Mới sáng sớm ráo hoảnh, Dận Chân đi thật nhanh đến phòng Đông Triều, lệnh gia nhân gọi gấp Đông Triều đến trình diện. Đông Triều hôm qua suy nghĩ chuyện gì, sáng còn nằm ườn trên giường,không buồn trở người chứ đừng nói nhấc chân ra khỏi giường. Xảo Tuệ đến gọi nàng ra trình diện, Đông Triều không nể mặt, bảo Xảo Tuệ đi thẳng ra cáo ốm hộ nàng.



-Không nghe ta, ta cắt cơm đấy ! – Đông Triều lầm bầm trong miệng nhưng cũng đủ cho Xảo Tuệ nghe.



-Dạ ?



Xảo Tuệ lại lâm vào tình trạng “trên đe dưới búa” rồi, không nghe Đông Triều, nàng sẽ cắt cơm thật, không nghe Dận Chân, Dận Chân cũng sẽ cắt cơm thật. Nha đầu loay hoay sau trước, chẳng biết làm gì cho phải. Dận Chân chờ ngoài thư phòng đã lâu, gắt gỏng gọi :



-Nha đầu Xảo Tuệ,trắc phúc tấn của ngươi đã tỉnh ngủ chưa ?



Xảo Tuệ luýnh quýnh :



-Dạ, dạ ! – Xảo Tuệ mạo phạm tới lay gọi. – Phu nhân ! Gia đang gọi ở ngoài kìa !



-Bảo ta bệnh, lưỡi đông rồi à ? – Đông Triều vẫn không dung tình.



-Sẽ đông, nếu phu nhân không cứu.



Đông Triều khẽ thở dài. Muốn làm người ác cũng đâu có dễ chút nào ! Nàng vươn vai, bước ra, tối hôm qua nàng để bím tóc đi ngủ nên đầu tóc không rối. Đông Triều với tay lấy áo choàng, khoác lên người, trời còn tuyết.



-Lưỡi ngươi khôngđông đâu, mà là răng đông vì không có cơm để nhai.



Đông Triều dọa thật, và sẽ làm thật.Hiện giờ vây cánh của nàng trong phủ không ít đâu, nhất là sau khi lập công tóm được bọn thích khách trong ngày sinh thần của Dận Chân. Đông Triều dễ dàng ban lệnh cấm cơm Xảo Tuệ. Nha đầu nghe chủ phán mà nhăn răng cười, khóc không nổi rồi.



Đông Triều bước ra đại sảnh, Dận Chân không có ở đây. Vậy là trong thư phòng. Thư phòng đóng kín cửa. Dận Chân đang lục lọi gì đấy. Đông Triều tông cửa vào.



-Huynh tìm muội làm gì ? – Rồi gầm gừ. – Huynh bỏ xuống cho muội !



Dận Chân đang xem thư pháp của nàng,trầm ngâm. Nhưng chỉ đơn giản là thư pháp. Đấy là những bức thư thắm thiết tâm tình Đông Triều muốn buộc vào chân bồ câu, gửi cho Dận Chân nhưng dằn tâm giữ lại, muốn đốt đi lại nghĩ gì ấy mà cất giữ vào hộc.



-Trời lạnh, nhớ uống nhiều nước ấm giữ cho cổ họng trong… - Dận Chân cố tình ngân dài chọc tức nàng.



-Muội không đi tham kiến lão sư kia nếu huynh tiếp tục như thế.



Dận Chân đành đặt lá thư xuống. Đông Triều không có quyền quản chàng nhưng biết cách đặt điều kiện. Đông Triều nói không ngoa, nàng có thể làm đủ chuyện để mình ở yên trong nhà mà không sợ bị trách phạt gì cả.



-Dạ, cảm ơn gia.



-Chuẩn bị y phục, đi bái sư.



-Muội chưa ăn gì. –Đông Triều nhăn mặt. – Huynh chắc cũng chưa ăn gì.



-Ra ngoài sẽ ăn.



-Phúc tấn thì sao ?



-Ăn sau.



Đông Triều phất tay. Thôi thôi, Dận Chân đã quyết trước thì thôi đi. Đôi co làm gì với gia chủ. Đông Triều xin hoãn vài giây để trở về thay y phục. Bịt kín miệng nha đầu Xảo Tuệ bằng lệnh ân xá cho ăn cơm, Đông Triều an tâm thay nam trang, mái đầu được giấu dưới chiếc mũ.



-Chúng ta đi thôi.




