CHƯƠNG 122: THẾ NHƯNG NGƯỜI CŨ KHÔNG MUỐN KHÓC

Editor: Luna Huang

Khương Tình Tuyết cười rộ lên, phấn trên mặt dày như vậy, chỉ là vì che một hai điểm đỏ sao? Nàng liếc vào đồ trang sức của Vu Lệ Hương, quan tâm nói: “Lệ Hương a, ngươi cũng quá miễn cưỡng, bách hoa yến còn không phải chuyện nhỏ, thực sự không được thìđừng đi, miễn cho thất thố trước người khác.”
Nói đùa, chính là bởi vì bách hoa yến làđại sự nàng mới đi, ai cũng đừng nghĩ ngăn đường một bước lên mây của nàng! Vu Lệ Hương có chút nổi giận nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, Lệ Hương không có chuyện gì, lời của mẫu thân ta đã nhớở trong lòng, nhất định kiểm soát hành vi của mình, an an phân phân.”
“Vậy là tốt rồi.” Khương Tình Tuyết lôi Vu Lưu Vân. Vu Lưu Vân cũng bứt lên một mỉm cười giễu cợt, hai người đi hướng phía xe ngựa to trước mặt nhất.
Vu Lệ Hương giận dữ làm rối ống tay áo, cười đi cười đi, ngày hôm nay các ngươi cười nhạo ta, một ngày nào đó ta sẽ trả lại!
Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân đứng ở bên xe ngựa, không cần chủ tử mở miệng, Anh Đào liền chuẩn bị, chỉ huy nha hoàn nói: “Các ngươi đem đồ vật để lên xe đi, không thể làm hư.”
“Vâng.” Động tác của nha hoàn nhanh chóng, đồ của hai mẫu nữ quá nhiều, bọn nha hoàn thu thập một lúc lâu.
Vừa nhìn trận thế ra cửa này, chính là thứ nữ các nàng so sánh không bằng. Mới vừa rồi mấy người còn tranh tới tranh lui chỉ có thểđứng một bên giương mắt nhìn, trong lòng bách vị trần tạp.
Khương Tình Tuyết còn chưa lên xe, chỉ thấy Vu Hàn Thiên cũng đi ra, bên cạnh hắn chính là Ninh Sương cười một cách tự nhiên. Khương Tình Tuyết nhìn thấy con ngươi trong nháy mắt co rút nhanh, chẳng lẽ Ninh Sương cũng muốn đi bách hoa yến?

“Lão gia.” Liễu di nương cùng Mạnh di nương cúi người trong nháy mắt kinh nghi bất định nhìn nhau một mắt, không biết là thật không?
“Ân.” Vu Hàn Thiên tùy ý khoát tay áo, sau đó lôi kéo Ninh Sương đi tới trước mặt của Khương Tình Tuyết nói: “Ninh Sương a, ngươi liền cùng Tình Tuyết đi, xe ngựa này tốt chút, miễn cho xốc trúng ngươi.”
Liễu di nương cùng Mạnh di nương nghe xong trong lòng ghen tỵ phát cuồng, thế gian này chuyện không công bằng mặc dù nhiều, nhưng chuyện này quá quá không công bằng đi? Bách hoa yến đây chính là chỉ có phu nhân chính thất mới có thểđi, Ninh Sương một giới dân nữ, còn là vừa vào cửa! Lại có tư cách tiến vào hoàng cung? Các nàng khai chi tán diệp sinh hài tử cho tướng phủ cũng không có tư cách đi!
Ninh Sương cẩn thận cúi đầu nói với Khương Tình Tuyết: “Vâng, Ninh Sương quấy rầy phu nhân.”
“Nói gì vậy, ta sợ chiếu cố không chu toàn, chậm trễ Ninh Sương cô nương cùng hài tử.” Trên mặt Khương Tình Tuyết đạm mạc, nàng biết, lúc này nên nhiệt tình bày một mặt rộng lượng của mình, mới có thể lấy hảo cảm của Vu Hàn Thiên.
Thế nhưng nàng trang không được… Trong lòng nàng vừa lạnh vừa hận, trên mặt làm sao cười đấy.
Vu Hàn Thiên có chút bất mãn thái độ của Khương Tình Tuyết, hắn vỗ vỗđầu vai của Ninh Sương, ý bảo nàng không cần phải câu nệ, sau đóđi đến ngựa của mình.
Khương Tình Tuyết chịu đựng nước mắt, nói với Anh Đào; “Ngươi mau dìu Ninh Sương cô nương lên xe.”
Mắt thấy phải lên đường, Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương cũng muốn lên xe. Vu Lệ Hương nhìn chung quanh nói: “Đúng rồi, tam muội muội đâu?”
Dù sao hai người coi như là “Đồng bệnh tương liên”, có một người bệnh sởi ở bên cạnh, trong lòng nàng còn có thể dễ chịu chút.
“Mặc kệ nàng.” Vu Tịnh Hoa nói, lên xe ngựa trước.

