Minh Kính Hải dùng cơm trưa ở nhà Tam đệ, tới khi rửa mặt thay quần áo xong xuôi, xe ngựa trong cung phái đến đón ông đã dừng trước cổng phủ Minh Thị lang.
Đi ngang qua công sở của Lễ bộ, Minh Kính Hải trông thấy cánh cửa được quét sơn đỏ thắm, sư tử đá hai bên cũng uy phong lẫm liệt hơn, ông bèn hỏi phu xe, "Tám tháng trước khi ta rời khỏi kinh thành, hình như Lễ bộ không giống như bây giờ?"
"Bẩm đại nhân, dạo gần đây Lễ bộ đang được tu sửa ạ." Phu xe giải thích, "Sư tử đá trước cổng và nền nhà đều được thay mới hoàn toàn."
Bánh xe lăn trên con đường lát đá trước cổng Lễ bộ, Minh Kính Hải đưa mắt nhìn dãy tường mới xây, im lặng không lên tiếng.
"Có phải đại nhân đang tò mò vì sao Lễ bộ lại thay đổi đến thế không?"
Minh Kính Hải nhìn phu xe do Hoàng gia phái tới, ông cười hỏi, "Đúng là bổn quan khá tò mò."
"Thời gian trước, Thần Vương điện hạ được Bệ hạ đưa đến Lễ bộ làm việc, điện hạ thấy tình cảnh Lễ bộ quá tàn tạ, không đành lòng để các vị đại nhân làm việc trong môi trường tệ hại như thế, thế là điện hạ đã tấu lên Bệ hạ xin người tu sửa Lễ bộ." Phu xe cầm roi quất nhẹ vào lưng ngựa, "Không lâu sau, công sở Lễ bộ đã thay đổi từ trong ra ngoài."
"Đa tạ tiểu ca đã cho biết." Minh Kính Hải buông rèm xuống, vuốt ve cái cằm đã được cạo sạch sẽ.

Từ nhà Tam đệ vào cung có tổng cộng ba con đường, con đường xa nhất là đi vòng từ công sở Lễ bộ sau đó đi qua cửa Chu Tước rồi mới tiến cung.
Phu xe này cố ý để ông phát hiện ra sự thay đổi của Lễ bộ, không biết là do hắn tự chủ trương hay là ý của Bệ hạ?
Sau khi diện kiến Long Phong đế, Minh Kính Hải dâng lên danh sách đánh giá bí mật của các quan viên, kể lại những gì mình đã nghe và thấy trên suốt đường đi.
"Ái khanh vất vả rồi." Long Phong đế đỡ Minh Kính Hải ngồi xuống, "Có thần tử đắc lực như ái khanh, trẫm mới không phải là quân vương mê muội ngồi trên long ỷ..."
"Bệ hạ nói thế khiến vi thần xấu hổ." Hốc mắt Minh Kính Hải đỏ hoe, "Có thể được Bệ hạ tín nhiệm, vi thần chết ngàn lần cũng không chối từ."
Long Phong đế xúc động vỗ vai Minh Kính Hải, "Tốt, tốt, rất tốt."
Long Phong đế gật gù liên tục thốt lên ba chữ tốt, sau đó ông lại nói đến việc nhà, hỏi thăm sức khỏe của Minh Kính Hải thế nào, trên đường đi có gặp khó khăn gì hay không, "Trẫm biết tình cảm phu thê giữa khanh và phu nhân sâu đậm, nhưng phu nhân mất cũng đã lâu, hậu trạch của ái khanh không thể không có người quản lý, chi bằng trẫm chọn giúp khanh một hiền thê tiện bề chăm sóc?"
"Vi thần xin nhận ý tốt của Bệ hạ, nhưng bây giờ vi thần đã ở tuổi ngũ tuần, sớm đã quen với cuộc sống một thân một mình, sao dám làm lỡ con gái tốt nhà người ta?" Minh Kính Hải chắp tay cự tuyệt, "Phụ nữ như hoa như ngọc, phải kết hôn với đàn ông đã ngoài năm mươi lại có hai đứa con như thần là thiệt thòi lắm rồi, sao còn có thể đòi hỏi người ta quản lý hậu trạch, chăm sóc gia đình?"
"Ái khanh văn võ song toàn, sao lại tự xem nhẹ bản thân như thế?"
"Bẩm Bệ hạ." Minh Kính Hải cười lắc đầu, "Vi thần và chuyết kinh đã quen nhau từ nhỏ, trước khi cầu hôn nàng, thần đã lập lời thề tuyệt đối không thay lòng.