Đông Triều ra ám hiệu cho Dận Chân rồi trèo cửa sổ, ra khỏi phủ bằng cửa sau. Dận Chân chờ ở một nơi khác, đương nhiên đi ra khỏi nhà bằng cửa trước. Dận Tường đang chờ ở đấy, nhưng xe ngựa không ở đấy. Những tưởng sẽ thấy xe ngựa vì đường dài nhưng không hề thấy, mặc dù đường vẫn dài.



Thế là đi cả quãng đường đến đây. Đông Triều thấy hơi khó chịu :



-Huynh giữ sĩ diện cho lão ấy à ?



Dận Chân gật đầu. Ô Tư Đạo xuất thân hàn vi, mang xe ngựa đến ra mắt chẳng phải là phô trương quá hay sao ? Đối với lão sư, phải giữ lễ là chính. Dận Chân không quên rầy Đông Triều vì lời nói bất kính với lão sư.



-Vậy nếu đấy là Hoằng Quân, huynh cũng bắt nó đi bộ đến bái sư à ? – Đông Triều nhíu mày.



-Đó là lệ. Đi thôi !



-Muội không đi !



Đông Triều giật tay lại, bướng bỉnh không đi. Dận Chân, Dận Tường sững sờ. Đông Triều tự dưng bướng, đây không phải là chuyện bình thường đâu. Thái độ này không biết từ đâu mà ra.



-Nha đầu, đừng bướng! Hôm nay muội sao thế ?



Đông Triều thở hắt ra một hơi :



-Vì bái sư mà huynh sẵn lòng ép hài tử của mình dấn thân vào biển nắng, không xót ruột sao ? Hoằng Quân không phải muội, đi thế này sao nó chịu nổi.



-Muội chiều nó, nó sẽ quen mất.



Cuộc cãi vã này xảy ra hơi gấp gáp,chẳng ai hiểu gì. Thốt nhiên, trong phút chốc, Dận Tường nhìn ra chân tướng sự việc : đều là xuất phát từ việc nhà. Phu phụ gây gổ về sự học cho hài tử, dễ hiểu quá mà ! Nghiêm phụ muốn trui rèn con trong lửa. Từ mẫu lại muốn con nên người từ sự ôn nhu mà ra.



-Khi xưa Lưu Bị tôn Gia Cát tiên sinh làm sư, đã phải lặn lội trăm dặm tới đấy.



-Huynh đếm thử đất Thục Hán tồn vong trong bao lâu ! Không có người này thì thỉnh người khác,không nhất thiết phải đày xác trẻ nhỏ như thế.



-Đừng bướng nữa !



Dận Chân dùng mọi cách cũng không làm sao khiến Đông Triều đi được. Nài nỉ là vô dụng, vì có cuộc cãi vã kia rồi.Bức đi cũng vô dụng, nắm tay thì bị giật lại, nắm tóc thì nàng sẵn sàng cắt tóc mình để thoát thân, cõng lên trên thì đau nhức toàn thân, bị đá đau không chịu được. Dận Tường đành đứng ra can, y như lão bà láng giềng đa sự.



-Thôi thôi, hai người thôi đi ! Thế nào ? Ý huynh thế nào ?



-Nghiêm chỉnh đi bái sư ! – Dận Chân nghiêm chỉnh.



Đông Triều hừ ra một tiếng :



-Hãy thử mang hắn đến đây muội xem có xứng cho hài tử một Vương gia quỳ gối không ?



-Muội bảo ta không có mắt nhìn người ?



Đông Triều hất đuôi tóc ra sau :



-Muội chờ ở tửu quán này.



Dận Chân dùng mọi cách cũng không làm gì được, đành bảo Dận Tường cấp tốc đến lữ quán có Ô Tư Đạo. Cái này giống như đang cược với nhau bằng bạc vậy, nếu Ô Tư Đạo xứng, Dận Chân thắng, ngược lại thì Đông Triều thắng.



Ô Tư Đạo ở nhà chờ Dận Chân mang học trò tới bái sư nhưng chỉ thấy Dận Chân và một trang nam tử diện mạo oai phong, tiêu sái. Dận Chân chạy vào, gấp gáp giới thiệu Dận Tường rồi thỉnh ân sư đến lữ quán làm ai đó sáng mắt ra.



-Có chuyện gì sao ?