Vu Lệ Hương liếc mắt, cũng được nha hoàn đỡ lên.
Mã xa chậm rãi chạy đi ra ngoài, Liễu di nương nhìn bóng lưng của Vu Hàn Thiên ngồi trên lưng ngựa liên tục thở dài. Mạnh di nương nhịn không được cười rộ lên.
Liễu di nương cả giận nói: “A, ngươi cười cái gì, hình như Ninh Sương được sủng, ngươi trái lại thật vui vẻ a. Chớ cho rằng chuyện này với ngươi không quan hệ một dạng, còn muốn giả bộ siêu thoát?”
“Ta không vui, có người so với ta không vui hơn, vậy trong lòng ta đây đã có thể dễ chịu.” Mạnh di nương đắc ý cười, “Trên mặt của nữ nhi của ta không có chuyện gì ! Không cần phải đắp phấn dày, như cà tường vậy, các khác ta không lo lắng.” Nói nàng liếc mắt, xoay người đi trở về.
Hừ! Liễu di nương quay của Mạnh di nương làm tư thế tìm chết. Các ngươi cứ cười nhạo mặt của Lệ Hương đi, nữ nhi nàng thiên sinh lệ chất, nùng trang xóa sạch đều là xinh đẹp! Chờ Lệ Hương phong quang đứng lên trên bách hoa yến, được quý nhân ưu ái, đến lúc những người đó khóc!
Bất quá lời của Mạnh di nương có chút chạm đến đáy lòng của Liễu di nương, các nàng chỉ là nhìn Ninh Sương cũng đã chán ghét như vậy, Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân bị chiếm mã xa chẳng phải là nhưăn ruồi một dạng sao?
Nghĩ như thế, Liễu di nương cũng thư thái không ít, bản thân thảm không quan hệ, quan trọng là người khác so với chính mình thảm hại hơn!
——
Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương trước sau lên xe, kinh ngạc phát hiện trong xe dĩ nhiên đã ngồi hai người!
Vu Xá Nguyệt mặc quần lụa mỏng phấn sắc đối khâm bạch sắc, trên mặt còn che mạn che mặt bạch sắc, lấy tay chống má, dựa vào ở một bên nhắm mắt dưỡng thần. Đồ trang sức hồđiệp trên đầu theo mã xa hoảng động run lên một cái trông rất đẹp mắt, cũng không biết nàng ở bên trong lâu như vậy, bên ngoài phát sinh chuyện này có nghe thấy không.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt ở chỗ này còn chưa tính, Vu Âm Nhi không nên theo tới cư nhiên ngồi ở bên cạnh nàng? Vu Âm Nhi hai tay chắp trên đầu gối, mặc một thân đối khâm hồng sắc khảái, búi song kế, trên đầu mang phát quan mãn thiên. Quy quy củ củ, hình dạng thập phần khéo léo.

Vu Lệ Hương chui vào sau vừa thấy cảnh tượng này, bật người lên giọng, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Vu Âm Nhi cúi đầu, xấu hổ cười nói: “Tổ mẫu nói đi học thêm được thêm kiến thức, còn căn dặn Âm nhi phải lão lão thật thật, không để cho các vị tỷ tỷ phiền toái. Các tỷ tỷ yên tâm đi.”
Vu Tịnh Hoa ngồi xuống đối diện Vu Xá Nguyệt, nàng theo sát Vu Âm Nhi. Cười nhạo nói Vu Lệ Hương: “Ai, kỳ thực ngũ muội muội theo tới cũng là nên, dù sao chúng ta trong xe này có hai người bệnh sởi, tổ mẫu cũng là vì danh dự của tướng phủ suy nghĩ. Cũng không có thểđể mặt của một nửa cô nương trong phủ chúng ta hỏng.”
“Hừ——” Vu Lệ Hương biết được ýđồ của Vu Âm Nhi, thoáng cái lạnh lùng với nàng.
Vu Âm Nhi không nghĩ tới mượn mặt chọc Vu Lệ Hương mất hứng, nhất thời có chút bối rối.
Vu Tịnh Hoa thiêu mi cười nói: “Được rồi ngũ muội muội, đến lúc đó ngươi liền theo nhị tỷ tỷđi, nhị tỷ tỷđi qua một lần, không có chuyện gì.” Phản chính Vu Lưu Vân chắc là sẽkhông nguyện ý cùng các nàng, đến lúc đó nàng lĩnh Vu Âm Nhi đi, xem hai sửu bát quái này đầu óc choáng váng thế nào.
Vu Âm Nhi trước kia là ngoại trừ Vu Xá Nguyệt ra, là tiểu thư tướng phủ không được đãi kiến nhất. Cho nên nàng không dám trực tiếp trả lời, liền sợđắc tội hai người tỷ tỷ khác, liền mím môi, cúi đầu.
Vu Lệ Hương chọn ngồi bên Vu Xá Nguyệt, tuy rằng trước các nàng thập phần không thoải mái ( đã không chỉ là vấn đề không vui), nhưng lúc này tình cảnh của các nàng là giống nhau a —— các nàng đều nổi hoa đào tiên, hơn nữa tổ mẫu sợ các nàng mất mặt, còn phái Vu Âm Nhi thế các nàng vãn hồi vãn hồi. Vậy bây giờ các nàng đứng chung một chỗ, cộng đồng đối kháng Vu Tịnh Hoa cùng Vu Âm Nhi mới đúng!
Hơn nữa Vu Lệ Hương tự nhận nàng là một người thâm minh đại nghĩa, thời khắc mấu chốt nên buông ân oán cá nhân xuống, tìm kiếm lợi ích tối cao.
Cho nên nàng kéo kéo tay áo của Vu Xá Nguyệt, chủđộng lấy lòng nói, “Tam tỷ tỷ, ngươi tới thật sớm a, bên ta lúc nãy vẫn còn tìm ngươi đây, nguyên lai ngươi sớm lên đây.”
“Ân.” Nhưng Vu Xá Nguyệt trong lỗ mũi ra một tiếng, nàng vẫn là nhắm mắt lại, không có mở. Kính nhi lạnh quả thực cùng Vu Lưu Vân có liều mạng.
Vu Tịnh Hoa cười cười, Vu Xá Nguyệt như bây giờ cả người mang ý châm biếm, Vu Lệ Hương lại vẫn dựđịnh mượn hơi nàng?
Vu Lệ Hương huých mũi, hung hăng trợn mắt nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt. Vừa không có dung mạo ccùng thân phận ủa đích trưởng nữ, còn dám học nhân gia trang lãnh đạm?