Dù nàng mất sớm, vi thần sống tạm bợ thế này cũng không sao, nếu vi phạm lời thề, mai này xuống suối vàng thần nào có mặt mũi để đi gặp nàng ấy nữa?"
Biết Minh Kính Hải không phải tìm cớ, Long Phong đế không khuyên nữa, "Quân thần hai ta đã lâu không gặp, tối nay khanh hãy ở lại cùng trẫm nâng ly, chong đèn trò chuyện thâu đêm."
Minh Kính Hải đứng dậy hành lễ, "Vi thần tuân mệnh."
"Bẩm nương nương, Bệ hạ phái người đến báo, tối nay Bệ hạ và Minh Kính Hải sẽ chong đèn nói chuyện thâu đêm, nên không thể đến thăm người.

Bệ hạ còn dặn đêm trở lạnh, nương nương đừng đá chăn, phải ngủ sớm." Hương Quyên đi đến bên cạnh Tô Quý phi, "Nương nương có gì muốn nhắn với Bệ hạ không ạ?"
"Minh Kính Hải?" Đôi mắt Tô Quý phi khẽ lướt qua, "Ông ấy hồi kinh rồi à?"

Hương Quyên gật đầu, "Lưu công công nói, Minh đại nhân vừa về kinh hôm nay ạ."
"Ông ta là Đại bá của Cửu Châu, cũng chính là Đại bá của con ta." Tô Quý phi ngẫm nghĩ, "Dặn phòng bếp làm vài món bánh ngọt đưa sang Thái Ương cung, nói...!nói là để Bệ hạ và Minh đại nhân nếm thử."
Hương Quyên kinh ngạc nhìn Tô Quý phi, xưa nay mỗi khi Bệ hạ tiếp đãi đại thần, nương nương chưa bao giờ mang đồ ăn sang đấy.
"Người của Minh gia phải khác với những người khác." Tô Quý phi cười, "Ngươi cứ làm theo ý ta là được."
"Vâng, thưa nương nương." Hương Quyên tự mình xuống bếp lấy điểm tâm, đưa đến tay Lưu Trung Bảo, "Lưu công công, phiền ngài rồi."
"Cô cô khách sáo quá." Lưu Trung Bảo nhận hộp đựng thức ăn, cũng không nhìn xem bên trong có gì, "Lão nô xin phép cáo từ."
"Công công đi thong thả." Tiễn Lưu Trung Bảo đi, Hương Quyên quay trở lại nội điện, thấy nương nương đang ngẩn người trước gương, nàng ta nhẹ nhàng bước tới bóp vai cho bà, "Nương nương đang nhớ Minh cô nương à?"
Tô Quý phi bị nàng ta chọc cười, "Đừng trêu ta, ta sợ Minh gia hoài nghi ta giành con gái nhà họ đấy."
"Hôm nay thời tiết âm u, ta lại nhớ đến chuyện cách đây đã lâu." Tô Quý phi gỡ cây trâm phương cài lệch bên tóc mai, khẽ dựa vào đệm mềm, "Ngươi có còn nhớ chuyện tám năm về trước, lúc ta và Độ Khanh ngồi thuyền hoa câu cá trên sông ở Lăng Châu, Độ Khanh đã cứu một cô bé chừng chín tuổi không?"
"Sao bỗng dưng nương nương lại nhớ đến chuyện này?" Hương Quyên cất trâm phượng vào hộp trang sức, cung nữ đem tới một cái ghế thêu nhỏ, nàng ta thuận thế ngồi xuống cạnh ghế mềm, "Không phải nương nương đã dặn điện hạ không được kể chuyện này cho ai hết rồi sao?"
"Ta cũng không hiểu vì sao, dạo gần đây cứ thường xuyên nhớ đến cô bé ấy, dù nước mắt cứ rơi nhưng không dám khóc thành tiếng." Tô Quý phi cười tự giễu, "Lẽ nào bổn cung đã già rồi ư?"
"Nương nương không già mà, thiếu nữ mười sáu cũng không bì được với nương nương." Hương Quyên cười, "Theo nô tỳ thấy, có lẽ là do nương nương thiện lương, thương xót cho cô bé đó."
"Ta nhớ hôm đó vốn định dẫn Độ Khanh đi ăn món cá nướng nổi tiếng ở địa phương, vì cứu cô bé kia nên không được nếm thử món cá nướng Lăng Châu." Tô Quý phi nhắm mắt cười, "Nhưng mà, dùng một món cá nướng để đổi lại mạng sống của một cô bé, không thiệt chút nào."
"Người tốt nhất định sẽ được đền đáp, nương nương lương thiện tất có phúc báo." Hương Quyên thấy nương nương đã buồn ngủ, nàng bèn lấy mền gấp đắp cho Tô Quý phi, yên lặng ngồi một bên trông chừng.
Nàng vẫn còn nhớ như in chuyện năm xưa, Bệ hạ vốn định cùng nương nương dẫn điện hạ cải trang vi hành nếm thử món cá nướng trứ danh, chẳng ngờ trong kinh truyền đến cấp báo, Bệ hạ không thể ở lại thuyền rồng.
Nương nương không nỡ nhìn điện hạ thất vọng, bà đành đưa điện hạ ngồi thuyền hoa ngắm cảnh câu cá, ai dè điện hạ không câu được cá mà lại câu được một cô bé bị trói tay chân.
Trông dáng dấp của cô bé cũng không mấy gầy yếu, mặt trắng nõn nà, da thịt mềm mại, giống như con cưng trong gia đình.