Dận Tường nhịn cười, trình bày mọi chuyện cho Ô Tư Đạo nghe. Một chốc thoáng qua, Ô Tư Đạo không ngờ có ngày tài năng của mình bị nghi ngờ, người ấy còn là một nữ tử. Tức giận nhường chỗ cho sự hiếu kỳ, Ô Tư Đạo đồng ý đi gặp mặt tại tửu quán.



Dận Chân không mang theo ngựa, ba người đành lội bộ đến tửu quán gặp Đông Triều. Thật may là Đông Triều chọn tửu quán gần đấy nhất nghỉ chân. Ô Tư Đạo vừa đi, vừa than cho cái chân tật của mình.



-Chẳng biết lệnh nương của đồ nhi của ta cốt cách thế nào mà bắt vi sư hành xác thế. – Ô Tư Đạo cười cười, trong lòng không ngớt hứng thú.



-Cũng chẳng phải lệnh nương. – Dận Tường nói rồi chợt tư lự. – Đến khi là đích hài tử của mình, nàng ta còn cưng chiều đến mức nào ?



Dận Chân không nói gì. Ngẫm lại, Đông Triều rất có ý thức của một người mẹ cũng như một thành viên trong gia tộc vương giả. Nói là quan tâm đến dân, thương người, niềm kiêu hãnh của nàng cũng rất cao, không vì ơn nghĩa gì mà chấp nhận quỳ gối. Cuối cùng cũng là nghĩ cho Dận Chân mà thôi. Đoán được ra điều ý, cơn giận trong lòng Dận Chân nguôi dần.



Đoạn đường ngắn, có dài ra là do chân của Ô Tư Đạo bị đau. Một tuần trà chưa qua, cả ba đã đến được tửu quán Đông Triều đang ngồi đợi. Đông Triều y lời hẹn, ngồi ở đấy chờ, ngay cửa ra vào cho mọi người dễ tìm kiếm.



-Kia rồi ! – Dận Tường chỉ tiểu hài tử ngồi ngoài cửa. – Chính là lệnh nương.



Ô Tư Đạo nhìn không ra chữ “lệnh nương” mà Dận Tường bảo. Dù có là một tiểu nữ tử vừa nứt mắt đã xuất giá nhưng cũng là thê tử của người, hơn nữa còn xuất thân dòng danh tướng Nữu Hỗ Lộc, những tưởng phải một thân kỳ bào thướt tha, dáng vẻ yểu điệu. Nhưng không, “lệnh nương” ấy vận nam trang, vải thô, tóc thắt bím, một tay cởi giày, một tay xoa bóp bàn chân, giữa thanh thiên bạch nhật.



-Thật không tin nổi ! – Ô Tư Đạo muốn về.



-Ô tiên sinh ! Chờ đã ! – Dận Chân giận, đôi mắt nói lên tất cả.



-Ô tiên sinh nên nghe đi. – Dận Tường nói ngọt. – Cũng đừng đánh giá thấp nha đầu đó như ta lúc trước.



Ô Tư Đạo thở dài, bước vào trong. Ô Tư Đạo không tin Dận Tường nhưng nể mặt Dận Chân. Trong mắt Dận Chân, xem ra không cho phép bất cứ ai xem thường thê tử. Ô Tư Đạo chưa nghĩ rằng một thứ thê có khả năng làm trượng phu sủng ái thế, chắc chắn phải xuất chúng.



Đông Triều không biết ba người đã tới nơi nên ánh mắt vẫn nhìn xuống chân. Vì đi đường xa, nó đã sớm đỏ tấy, đôi giày Dận Chân cho nàng không đủ sức bảo vệ lớp da non nớt của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi. Đông Triều nhẹ nhàng xoa bóp, nghĩ thương cho Hoằng Quân nếu phải lặn lội đường xa đến đây chỉ để bái một người làm sư. Một kiểu diễn đạt thành ý ngu xuẩn !



-Mà sao thấy trống trống chân thế ?



Đông Triều để giày lên ngang mặt, nhận ra lỗ thủng to dưới đáy làm nắng xuyên qua được, chạm mặt. Đông Triều nghiến răng, giận sôi gan.



-Cái đồ keo kiệt !



-Ai keo kiệt ?



Dận Chân đứng trước mặt nàng, cầm bím tóc kéo một cái. Đông Triều chẳng buồn kéo lại, vì nói thì dễ chọc tức người ta hơn.



-Cao lão gia.



-Giỏi lắm nha đầu !



-Đâu ? Sư phụ gì đấy của huynh đâu ? – Đông Triều mang giày trở lại, dù thấy hơi nhột ở gót.



