"Ừm?"
Nhấc chân lên khỏi đống chất lỏng nhầy nhụa được tạo thành từ máu, vụn não và đất cát, Dunkel nhỏ giọng phát ra một tiếng ngạc nhiên.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được đống nhầy nhụa nhơ nhuốc đó đang chuyển động, giống như là một sinh vật sống vậy, cả cái cơ thể không đầu của người phụ nữ cũng bất ngờ dùng tứ chi chống dậy, nhảy ngược ra xa, giữ một đoạn khoảng cách với Dunkel.

Dòng chất lỏng dơ bẩn dưới chân cậu cũng kéo theo mớ tóc vàng bê bết bắn lên khỏi mặt đất, lao nhanh về phía cơ thể không đầu kia, chỉ nhoáng lên một cái đã biến trở lại thành một quả đầu hoàn hảo như khi nãy mà không có chút hao tổn.
"Cậu..."
Chẳng qua là trên gương mặt xinh đẹp kia ngoài nụ cười quyến rũ ra thì đã có thêm chút ít bàng hoàng, kinh ngạc.
"Che giấu sâu lắm, ngay cả chị đây cũng không nhận ra.

Giờ thì chị càng muốn có được cậu em hơn nữa rồi đấy."
Che giấu?
Dunkel nghiêng đầu qua một bên, im lặng không nói, loại sức mạnh mà cậu dùng không giống với thường thức ở thế giới này, nên đúng là không thể đánh giá chỉ bằng ma lực được.

Nhưng ngay từ đầu cậu vẫn luôn tỏ vẻ là mình rất mạnh, rất nguy hiểm, biết khôn thì đừng nên chọc vào còn gì, ít nhất thì cũng là về mặt ngôn từ.
Mấy kẻ này vẫn luôn cho rằng cậu đùa hay sao?
"Lúc nãy bị đánh lén nên mới không kịp phòng bị mà thôi, giờ để chị nghiêm túc chơi với cậu vậy."
Người phụ nữ đưa một ngón tay cái lên quẹt nhẹ qua môi mình, rồi lại vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, nhìn về phía Dunkel với vẻ mặt thèm thuồng.

Bất thình lình, toàn bộ tầm nhìn của cô bị một nắm đấm che đi, chỉ vừa kịp trợn mắt ngạc nhiên thôi thì đầu cô đã bị đấm nổ mất rồi.
"Ta không có nhã hứng đó đâu."
Dunkel phẩy phẩy bàn tay hai cái để giũ đi thứ chất lỏng đỏ thẩm nhơ nhuốc đó khỏi tay mình.


Rồi lại xoay người tung thêm một đá nữa.

Trúng đòn, cơ thể không đầu bay ra xa, nặng nề đập mạnh vào một tảng đá to gần đó, khiến nó chia năm xẻ bảy.

Tới đá tảng còn thảm như thế thì nói gì tới thân thể xác thịt, lần này thì cả cơ thể của người phụ nữ kia cũng bị cậu đập thành thịt vụn.
Chẳng qua là cũng giống như lần trước, dù đã bị Dunkel đánh cho nát bấy, không hốt lại nổi một rổ thịt, nhưng cô ta vẫn còn chưa chết, những mảnh thịt và xương hòa cùng máu bay lên, biến thành một màn sương đỏ ma mị, chúng quện vào nhau, tập hợp lại với nhau.

Chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể phụ nữ quyến rũ lỏa lồ đã dần hiện ra trên không trung, một lần nữa cô ta lại tái tạo thân người mình trước mặt cậu.
"Loài bất tử sao? Cũng vậy thôi, ta muốn ngươi sống, ngươi không thể chết, ta muốn ngươi chết, ngươi sống không được."
Dứt lời, cậu nhún người nhảy thẳng lên không, dồn lực tung ra một cú đá.

Ầm!
Bức tường âm thanh bị phá vỡ, cơ thể còn chưa kịp tái sinh hoàn toàn đã lãnh thêm một đòn nghiêm trọng, người phụ nữ biến thành một viên sao băng bay vút lên trời mây với tốc độ siêu thanh.
"Bền hơn rồi hả..."
Ung dung tiếp đất, Dunkel ngửa mặt lên trời, nhìn theo hướng bay của cô ả, thì thầm một câu.
Cú đá vừa tung ra chắc chắn là mạnh hơn ba đòn đầu tiên, nhưng hiệu quả mang tới lại không bằng.

Với ba đòn đầu, cậu có thể dễ dàng đánh nát cơ thể của con mụ kia, còn cú đá này chỉ khiến ả văng đi chứ không gây được tổn thương hữu hiệu.
Hoặc là cơ thể cô ả mạnh lên sau mỗi lần bị phá hủy.
Hoặc là từ đầu tới giờ cô ta vẫn còn chưa dùng toàn bộ khả năng của mình.
Chỉ hai cách nói này mới có thể giải thích cho chuyện đó thôi.