Có lẽ vì cô bé mặc áo lông dày, lại bị trói cả tay chân không thể giãy giụa nên mới không bị chìm xuống đáy.
Lúc được vớt lên, toàn thân cô bé lạnh cóng, miệng bị nhét chặt miếng vải rách, không thể nói chuyện.

Đến khi điện hạ gỡ miếng vải trong miệng nàng ra, cởi áo choàng lông cáo trên người mình khoác lên cho nàng ủ ấm, cô bé mới bắt đầu run rẩy rơi lệ.
Đợi sau khi thay quần áo sạch sẽ, điện hạ lại cho cô bé ăn mấy viên kẹo, cô bé mới bắt đầu mở miệng, nhưng vẫn không chịu nói ra thân thế của mình.
Nàng không nhớ rõ về sau cô bé ấy đã nói gì, chỉ nhớ cô bé đã làm lễ giống như người tu hành trong đạo quán với nương nương, nói rằng mai sau sẽ báo ơn nương nương và điện hạ.

Khi nói những lời này, ánh mắt nàng vô cùng trong trẻo, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh của nương nương và điện hạ vào lòng.
Về sau nương nương có phái người âm thầm điều tra thành Lăng Châu, biết được Lăng Châu đang có án buôn bán trẻ con, quan binh nơi đó đang truy bắt kẻ buôn người, trên đường đuổi theo thì phát hiện vài đứa trẻ bị kẻ bắt cóc vứt lại trong lúc bỏ trốn.
Có lẽ cô bé ấy cũng bị kẻ buôn người bỏ lại.