Dận Chân dẫn Đông Triều ra gặp Ô Tư Đạo. Khi bước qua bậc cửa, ánh mắt lơ đãng tập trung nhìn vào một người. Tiểu đồng xấc láo bên cạnh Dận Chân lột xác thành người khác, xét nét từng li từng tí, không để xiêm y trước mắt làm mờ mắt mình. Ô Tư Đạo thoáng rùng mình, sợ đôi chân tật không chịu nổi chấn động này.



-Tiểu tử Đông Triều kính chào Ô Tiên sinh. – Đông Triều chắp tay chào như một kẻ trong giang hồ.



Ô Tư Đạo ngây người ra một chốc rồi trong bụng lúng túng, không biết nên xử trí thế nào. Hạ mình hóa ra tự hạ mình trước mặt kẻ nhỏ. Làm ra trưởng bối tất nhận sự xem thường từ đối phương.



-Hậu sinh khả úy. – Ô Tư Đạo đánh quạt vào tay, xem như đã trả lễ.




Đông Triều khẽ nở nụ cười thân thiện :



-Ô Tiên sinh cùng chủ tử chắc đã mỏi chân, tiểu tử mạo muội đặt trước một bàn, mời vào. – Rồi đưa tay vào trong, khẽ cúi mình.



Đông Triều dẫn mọi người đến bàn ở góc phòng, kín đáo với mọi người mà đường vào ngắn, hợp với cái chân tật của Ô Tư Đạo. Đông Triều kéo ghế mời Ô Tư Đạo ngồi trước rồi đến Dận Chân, rồi đứng yên qua một bên.



-Này, sao ta không được mời ? – Dận Tường ai oán khi bị ra rìa.



Đông Triều hướng về phía Dận Tường, huých tay chàng ta một cái, hất mặt lên :



-Thiếu gia trả lương cho tôi sao ?



Dận Tường không trả lời. Nếu nói sẽ trả, Đông Triều sẽ đưa giá trên trời, không với tới được với bổng lộc rẻ mạt hiện thời của Dận Tường. Cái giá cho nàng hầu hạ mình rất cao.



-Đương nhiên là không. – Rồi Dận Tường tự kéo ghế ngồi.



Trà đã được mang ra từ lâu, Đông Triều nhanh tay rót trà cho cả ba người. Với Ô Tư Đạo, nàng rót gần đầy như một lời tri ân lâu dài. Dận Chân nói qua quýt vài câu rồi lập tức kéo Đông Triều lại chỗ vắng người. Ô Tư Đạo biết Dận Chân đang hỏi ý thê tử đây mà.



-Nói là thử người, rốt cuộc lại bị người thử. – Ô Tư Đạo thở dài, nhấp một ngụm trà.



-Nhân quả luân hồi, mấy ai biết được.



Dận Chân kéo Đông Triều ra, lập tức hỏi :



-Muội thấy thế nào ?



Đông Triều nhún vai :



-Nào là thế nào ? Muội đã thử đâu mà biết. Nhưng ban đầu là ấn tượng xấu.



-Ấn tượng xấu ? – Dận Chân ngạc nhiên.



Đông Triều gật đầu, bấm đốt tay tính số tật xấu :



-Áo nhăn, quần nhăn, ăn ở lôi thôi. Tóc cột bím chưa hết, không quan tâm đến bản thân. – Đông Triều lần lượt kể tật xấu không ngờ của Ô Tư Đạo cho Dận Chân nghe, cái nào cũng có lý. – Huynh muốn hài tử mình học lão kiểu nào đây ?



-Vậy tại sao muội lại mời mọc nhiệt tình, còn hai tay rót trà.



Đông Triều nhoẻn miệng cười :



-Đấy là đạo lý, tiểu bối phải kính trên. Muội kính lão như kính huynh, cả hai đều lớn tuổi hơn tuổi thực của muội mà.



Bây giờ Dận Chân hiểu sơ sơ lý do nàng cự tuyệt mời mọc Dận Tường. Tính theo tuổi thật, nàng được 25, Dận Tường mới 19, hơn nữa trên danh nghĩa còn là em chồng, không thể mời mọc kiểu đó. Dận Chân lắc đầu, đành cam thúc thủ.



-Hơn nữa, dẫu sao cũng là người tàn tật, nên rộng lòng một chút.



-Muội đừng thương hại người, đó là xem thường.



Đông Triều cười nhẹ, nụ cười đầy hàm ý. Dận Chân chợt ngộ ra :



-Muội đang thử lão nhân gia ?