Bất quá Vu Xá Nguyệt thật giống như nhìn không thấy, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn lại. Vu Lệ Hương bị nàng khiến cho lại càng hoảng sợ.
——
Xe vững vàng chạy ở trên đường, tuy rằng xe này không tốt bằng xe trước, nhưng là thập phần thư thích rộng mở.
Bên trong buồng xe không người nói, ngay khi Vu Xá Nguyệt từ từ nhắm hai mắt buồn ngủ, chợt nghe Vu Tịnh Hoa lại mở miệng nói rằng: “Đúng rồi, đến lúc đó chúng ta phải đi vào, các ngươi đã hẹn người chưa?”
“Đi vào?” Vu Lệ Hương sửng sốt.
Vu Tịnh Hoa thập phần khoa trương nói: “Ai? Tổ mẫu không phải làđể ma ma dạy ngươi sao ~ chúng ta còn không phải hoàng thân quốc thích, vào Triều Thiên môn sẽ không cho phép ngồi xe ngựa, cỗ kiệu cũng đều không được, ngươi đây không biết a?” Nàng bằng vào kinh nghiệm một lần, nỗ lực muốn làm áp lực với Vu Lệ Hương cùng Vu Xá Nguyệt.
“Đây…” Vu Lệ Hương thực sự khẩn trương, nàng có chút quẫn bách nói dối: “Ta là biết đến, chỉ là không cốý nhớ mà thôi.
Vu Tịnh Hoa âm dương quái khí gật đầu, “Nga ~ cũng không quan hệ, phản chính người nhiều như vậy, cũng sẽ không đi lạc đúng không. Ta hẹn Mạt nhi các nàng đi cùng, đại tỷ tỷ chắc là cùng Khương tiểu thưđi. Mấy vị muội muội đã có hẹn người chưa?”
“Chẳng lẽ không phải chúng ta cùng nhau sao?” Vu Lệ Hương phát hiện cái này không giống so với nàng tưởng tượng a! Ma ma dạy lễ nghi cùng yến hội lưu trình, Vu Lưu Vân đưa tới sách dạy phân rõ quan giai cùng thường thức. Không có người nói chuyện phải tách nhau đi a? Hơn nữa, cha cùng chủ mẫu đều ởđây, còn có tỷ muội mấy người các nàng, phân ra đi làm gì?
Vu Tịnh Hoa cười hỏi, “Lẽ nào tứ muội muội rất muốn đi cùng ta?”
“Ta cũng không có!” Vu Lệ Hương mau nói, nàng làm sao có thể muốn cùng Vu Tịnh Hoa đồng hành.
Vu Tịnh Hoa đắc ý thở dài một câu: “Chớ nhớ thương có cha cùng mẫu thân dẫn đi, cha vào cung đi làm chính sự, chúng ta tự lực cánh sinh. Huống hồ… Bách hoa yến vì kết giao, người một nhà còn phải xúm lại cóý tứ gì ~ hơn nữa mọi người phân ra chơi mới quen được nhiều ~” Nàng nói, còn bổ sung một câu: “Xem ra… Bọn muội muội là không có hẹn người?”
“Hừ, làm sao ngươi biết ta không ai bồi….” Nét mặt Vu Lệ Hương cậy mạnh, trên thực tế trong lòng là thực sự luống cuống. Nàng thậm chíđều không ngẫm lại Vu Tịnh Hoa nói rốt cuộc là có phải chọc nàng luống cuống tay chân hay không.