Tam công chúa giận không kìm được, ánh mắt khẽ động, muốn nổi đóa, Lục Thanh Lam lại kéo tay áo của nàng, “Ta cũng không tức giận, ngươi tức giận làm cái gì chứ? Nàng ta muốn nói thì để nàng ta nói, ta cũng không mất miếng thịt nào. Huống chi khuê tú của Đại Chu lập tức sẽ tới, để các nàng nhìn thấy chúng ta không ổn, mới vào đã đấu tranh nội bộ, chẳng phải là muốn cười chết nước họ?” Ngược lại bộ dạng thản nhiên bình tĩnh.
Tam công chúa lúc này mới nhịn xuống một hơi.
Nhóm khuê tú dựa theo sắp xếp trước đó ngồi xuống vị trí, thì có nha hoàn chạy tới bẩm báo nói nhóm khuê tú của Đại Chu đã có mặt. Tam công chúa và Lục Thanh Lam liền đi nghênh đón, Tam công chúa lúc gần đi quay đầu nói với nhóm khuê tú: “Nhóm khuê tú của Đại Chu lập tức sẽ tới, Bổn cung không quản các ngươi ngày thường có ân oán gì, nếu người nào còn dám nói nhảm giống như vừa rồi, làm mất mặt Đại Tề, đừng trách Bổn công chúa không khách khí.”
Nàng dù sao cũng là công chúa sủng ái của hoàng đế, vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời này, cũng có vài phần uy nghiêm. Mọi người không thể tự chủ ngưng xì xào bàn tán, sống lưng cũng ưỡn đến càng thẳng.
Tiền Lâm “Hừ” một tiếng, nàng từ trước đến giờ xem thường Tam công chúa, cảm thấy thân mẫu nàng xuất thân thấp hèn, hiện giờ nàng đứng ở một bên Lục Thanh Lam, đối nghịch với mình khắp nơi, thì càng thêm nhìn nàng không vừa mắt.
Sắc mặt Tam công chúa lạnh đi, thản nhiên nói: “Tiền cô nương, ngươi có dị nghị gì sao?”
Tiền Lâm trực tiếp bị điểm danh, sắc mặt trắng nhợt, do dự một chút, nhất thời lại bị khí thế của Tam công chúa áp lại, bật thốt lên nói: “Không, không có!”
Tam công chúa khinh thường nhìn nàng một cái, lôi kéo tay của Lục Thanh Lam nói: “Chúng ta đi.”
Tiền Lâm lúc này mới phản ứng tới mình vậy mà kinh sợ ở trước mặt Tam công chúa, giận đến mức dùng sức mà xoa khăn.
Tam công chúa và Lục Thanh Lam đi ra bên ngoài, chờ giây lát, liền thấy một đoàn nữ hài được thái giám và cung nữ bảo vệ xung quanh, hơn hai mươi nữ hài xinh đẹp tụ tập cùng một chỗ, cơ hồ mỗi người đều là mỹ nhân khó gặp, cũng là hình ảnh làm cho người ta có chút rung động.
Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi dẫn đầu, gương mặt trứng ngỗng, làn da trắng như tuyết, sống mũi thẳng tắp, bờ môi nở nang, mặc một bộ cung trang màu xanh, khí chất tao nhã, trên mặt lộ vẻ mỉm cười căng thẳng, thoáng hiện ra xuất thân hoàng gia tôn quý kiêu ngạo.
Chính là Lục công chúa Đại Chu Diệp Bội.
Tam công chúa hôm nay cũng trang phục lộng lẫy, người mặc bối tử hoa trang hoa hồng màu ngà voi, phía dưới là mã diện váy màu xanh da trời, bên ngoài lồng một kiện tơ tằm hồ lam, trên tóc búi hồi cốt kế*, cắm trâm cài tóc lưu kim như ý, nhan sắc Tam công chúa vốn đã vô cùng đẹp, ăn mặc như này càng lộ vẻ sáng chói bức người, làm người ta không dời nổi mắt.