Đông Triều gật đầu :



-Nếu thực có ý thức, muội sẽ chấp nhận.



-Yêu cầu thế nào ?



Đông Triều mỉm cười :



-Không quá tự cao, không quá hạ mình.



-Không tự vấn thầy dạy học thế nào !



Đông Triều vẫn giữ nụ cười đó :



-Quá tự cao, không nhận giúp đỡ từ ai, loại người ấy đầy rẫy. Quá lệ thuộc, luôn muốn nhận giúp đỡ, loại người ấy cũng đầy rẫy. Muội muốn xem lão thuộc loại nào !



Khi Đông Triều và Dận Chân nói chuyện bên ngoài, trong này, Dận Tường và Ô Tư Đạo cũng tán gẫu với nhau. Ô Tư Đạo trông Dận Chân bên ngoài lạnh lùng, vậy mà khi nói chuyện với thê tử, sự băng lãnh kia tựa hồ giảm đi mười phần. Đông Triều đã là người quan trọng của Dận Chân rồi, tất có điểm gì đặc biệt, khác người.



-Chẳng biết đó là trưởng thê hay thứ thiếp của Tứ gia.



Dận Tường nhún vai. Trưởng thê hay thứ thiếp, với Dận Chân điều đó không quan trọng, trong lòng nghĩ thế nào, tất sẽ như thế ấy.



-Mi thanh mục tú, thoạt nhìn ôn nhu nhưng cương ngạnh, rất biết săn sóc bản thân, có điều không màng thị phi về mình. – Ô Tư Đạo lặng lẽ nhận xét. – Khá giống Tứ gia.



-Trời sinh một cặp.



Ô Tư Đạo trông tướng hình còn nhỏ kia, đoán rằng hài tử mình sắp dạy không phải là do nàng sinh ra nhưng cũng có một phần công nàng trực tiếp dạy dỗ.



-Tứ gia muốn ta gặp nàng, coi như là thân sinh của công tử.



-Cứ xem là vậy.



-Nàng ta không đơn giản chút nào.



-Dĩ nhiên là vậy.



Trò chuyện với nhau đôi câu, Dận Chân cùng Đông Triều đã quay trở lại căn phòng. Dận Chân theo trước, Đông Triều theo sau, ánh mắt tương giao rất lạ lùng. Nếu cởi bỏ lớp áo trên người, đây quả là một đôi phu thê đúng kiểu.



-Làm phiền Ô tiên sinh đợi lâu. – Đông Triều kéo ghế cho Dận Chân ngồi. – Mọi người cứ đàm đạo, tiểu tử xin đi có chút chuyện.



-Ngươi đi đi ! – Dận Chân hờ hững nói.



Đông Triều cúi đầu, chạy ra ngoài, đến chưởng quầy tíu tít nói gì đó rồi dúi cho tiểu nhị một lượng bạc. Dận Chân trông thấy mà nóng mặt, bạc mà Dận Chân ưu ái thưởng cho, không ngờ Đông Triều tiêu xài phí phạm như thế, về sẽ biết tay !



-Tạ ơn tiểu nhị huynh ! – Đông Triều đón từ tay tiểu nhị một chậu nước nóng.



Đông Triều lật đật mang chậu nước vào chỗ ba người. Nhẹ nhàng đặt chậu nước bên cạnh Ô Tư Đạo, Đông Triều hướng mắt về phía Dận Chân. Dận Chân gật đầu.



-Thỉnh Ô Tiên sinh cho tiểu tử này được rửa chân.



Đông Triều phải hạ thấp người mới rửa chân cho Ô Tư Đạo được, là hạ thấp người chứ không phải quỳ. Nàng ngước nhìn Ô Tư Đạo. Ánh mắt với hành động hoàn toàn không phù hợp, hành động là phục vụ, ánh mắt kia là dò xét. Ô Tư Đạo cảm thấy hơi nhột nhạt ở sống lưng. Phải trả lời sao đây ?



-Trời lạnh, phiền tiểu tử ngươi vậy. – Ô Tư Đạo nhẹ nhàng nói.




Đông Triều mỉm cười ngây ngô :



-Vâng, mong Ô Tiên sinh hợp tác.



Đông Triều tìm được một cái ghế thấp, để chân Ô Tư Đạo lên đó. Nàng mày mò cởi giày và vớ lão ra. Một mùi chẳng phải hương xộc vào mũi làm Đông Triều thấy khó chịu :



-Mấy tháng rồi Ô Tiên sinh chưa tắm vậy ?