Cô bé ấy nào biết rằng, thiên hạ rộng lớn, nương nương cũng không phải là quý phu nhân bình thường, e rằng cả đời này họ cũng không có duyên gặp lại nhau.
"Nếu biết cô bé ấy chỉ bị kẻ bắt cóc mang đi, ta đã không nghiêm túc dạy dỗ cô bé ấy như vậy rồi." Trước khi nương nương rời khỏi Lăng Châu, bà còn sợ cô bé nghe lời mình không dám kể lại với người nhà.
Nghĩ đến những chuyện cũ, Hương Quyên lắc đầu, khi ấy nương nương vừa trải qua trận chiến giữa các hoàng tử chỉ mới vài năm, chịu đủ kiểu ám sát, âm mưu quỷ kế dọa sợ, vì thế bà làm việc cũng rất cẩn thận.
Nếu là nương nương của hiện tại, nhất định sẽ phái người đi tra rõ, nhận tiện tìm Bệ hạ tố cáo kể khổ.
"Hây." Nàng thở dài, bước ra cửa nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy, trong cung này, có bao nhiêu người là vật hi sinh cho cuộc tranh giành hoàng quyền?
Bệ hạ, nương nương, chúng phi tần trong hậu cung, trông như có vẻ là người chiến thắng sau cùng, nhưng làn sương âm u do cuộc chiến tranh đẫm máu đó để lại vẫn còn lởn vởn trong cung, không hề biến mất.
Có lẽ...
Nàng định thần, quay đầu nhìn nương nương đã ngủ say.
Có lẽ vẫn còn tiếp tục kéo dài.
Đến giờ ăn tối, cung nhân bày đồ ăn lên, Lưu Trung Bảo đặt điểm tâm lên bàn, "Bẩm Bệ hạ, đây là món điểm tâm mới ở trong cung của Tô Quý phi, nương nương bảo lão nô đem đến cho ngài và Minh đại nhân nếm thử."
"Ái phi quả có lòng." Long Phong đế ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói với Minh Kính Hải, "Ái khanh này, điểm tâm của Minh Nguyệt cung trước giờ có tiếng là rất ngon, ái khanh cũng nếm thử xem."
"Đa tạ Bệ hạ." Minh Kính Hải vừa ghim một miếng điểm tâm, chợt nghe thấy tiếng cung nhân thông báo Thần Vương điện hạ đến.
Ông nhìn sang Long Phong đế, đặt đũa xuống chuẩn bị hành lễ.
"Này." Long Phong đế ngăn ông lại, "Đây là bữa cơm riêng giữa ta và khanh, không cần chú trọng lễ nghi giữa quân thần."
Minh Kính Hải nhận ra Bệ hạ đè mạnh giữ tay ông lại, biết ngài ấy không phải nói đùa, thế là ông yên tâm ngồi xuống.
"Bái kiến phụ hoàng." Thần Vương đi vào nội điện, chắp tay hành lễ với Long Phong đế, sau đó lại làm lễ chào Minh Kính Hải, "Chào Minh đại nhân."
"Bái kiến điện hạ." Minh Kính Hải chắp tay trả lễ.
"Đều là người trong nhà, mau ngồi xuống dùng bữa thôi." Long Phong đế ngoắt tay bảo Thần Vương ngồi xuống, "Minh bá phụ của con đã đi khắp non sông của Đại Thành, văn có thể an dân, võ có thể bài binh bố trận, con cố mà theo ông ấy học hỏi."
Minh Kính im yên lặng nhìn Long Phong đế, Bệ hạ đã nói như thế, bỗng dưng ông lại có thêm một đứa cháu là hoàng tử, nhưng cho dù Bệ hạ dám nói thì ông cũng không dám nhận đâu.
Thần Vương gật đầu, đôi đũa đã đưa vào mâm cơm.
"Phụ hoàng, món canh bồ câu này nấu thế nào vậy, mùi thơm ghê." Thần Vương nếm thêm vài miếng, "Phụ hoàng bảo ngự trù viết công thức ra cho nhi thần nhé, để nhi thần bảo đầu bếp Vương phủ học cách làm."
"Trẫm nhớ trước đây con không thích mấy món canh này mà." Long Phong đế nhíu mày, "Dạo này đổi khẩu vị rồi sao."
"Canh bồ câu bổ não." Thần Vương ngang nhiên chính trực đáp, "Mấy bữa nay con đọc sách, viết bài có hơi mệt nên muốn tẩm bổ một chút."
Tiện đường bồi bổ cho Minh Tiểu Trư luôn, hắn đường đường là Vương gia, nhưng ngày nào cũng ăn cơm của nhà vợ chưa cưới, đúng là quá ngại.
"Điện hạ thông minh tài trí, không cần những thứ bên ngoài thế này." Minh Kính Hải thấy hai cha con hoàng đế không để ý quy tắc ăn không nói, ông bèn đặt đũa xuống, đoạn lên tiếng, "Trong phủ vi thần có vài quyển binh thư, đều là mấy thứ lúc vi thần rảnh rỗi nên tự mày mò, nếu điện hạ không chê thì lựa lúc nào rảnh lấy về xem chơi."
Cách đây không lâu Minh Kính Châu cũng từng nói thế với hắn.

Thần Vương gắng gượng mỉm cười, "Đa tạ đại nhân, ngày mai vãn bối sẽ đến phủ mượn sách về đọc."
"Chỉ là tác phẩm vụng về của cá nhân, điện hạ không cần trịnh trọng như thế."
"Có thể mượn được tác phẩm của đại nhân là vinh hạnh của vãn bối." Thần Vương cố gắng mỉm cười, "Với tài hoa của đại nhân, chỉ đôi câu vài lời cũng đã là tinh hoa, sao có thể gọi là tác phẩm vụng về."
Đây là trưởng bối của Minh Tiểu Trư, đã là trưởng bối của Minh Tiểu Trư thì nên khách sáo một chút.
"Được điện hạ coi trọng là may mắn của vi thần.

