Nam An Hầu phủ ở kinh thành hiển hách như thế, đương nhiên là rất nhiều biệt viện ở kinh sư, Lý Ngọc đi biệt viện hắn bình thường thường xuyên đến. Chờ hắn tới biệt viện, gã sai vặt của hắn đi ra đón, “Lục thiếu gia, người đã trở lại, dựa theo phân phó của ngài hết thảy đều an bài thỏa đáng rồi.”

Lý Ngọc nhíu mày nói: “Đi, mang ta đi nhìn một cái.”

Gã sai vặt dẫn hắn tới một phòng chứa củi, đẩy cửa phòng chứa củi ra, chỉ thấy bên trong đốt hơn mười ngọn nến, đèn đuốc sáng trưng, bốn năm đại hán vạm vỡ đứng ở bên trong, ôm vai cười đùa, bao gồm cái người Lý Ngọc ném ra ở cửa thuỳ hoa.

Trương Đào thì bị ném tựa như bao tải ở trong góc, hai tay đều dùng dây thừng trói lại. Một chưởng kia của Lý Ngọc hết sức hung ác, đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh lại.

Mấy hộ vệ nhìn thấy Lý Ngọc đi vào, tiến lên hành lễ với hắn. Lý Ngọc gật đầu, nói: “Bắt đầu làm đi.”

Gã sai vặt mang một cái ghế mời Lý Ngọc ngồi xuống. Một thị vệ trong số bọn họ liền xách Trương Đào đến trước mặt Lý Ngọc, ném xuống đất. Có người lấy một thùng nước đá tới “Rầm” một tiếng đổ lên người Trương Đào, một lát sau, hắn mê mang mở mắt, nhìn mấy người xa lạ trước mặt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Các ngươi là ai? Các ngươi tỉnh táo một chút, gia chính là công tử của Ngạc quốc công phủ, nếu các ngươi dám làm gia bị thương, gia sẽ khiến đám các ngươi chết không tử tế!”

“Ha ha ha! ” mọi người chợt phát ra một trận cười to.

Lý Ngọc chế nhạo nói: “Ngạc quốc công phủ kia là một phủ đệ ư, trong kinh có một cái công phủ như vậy phủ sao, sao ta chưa từng nghe nói?” Ngạc quốc công phủ ngày càng suy bại, buồn cười là Trương Đào còn lấy tấm bảng công phủ giả danh để lừa bịp, cũng khó trách Lý Ngọc coi thường hắn.

“Các ngươi, các ngươi... ” Trương Đào giận đến đỏ bừng cả mặt.

Lý Ngọc lại khoát tay, hắn từ trên ghế đứng lên, sau đó đứng trước mặt Trương Đào, đưa tay vỗ mặt của hắn nói: “Ngươi biết hôm nay ta trói ngươi đến đây là vì cái gì không?”

Hắn nhìn Trương Đào như vậy, hai mắt lạnh băng giống như rắn độc, Trương Đào bị hắn nhìn toàn thân phát rét, chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý từ sống lưng nhanh chóng bò lên. Hắn mơ hồ cảm thấy hẳn là có liên quan đến Lục Thanh Lam, nhưng cụ thể Lý Ngọc có chủ ý gì hắn làm sao mà biết chứ.

Hắn nói: “Ta... Ta không biết.”

Lý Ngọc cười ha ha một tiếng: “Cũng là làm khó ngươi, đầu óc toàn phân chó của ngươi làm sao có thể hiểu được tâm tư của tiểu gia ta.” Hắn đứng lên, lạnh giọng nói: “Đánh cho ta!”

Mấy thị vệ được lệnh, lập tức nhào lên quyền đấm cước đá một trận hung bạo, Trương Đào là một thiếu gia quần áo lụa là, chưa từng chịu loại ủy khuất này, dưới cơn đau nhức tru lên như giết heo từng đợt, Lý Ngọc đứng ở một bên bất vi sở động, đánh được thời gian một nén nhang, Lý Ngọc mới bảo ngừng.

Lúc này, Trương Đào đã bị đánh cho nói không ra lời.