Thoáng ước lượng phương hướng, Dunkel giẫm mạnh xuống đất lấy lực phóng đi, bức tường âm thanh lại bị đột phá, nhưng lần này nhanh hơn, mạnh hơn lần trước rất nhiều, cả mặt đất bên dưới cũng không chịu nổi phản lực tạo tra từ cú nhảy mà nổ tung, để lại một cái hố to.
Bên phía người phụ nữ, bởi vì cơ thể bị đánh văng đi với tốc độ cao trong quá trình hồi phục, lượng máu thịt còn lại không kịp hội tụ nên thân người cô lúc này vẫn còn vài chỗ chưa được tái tạo, để lộ ra xương cốt và nội tạng ghê rợn trong đó, ngay cả gương mặt cũng bị thiếu mất nửa phần hàm dưới, dáng vẻ tổng thể lúc này chỉ có thể dùng hai chữ buồn nôn để miêu tả.
"Cá...!Quá..

"
Cô ta muốn lên tiếng nguyền rủa, nguyền rủa người thiếu niên kia, nguyền rủa cái thực tại này, nhưng do thiếu mất hàm dưới, lại đang bay với tốc độ cao nên chẳng thể thốt ra bất kỳ âm tiết hoàn chỉnh nào.
Chỉ muốn ra ngoài kiếm ăn một chút thôi mà sao lại gặp gỡ cái thứ quái thai vậy chứ, vì sợ đánh động tới mấy tên nhân loại mạnh mẽ mà cô còn cố tình chọn những gã lính đánh thuê xơ xác dai nhách, có chết cũng không ai để ý rồi kéo tới nơi hẻo lánh mới ra tay.

Đã cẩn thận như vậy rồi sao lại còn bị thực tại hại thảm như vậy?
Khó khăn lắm mới tránh được sự dò xét của thần để trà trộn vào xã hội loài người, nhưng kế hoạch còn chưa tiến triển bao nhiêu đã giẫm phải chướng ngại lớn rồi.

Còn cái tên kia nữa, đã mạnh tới vậy sao lại còn giả làm người bình thường làm gì? Hơn nữa còn giả tới mức giống tới không thể giống hơn nữa chứ.
Bị điên à?
Rỗi hơi không có gì làm chắc?
Nếu mà biết hắn mạnh như vậy thì bản thân đã cao chạy xa bay rồi, đâu có dại gì dây vào để bị đánh cho thảm tới thế này.
Không được!
Không thể tiếp tục thế này được, phải trốn đi thôi.
Dù tiếp tục đánh thì cô sẽ không thua, giống loài của cô không thể nào kém hơn loài người cả, nhưng muốn thắng trước những cá thể có thực lực mạnh mẽ thì bắt buộc phải bộc lộ con bài tẩy.

Tới lúc đó, nguy cơ bị thần phát hiện và gạt bỏ là rất cao.


Đây không phải là kết cục tốt, vì giết một con người mà làm hỏng chuyện lớn, cái giá này không đáng.
Cũng may mà vừa nãy bị đánh văng xa tới vậy, thiếu niên kia chắc không ngờ tới cô còn có thể gia tăng độ bền, nhờ vậy mà có thể mượn tình huống này để trốn đi.

Còn những phần cơ thể bị mất, ăn vài người thì sẽ giải quyết được thôi.
Người phụ nữ uốn éo thân hình, sau lưng liền mọc ra một đôi cánh dơi lớn, da thịt cũng tái nhợt đi nhiều, những phần máu thịt mất đi không kịp thu hồi khiến cô phải chịu tổn thương không ít.

Cô đập cánh vài cái giữ thăng bằng, định nương theo quán tính để tăng tốc bay đi.
"Đây rồi."
Cùng với cái giọng điệu hời hợt đó, lưng của người phụ nữ bị đạp gãy, quỹ tích bay cũng thay đổi, bẻ hướng đâm sầm xuống ngọn núi ngay bên dưới.
Cả người cô bị Dunkel vừa mới đuổi theo kịp đạp cho một phát nện sâu vào sườn núi, tạc ra một cái hố to.

Mặt đất vỡ nát, cát bay đá chạy, cả ngọn núi rung động kịch liệt như muốn đổ sụp, chim chóc và muôn thú hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Chưa dừng lại ở đó, Dunkel từ trên trời giáng xuống, bồi thêm cho một đá nữa, lần này ngọn núi thật sự sụp mất, đỉnh núi bị dư lực làm chấn động trực tiếp gãy rời, vô số đá tảng lăn từ trên xuống, san bằng cỏ cây xung quanh.