Sáng mai, vi thần sẽ ở hàn xá chờ điện hạ ghé thăm." Minh Kính Hải cười, nói với Long Phong đế, "Bẩm Bệ hạ, vi thần trông điện hạ có tướng mạo hiên ngang, phong thái bất phàm, rất giống với Bệ hạ thuở thiếu thời."
Long Phong đế nghe được những lời này thì bật cười thành tiếng.
"Có Minh gia các khanh dạy dỗ thằng nhóc lông bông này, trẫm cũng yên tâm." Long Phong đế vỗ vai Minh Kính Hải, "Ái khanh, sau này nó chính là con rể của Minh gia, khanh phải nhọc lòng nhiều rồi."
Minh Kính Hải đứng dậy vái thật sâu, "Tâm ý của Bệ hạ, vi thần đã hiểu."
Sau khi đứng dậy, ông nhìn Thần Vương mỉm cười - nụ cười yêu mến đặc trưng của trưởng bối.
Nhưng do mày rậm mắt to, nên khi ông cười lại khiến nhịp tim của Thần Vương như chậm lại mấy lần.

Hắn từng có cảm giác này một lần, chính là lúc cho bạc Minh Tiểu Trư bị Minh Kính Châu bắt gặp tại trận.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Minh Kính Hải về nhà, ông thay đồ ngồi trong sân luyện Ngũ cầm hí.

Minh Tồn Phủ mới thức dậy, vừa ngáp vừa mơ màng đi đến chủ viện, thấy Minh Kính Hải thì giật nảy mình, "Sao phụ thân xuất cung sớm thế?"
"Muốn thành công thì phải lập kế hoạch từ sớm." Minh Kính Hải thấy hắn quần áo bảnh bao thì hỏi, "Đi đâu đấy?"
"Con...!con đi tặng cho Chu tiểu thư một tập thơ." Minh Tồn Phủ mặt mày đỏ bừng cúi gằm đầu.
"Ừ, biết lấy lòng vợ tương lai, rất đáng mặt đàn ông." Minh Kính Hải rút một tấm ngân phiếu đưa cho hắn, "Đi đi, đừng keo kiệt trước mặt cô nương nhà người ta."
Minh Tồn Phủ nghía mệnh giá, bốn mươi lượng!
Cha rộng rãi quá!
"Đại bá phụ, Phủ Lục ca." Cửu Châu đứng ngoài viện nhô đầu vào, "Mẫu thân bảo con mang bữa sáng nóng hổi đến cho Đại bá phụ đây."
Nhà của hai anh em sát bên nhau, chỉ cách có một bức tường.

Minh Tồn Phủ nhìn sân của hai nhà, "Muội muội, muội lại trèo tường sang đây à?"
Bảo sao hắn không nghe thấy hạ nhân thông báo.
"Người trong nhà không cần lễ nghi rườm rà." Cửu Châu xấu hổ cười, bờ tường giữa hai nhà thấp như thế không phải để tiện cho người nhà leo qua hả?
"Châu Châu mau vào đây con." Minh Kính Hải gọi Cửu Châu vào, rửa tay rồi cầm một miếng bánh lên ăn, "Con cũng thích trèo tường hả?"
Minh Tồn Phủ, "..."
Thân là trưởng bối, phụ thân thêm chữ "cũng" vào lời nói có phải không ổn lắm không?
Hai bác cháu đi tới bên bàn đá ngồi xuống, Minh Kính Hải kêu Cửu Châu ăn sáng cùng mình, "Lúc phụ thân con có ở nhà, ta cũng không thích đi vòng cửa chính."

"Hèn chi bên bức tường có dấu vết bị trèo qua thường xuyên, hóa ra là Đại bá phụ." Cửu Châu vừa ăn sáng bên nhà xong, nhưng vẫn ăn với Minh Kính Hải hai miếng bánh, "Kiểu này tiết kiệm cả một đoạn đường đi."
"Nếu không phải ngại người bên ngoài xầm xì, ta còn muốn thông tường rồi xây cửa lên rồi." Minh Kính Hải lắc đầu, "Tiếc là miệng đời đáng sợ, tục nhân thế gian như chúng ta, dù không sợ lời đồn thì cũng phải suy nghĩ cho người khác."
"Có cửa hay không cũng không sao, dù sao thì tường cũng rất thấp, chỉ cần lộn một cái là qua được ngay ấy mà." Cửu Châu uống hai hớp trà, "Mẫu thân nói, Đại bá phụ từng đi qua rất nhiều nơi, có thật không ạ?"
"Đương nhiên rồi." Dù sao cũng đã lớn tuổi, ở trước mặt vãn bối yêu thích khó trách khỏi tật khoác lác.