Mấy tên thị vệ kia hạ thủ cũng rất có chừng mực, căn bản không động chạm đến mặt của hắn. Mỗi một cú đấm bọn họ đánh vào trên người hắn đau đến tận xương tủy, nhưng nếu cởi quần áo ra kiểm tra thương thế, lại không nhìn ra được gì.

Trương Đào thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nước mắt nước mũi, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người ý chí ngoan cường, giờ phút này ánh mắt nhìn Lý Ngọc tràn đầy sợ hãi.

Lý Ngọc lúc này khẽ mỉm cười, thong thả chuyển động ban chỉ trên ngón tay cái, “Ta quên giới thiệu, tiểu gia ta họ Lý tên Ngọc, ở Nam An Hầu phủ đứng hàng thứ sáu.”

“Ngươi... Ngươi chính là Lý Ngọc!” Đại danh của Lý Ngọc, hắn làm sao không nghe nói, chỉ là không có cơ hội nịnh bợ thôi. Đã sớm nghe nói Lý Ngọc vô pháp vô thiên, ngay cả hoàng tử cũng dám đánh, hôm nay rốt cục khiến hắn gặp được, còn là loại phương thức thê thảm này.

Lý Ngọc khẽ mỉm cười, “Ngươi chắc là đã nghe nói đến tiểu gia ta. Trận đánh vừa rồi là để ngươi ghi nhớ thật lâu, tránh cho ngày sau quên mất tiểu gia ta.”

“Sẽ không quên! Vĩnh viễn sẽ không quên!” Trương Đào lắc đầu liên tục, trận đánh vừa rồi thật sự khiến hắn sợ, chỉ cần không đánh hắn nữa, cho dù bảo hắn gọi Lý Ngọc là tổ tông hắn cũng có thể kêu ra miệng.

Lý Ngọc nói: “Hiện tại có biết tiểu gia ta tại sao trói ngươi tới là vì sao không?”

Trương Đào kinh hãi nói: “Là, là vì Lục biểu muội...”

Hắn mới vừa phun ra mấy chữ “Lục biểu muội “, mặt Lý Ngọc liền biến sắc, nói: “Đánh cho ta!” Mấy thị vệ không nói gì xông tới lại một trận bạo đánh.

Trương Đào lại tru lên một trận như giết heo.

Đánh xong Lý Ngọc mới chậm rãi nói; “Biết ngươi vì sao bị đánh không?” Hắn càng không nhanh không chậm như vậy, càng làm cho áp lực trong lòng Trương Đào thật lớn.

Trong mắt Trương Đào hàm chứa nước mắt, lắc đầu, hắn hiện tại không dám nói tiếp nữa, sợ nói sai, Lý Ngọc lại bảo người đánh hắn.

Lý Ngọc hắc một tiếng nói: “Tiểu gia ta dạy ngươi, miễn cho ngày sau ngươi nói sai lại bị đánh.” Nói tới đây, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, hắn điềm nhiên nói: “Lục cô nương là nhân vật bực nào, tên của nàng nói ra từ trong miệng chó của ngươi chẳng phải là bôi nhọ nàng? Ngày sau ta nghe thấy mấy chữ Lục biểu muội, tiểu gia ta nghe được một lần liền đánh ngươi một lần, hiểu không?”

“Hiểu! Hiểu!” Trương Đào liên tục xin tha.

Nhìn thấy bộ dáng kinh sợ kia, mặt Lý Ngọc khinh thường.

“Rất tốt!” Lý Ngọc phủi tay, cười lười biếng lần nữa. Hắn nói: “Nếu có người hỏi, tối hôm qua ngươi đi đâu, gặp ai, ngươi nói sao?”

Trương Đào cũng không phải là kẻ ngu, rốt cuộc hiểu. “Ta liền nói, ta đêm qua uống rượu say, u u mê mê trở về nhà, không gặp người nào cả.”

“Ha ha ha!” Lý Ngọc dùng chân đá nhẹ vào mặt của hắn, “Trẻ con dễ dạy.”

Hắn cười cười, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo: “Đáp án này ngươi có thể nhớ kỹ một năm hai năm, chưa chắc có thể nhớ kỹ mười năm tám năm. Tiểu gia chịu mệt, giúp ngươi ấn tượng sâu một chút cũng được.”

