ta mà nói xem như đông gia tương lai, phát triển tốt hơn một chút có thể trở thành bằng hữu, những thứ khác tuyệt đối không có khả năng.

"Lời nói này, nói đến từ tận đáy lòng.

Mộng Hòe thăm dò nói: "Tiểu thư, thật không thích Thái tử sao? Dù sao! "- Nhất biểu nhân tài, nhân trung chi long* đúng không? Nàng thở dài: "Thì sao? Sủng ái Đế vương đều ngắn ngủi, Mộng Hòe ngươi ở trong cung này, nên nhìn thấy rõ hơn ta a.

"(*)Nhất biểu nhân tài, nhân trung chi long: ý chỉ khen một người nhân tài có long phượng trên người, tài năng phi thưởng xuất sắc.