Thấy Cửu Châu hỏi thế, Minh Đại bá lập tức lên tinh thần ngay.
Minh Tồn Phủ nhìn hai bác cháu trước mặt, một người hớn hở kể chuyện, một người say sưa lắng nghe, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình, hắn đánh một tiếng thở dài.
"Bẩm lão gia, có Thần Vương điện hạ đến thăm."
"Điện hạ?" Cửu Châu đang nghe kể chuyện say sưa, nghe thấy bốn chữ Thần Vương điện hạ thì ngẩn người, sau đó đứng bật dậy, xách váy chạy ra cửa sân, "Điện hạ ở đâu thế?"
Minh Kính Hải thấy cháu gái như vậy thì kéo con trai tới bên cạnh hỏi nhỏ, "Châu Châu thích Thần Vương lắm hả?"
Minh Tồn Phủ gật đầu, "Không những thích thôi đâu, con bé còn rất ghét người nói xấu Thần Vương."
Minh Kính Hải suy ngẫm một lát, gật đầu đáp, "Với gương mặt của Thần Vương đúng là có khả năng mê hoặc phụ nữ."
Không đúng, lời này sao có thể nói thế?
Lúc bước vào cửa phủ của Minh Kính Hải, lòng Thần Vương vô cùng nặng nề, nhưng khi nhìn thấy Cửu Châu đang đứng trên bậc thang cửa sân, hắn bước nhanh đến chỗ nàng.
"Minh Tiểu Trư, sao cô lại ở đây?"
"Ta đang nghe Đại bá kể chuyện lý thú ở bên ngoài, không ngờ lại gặp được điện hạ, đúng là khéo thật đó." Cửu Châu cười híp mắt, "Huynh đến tìm Đại bá hả?"
Thần Vương yên lặng gật đầu.
"Để ta dẫn huynh vào, Đại bá kể chuyện nghe hay lắm." Cửu Châu kéo tay áo Thần Vương bước vào viện, đi chưa được hai bước thì Minh Kính Hải và Minh Tồn Phủ đã ra tiếp đón.
"Tham kiến Thần Vương điện hạ, hạ quan không thể tiếp đón từ xa, mong điện hạ thứ lỗi."
"Minh đại nhân khách sáo rồi." Thần Vương duỗi tay ra đỡ Minh Kính Hải, "Là bổn vương đã quấy rầy ngài."
Minh Kính Hải đứng dậy, nhìn cháu gái mình nắm chặt tay áo Thần Vương, mà Thần Vương cũng đưa tay áo cho cháu mình, rồi ông lại nhìn sang thằng con trai hễ nhắc tới Chu cô nương là đỏ mặt, trong lòng thầm ghét bỏ.
Đúng là chênh lệch mà.
Minh Tồn Phủ bị cha nhìn mà ù ù cạc cạc, cha có ý gì thế?
"Mời điện hạ ngồi xuống nói chuyện." Minh Kính Hải mời Thần Vương ngồi xuống bàn đá, ông thấy Thần Vương dùng tay áo quét qua quét lại vài lần trên băng ghế đá, tiếp đó mới để cháu gái ông ngồi xuống.
Còn cháu ông thì lấy ra một đĩa điểm tâm trong hộp đưa đến trước mặt Thần Vương.
Mọi thứ diễn ra vô cùng tốt đẹp, càng khiến ông trông như người thừa.
"Đại bá ơi." Cửu Châu bưng mặt nhìn ông với đôi mắt sáng rực, "Đại bá kể tiếp câu chuyện vừa nãy cho con nghe đi."
Minh Kính Hải nhìn Thần Vương, ông tỏ vẻ lúng túng.
Đàn ông mà, thỉnh thoảng những lúc kể chuyện sẽ thêm thắt một chút hư cấu vào đó.

Nếu chẳng may bị Thần Vương vạch trần, chẳng phải hình tượng cao lớn trước mặt cháu gái sẽ bị ảnh hưởng à?.