Trương Đào cho là lại muốn đánh hắn, bị làm cho sợ đến liên tục xin tha. “Lý công tử, tha mạng a, chuyện ngày hôm qua ta tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài nói lung tung, tuyệt không dám làm hỏng khuê dự của Lục cô nương!”

Rét lạnh Trong mắt Lý Ngọc chợt lóe, “Xem xem, xem xem, nhanh như vậy đã quên không phải sao. Tiểu gia ta không phải là đã dạy ngươi, ba chữ Lục cô nương cũng là để cho ngươi nói hay sao?” Gặp một vị bá đạo cậy mạnh không giảng đạo lý như vậy, Trương Đào thật là khóc không ra nước mắt.

Lý Ngọc không để ý tới cầu khẩn của hắn, tùy ý vỗ tay, liền thấy một thị vệ bưng hai chậu sứ nhỏ khắc hoa sen xanh tới, Lý Ngọc phân phó: “Mở nắp ra cho hắn nhìn một chút.”

Tên thị vệ kia mở hai cái chậu nhỏ ra.

Trương Đào nhìn sang một cái, nhất thời cảm thấy sợ nổi cả da gà. Thì ra là trong hai chậu sứ chứa những con bò cạp lớn bằng ngón cái, nhúc nhích trong chậu sứ, hết sức ghê người.

Chẳng qua khác nhau là trong chậu sứ bên trái chính là bò cạp màu xám tro, trong chậu sứ bên phải là bò cạp màu cực kỳ tươi đẹp. Lý Ngọc ung dung nói: “Nói vậy ngươi cũng đã nhìn ra, những con bò cạp bên trái là không độc, bên phải thì có kịch độc...”

Trương Đào bị làm cho sợ đến xanh mặt, run rẩy nói: “Các ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì?”

Lý Ngọc cũng không để ý tới hắn, thản nhiên ra lệnh: “Cho hắn ăn đi.” Nói xong ba thị vệ liền đi lên, trong đó hai người, một đưa tay nắm cằm của hắn, một nắm chặt đầu lưỡi của hắn kéo ra phía ngoài, Trương Đào nhất thời liền nói không ra lời.

Hắn ý thức được Lý Ngọc muốn làm gì, bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng giằng co.

Chẳng qua chút sức kia của hắn trước mặt mấy thị vệ thân kinh bách chiến của Lý Ngọc quả thực chẳng khác gì tiểu hài tử, một người thị vệ vừa dùng lực một cái, hắn nhất thời không thể động đậy.

Lúc này người thị vệ thứ ba đã dùng bao tay trực tiếp cầm một con bò cạp sống đặt vào trên đầu lưỡi Trương Đào, con bò cạp kia liền theo đầu lưỡi Trương Đào bò vào cổ họng của hắn, bò đi xuống...

Trương Đào có thể cảm nhận được rõ ràng bò cạp bò ở đầu lưỡi và yết hầu của hắn, cảm giác sởn hết cả gai ốc, nhưng hắn căn bản không cách nào phản kháng. Cái loại cảm giác này thật sự là quá tệ, hắn muốn lập tức ngất đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không ngất được, trong lúc nhất thời không khỏi cứt đái rơi ra, đại tiểu tiện không tự chủ.

Lý Ngọc che lỗ mũi lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt chán ghét.

Ba tên thị vệ hoàn thành công việc, cũng lui về phía sau mấy bước.

Trương Đào tung mình, bất chấp xung quanh, tay vươn vào cổ họng của mình liều mạng móc, hy vọng có thể phun ra con bò cạp  kia.

Lý Ngọc thản nhiên nói: “Bò cũng bò vào rồi, ói tuyệt đối không phun ra được.”

Tinh thần Trương Đào nhất thời sụp đổ, người to như vậy, ôm đầu gào khóc. Hắn lại không dám mắng Lý Ngọc, sợ hắn cho ăn thêm một con bò cạp sống nữa.

“Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa.” Lý Ngọc lấy tay quạt bên cạnh lỗ mũi, lười biếng nói: “Mười tám loại dụng hình của Tiểu gia ta còn chưa lấy ra một phần đâu.”

Trương Đào nghe lời này cơ hồ ngất đi.