Đuổi theo con mụ này mười mấy giây, cuối cùng cũng bắt kịp, giờ chắc cậu và cô ả đang cách Golden Schloss cả trăm cây số.
"Á á á á!"
Dù mồm miệng không trọn vẹn, không thể phát ra âm tiết đầy đủ, nhưng điều đó không làm người phụ nữ nhịn được cơn đau khủng khiếp này, tiếng hét xé lòng vang vọng xung quanh.
"Ồn ào quá."
Đáp lại tiếng thét của cô, lại là một bàn chân đạp thẳng tới.

Cậu mà đạp thêm vài cái nữa thì chắc ngọn núi này cũng thành bình địa luôn, rất may cho nó, vì cú đạp của Dunkel nhắm thẳng vào cổ người phụ nữ, khiến cổ cô ả gãy lìa ra nên âm thanh la hét cũng đứt đoạn, nhờ vậy mà ngọn núi mới tránh khỏi số phận bị san phẳng mất.
Dunkel chán ghét lấy ngón út đào đào lỗ tay, cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, cậu với tay ra sau thắt lưng, bắt lấy một thanh Ying-Yan Swordgun.
Cũng nên kết thúc rồi.
Bất thình lình, hàng loạt những mũi chông đỏ sẫm sắc ngọt đâm thẳng từ ngay dưới chân Dunkel lên, làm cậu nhảy lùi về sau mấy bước.


Nhân cơ hội đó, người phụ nữ chụp lấy cái đầu gắn lên người, cấp tốc đứng lên, nhưng cô ả không chạy nữa, chỉ hằn học nhìn cậu.
Cô ta đã hiểu, thiếu niên này sẽ không để cô trốn, tệ hơn nữa là cái thái độ vừa hời hợt vừa kiên quyết của hắn không cho cô bất kỳ cơ hội mở miệng thương lượng nào, hắn nhất quyết phải lấy mạng cô cho bằng được.

Giống như là để khẳng định hai câu nói "Ta đã cho ngươi cơ hội", "Không biết quý trọng nó vậy thì chết đi" khi nãy.
"Đây là do ngươi ép ta!"
Cô "nói", không phải bằng âm thanh mà là ý nghĩ trực tiếp truyền thẳng tới.
Đã không còn cách nào nữa, dùng con bài tẩy ở đây, thân phận bại lộ, nguy cơ bị thần phát hiện và gạt bỏ là rất cao.

Nhưng đó chỉ là nguy cơ, nếu hành động nhanh thì vẫn có cơ hội để trốn.
Nếu không làm vậy, cô sẽ bị thiếu niên này dây dưa tới chết, những tổn thương mà hắn gây ra đã bắt đầu vượt ngưỡng mà cơ thể này có thể tái tạo, còn không làm gì thì sẽ bị đánh chết mất.
Quyết là làm, người phụ nữ chọc tay vào lồng ngực, tự moi tim mình ra rồi bóp nát.
"Trả lại hình dạng thật cho ta!"
Những hoa văn kỳ dị rực đỏ mang theo năng lượng tà ác bạo ngược bắt đầu chui ra từ lồng ngực người phụ nữ, chạy dọc khắp cơ thể cô, lan tỏa ra xung quanh, hình thành lấy một chiếc kén ma lực bao bọc toàn cơ thể cô lại.
Dunkel đứng một bên nhìn, đôi mày cậu hơi nhếch lên, nhưng Dunkel không ngăn cản quá trình này, Ying-yan Swordgun trên tay trái buông thỏng xuống.

Cậu cảm thấy một hơi thở có mấy phần quen thuộc, tương tự như thứ hơi thở đặc trưng mà cậu thấy trên người Lamm và mấy đứa trẻ kia.

Không hoàn toàn giống, chỉ hơi tương tự thôi, nhưng nhiêu đó vừa đủ để khơi dậy hứng thú của Dunkel.

Cậu muốn xem rốt cuộc con mụ này muốn làm gì và liệu cô ta có liên quan gì tới nhóm của Lamm không.
Không để Dunkel đợi lâu, chỉ mấy giây sau, chiếc kén đỏ rực đã mở ra, ánh sáng chói mắt và năng lượng cuộn trào quét qua bốn phương tám hướng.

Dần dần, ánh sáng chói mắt giảm bớt, lu mờ đôi, nhưng lượng ma lực khủng khiếp thì vẫn còn đó, một bóng người yểu điệu dần dần xuất hiện trong màn sáng, bước ra khỏi chiếc kén, đối diện trực tiếp với Dunkel..