Ô Tư Đạo yên lặng như tờ, không nói không rằng. Dận Tường cười cười, muốn nói vài câu cứu vãn. Thế mà Đông Triều lại tỉa qua Dận Tường :



-Y như là Thập tam gia mấy tháng trước.



-Cứu đệ, Tứ ca…



Đông Triều rửa chân cho Ô Tư Đạo, lúc làm không ngừng việc nhấn mạnh dị tật ở cổ chân của lão. Ô Tư Đạo khó chịu trong lòng nhưng không phản khán mà lựa lời kéo dài. Lão muốn biết Đông Triều tìm kiếm điều gì ở mình.



-Lão nhân gia lúc trở trời có thấy nhức mỏi gì không ?



Dận Tường không vừa lòng, nhíu mày :



-Tiểu tử, đừng làm vậy, ai lại mang khuyết điểm của người khác nói tội nghiệp như thế ?



Đông Triều cứng cỏi đáp lại :



-Phàm mình khó chịu chỗ nào phải nói với thầy thuốc mới chóng hồi phục. Thân mất, lấy gì giúp nước ? Nương theo khói trầm hương hiện hồn về báo mộng à ? Thân lay lắt càng khổ hơn. – Rồi làm bộ ta thán, lấy tay đấm bóp sau lưng. – Cái lưng này có thấm gì đâu.



Ô Tư Đạo à lên một tiếng, thì ra tiểu tử này muốn thử mình. Nếu để yên cho tiểu tử này rửa chân, hóa ra là ỷ mình ngồi trên mà khi dễ người sao ? Nếu gạt tiểu tử này ra, bảo để yên mình làm, hóa ra là không biết lượng sức mình sao ? Nếu bảo tiểu tử kia bỏ mặc mình, gián tiếp tố cáo mình không thương thân, hóa ra là kẻ kiêu ngạo sao ? Ô Tư Đạo bị xoay vần trước ba hậu quả kia, phải buông ra một câu :



-Phiền ngươi rửa chân hộ ta.



Đông Triều gật gù :



-Thực tạ ơn Ô Tiên sinh.



Đông Triều hai tay kính cẩn nâng chân Ô Tư Đạo lên, để xuống nước. Nàng biết cách rửa chân người từ thời ở cô nhi viện nên làm cho Ô Tư Đạo rất tốt.



-Tiểu tử. – Ô Tư Đạo bất chợt lên tiếng.



-Dạ ?



-Lưu Huyền Đức ba lần cầu Gia Cát, ngươi thấy thế nào ?



Đông Triều tiếp tục rửa chân cho Ô Tư Đạo :



-Thiên kinh địa nghĩa.



-Ngươi thấy Lưu Huyền Đức làm vậy có nên ?



-Tùy duyên.



-Ý ngươi là sao ?



Đông Triều không khách khí, nói ra :



-Tùy duyên, vì Khổng Minh thực là người tài nên Thục Hán xưng danh bao năm trời. Nếu không phải, Huyền Đức chỉ biết ôm mặt khóc. Cuối cùng lại sụp đổ cũng theo chân Khổng Minh. Thế là tùy duyên.



-Ngươi thấy hành động tôn làm quốc sư thế nào ?



-Tùy duyên.



-Quỳ lạy ?



-Xuẩn ngốc !



Đông Triều ngước mặt lên nhìn Ô Tư Đạo, ánh mắt cương ngạnh :



-Quỳ lạy người khác là xuẩn ngốc ! Tiểu tử cũng không quỳ lạy người khác, kể cả vi sư.



-Ý ngươi là sao ?



Đông Triều khẳng khái nói :



-Tiểu nhân không quỳ trước mặt ai ngang hàng mình. Vi sư dạy chữ, đồ nhi trả học phí, vẹn cả đôi đường, chẳng có gì gọi là nợ, dù có là nợ, cũng không đáng để quỳ.



-Nếu dạy miễn phí cho ngươi ?



-Vẫn là xuẩn ngốc, tiểu nhân không bao giờ quỳ lạy kẻ ngu thiện đến nỗi để bản thân chết đói.



-Nếu ta bắt ngươi quỳ ?



Đông Triều nhướng mày :



-Vẫn là xuẩn ngốc, tiểu nhân không thích quỳ dưới ai làm mình bất phục.



Dận Chân, Dận Tường đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu. Cuộc đối thoại sẽ rất dài, rất dài, tựa hồ không có điểm dừng đây.