Lý Ngọc tiếp tục nói: “Lần này ta cho ngươi ăn là bò cạp không độc, vẫn là câu nói kia, là muốn cho ngươi nhớ lâu một chút.” Hắn chỉ một con khác lớn nhất trong chậu, màu sắc tươi đẹp nhất nói: “Ngươi nhìn xem. Bò cạp này mới là trùng vương, tiểu gia để mấy trăm con bò cạp ở trong một cái bình, để cho bọn nó cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng lưu lại đúng một con Bò Cạp Vương này. Chuyện tối ngày hôm qua, nếu để ta biết ngươi nói ra bên ngoài một chữ, ta sẽ sai người trói ngươi trở lại, đút cho ngươi ăn con Bò Cạp Vương này, ngươi có thể tưởng tượng một chút, tư vị kia nhất định hết sức mỹ diệu!”

Trương Đào nghe thiếu chút nữa bị hù chết, thủ đoạn của Lý Ngọc thực sự quá hung tàn, hắn run run cuống quít dập đầu: “Lý công tử, ta không dám, ta tuyệt không sẽ ra ngoài nói lung tung một chữ, Lý công tử bỏ qua cho ta đi, ta thề với trời, tuyệt không nói lung tung một chữ.” Chỉ trời thề.

Lý Ngọc ôm bả vai, hừ một tiếng: “Ta tin ngươi cũng không dám!” Cảm thấy không tệ lắm, cũng lười để ý cái người cặn bả này, nói với ba tên thị vệ: “Ném tên chó chết ra ngoài, quét dọn nơi này một chút.”

Ba tên thị vệ kia liền đáp ứng, cởi bỏ dây thừng của Trương Đào, thả ra khỏi phủ.

Lục Thanh Lam trở lại Thúy Phong uyển, rốt cuộc có chút không yên lòng. Hôm nay là ngày lành của tỷ tỷ Lục Thanh Nhàn, nàng không muốn phá hư tâm tình tốt của phụ thân mẫu thân, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, mới nói chuyện này với bọn họ.

Hai vợ chồng giận đến ngã ngửa, biết chuyện này sợ lại là do Lão phu nhân chủ mưu phía sau. Hai vợ chồng cũng là người hiểu chuyện, không quen nói lời thô tục, nhưng Lục Văn Đình thì khác, hắn lúc này liền nhảy lên. “Trương Đào cái đồ chó chết, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem mình, bộ dáng kia của hắn, còn dám nghĩ đến Bảo nhi nhà chúng ta? Lần sau hắn còn dám đến Hầu phủ, xem ta có đánh gãy chân chó của hắn không!”

Hắn lại không biết, Trương Đào bị Lý Ngọc trừng trị một bữa, cho hắn một cái lá gan nữa, hắn cũng không dám bước vào Hầu phủ nửa bước.

Phu thê cũng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, mấu chốt lại liên lụy đến một vị “Minh Nguyệt công tử” của Nam An Hầu phủ, Kỷ thị cau mày nói: “Chuyện này truyền ra sợ là không tốt!” Nếu truyền ra Lý Ngọc và Trương Đào vì Lục Thanh Lam mà đánh nhau, thanh danh của Lục Thanh Lam cũng sẽ bị phá hủy.

Lục Thần liền nói: “Nếu Trương Đào kia còn đang trong tay Lý Ngọc, chúng ta vẫn nên tìm cách thương lượng với Lý Ngọc một chút.” Hai vợ chồng thương lượng, quyết định sai Lục Văn Đình đi Nam An Hầu phủ một chuyến, trao đổi với Lý Ngọc, xem có thể áp chế chuyện này hay không.

Chuyện liên quan đến khuê dự của muội muội, hắn không dám dây dưa, lập tức cưỡi ngựa tới Nam An Hầu phủ.

Lý Ngọc cũng vừa từ biệt viện trở về, thấy gã sai vặt cầm danh thiếp của Lục Văn Đình đi vào, hắn lập tức hiểu, nói gã sai vặt: “Đi mời Lục công tử tiến vào...”

Gã sai vặt vừa định ra cửa, Lý Ngọc lại nói: “Vẫn là ta đi cùng ngươi đi.”