回鹘髻 [hồi cốt kế]
Tam công chúa cười tiến lên chào hỏi cùng Diệp Bội, cực kỳ nhiệt tình giữ chặt tay Diệp Bội nói: “Lục công chúa điện hạ, mong các ngươi mãi, mau mời vào!”
Diệp Bội nói: “Bổn cung cũng đã sớm muốn vào cung, hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ, giống y như trong tưởng tượng của ta.” Nói chuyện ngược lại ôn ấm áp nhu, thanh âm cực kỳ dễ nghe.
Nhất thời nhóm khuê tú của Chu quốc rối rít tiến lên hành lễ cho Tam công chúa. Diệp Bội chỉ vào Lục Thanh Lam bên cạnh Tam công chúa hỏi: “Vị này là?”
Tam công chúa nói: “Đây là bằng hữu tốt của Bổn cung, gọi Lục Thanh Lam, bách hoa yến hội hôm nay, may mắn có nàng giúp đỡ bố trí.”
Lục Thanh Lam mỉm cười phúc lễ với Diệp Bội: “Bái kiến Lục công chúa.” lễ nghi chu đáo, tự nhiên hào phóng.
Diệp Bội không khỏi nhìn nàng nhiều một cái, bởi vì tiểu cô nương này bộ dạng thật đẹp. Liền có một cung nữ thấp giọng nói một câu ở bên tai nàng, nụ cười trên mặt Diệp Bội càng thêm ý vị thâm trường, “Thì ra là ngươi chính là Lục cô nương.”
Lục Thanh Lam cũng biết cung nữ nói khẳng định không phải là lời gì hay ho.
Nhất thời Tam công chúa đón khuê tú của Đại Chu vào Ngũ Phượng lâu. Dựa theo an bài của Tam công chúa và Lục Thanh Lam, nhóm khuê tú của Đại Tề ngồi ở phía đông, nhóm khuê tú của Đại Chu thì ngồi ở phía tây, phân biệt rõ ràng.
Lục công chúa Diệp Bội một mình ngồi ở vị trí nổi bật nhất, còn lại nhóm khuê tú thì là hai người cùng một bàn, bởi vì nhiều người, để tránh cho nhóm khuê tú không tìm được chỗ ngồi luống cuống, phía trên từng cái bàn đều dùng chữ trâm hoa tiểu khải viết đại danh nhóm khuê tú, cũng có cung mặc bỉ giáp màu xanh nhạt hướng dẫn nhóm khuê tú tiến vào chỗ ngồi, không loạn chút nào.
Những chi tiết này đều là chủ ý Lục Thanh Lam nghĩ ra.
Nhóm khuê tú của Đại Chu thấy các cung nữ hầu hạ mặc xiêm y màu sắc hồng, vàng, xanh, lam, lục khác nhau, tất cả đều theo chức vụ, ngay ngắn rõ ràng, hai mươi bốn vị khuê tú sau khi làm xong, đầu tiên là có cung nữ mặc bỉ giáp màu xanh da trời tiến lên, đưa tới một khối khăn tuyết trắng, để cho các nàng lau tay, ngay sau đó cung nữ bỉ giáp màu đỏ tiến lên, rót nước trà cho các nàng, các cung nữ bỉ giáp màu vàng bưng lên trái cây điểm tâm.
Nhóm khuê tú phát hiện lá trà mỗi người các nàng uống vậy mà tất cả đều không giống nhau, có người là trà long tĩnh, có người là mao tiêm, có người là lục an… Trái cây điểm tâm trước mặt mỗi người cũng không giống nhau, đều là thứ ngày thường các nàng ưa thích, cực kỳ hiểu lòng người. Riêng việc tìm hiểu khẩu vị của mỗi người trong hai mười bốn vị khuê tú này chính là công trình vất vả nhất, huống chi đây vẫn chỉ là một trong số những việc nhỏ không đáng kể, phần tâm tư này cũng thật làm cho người ta sợ hãi than.
Nhóm khuê tú của Chu quốc khó tránh khỏi xì xào bàn tán.
“Tam công chúa nghĩ quá chu đáo.”
“Không hổ là hoàng thất hậu duệ quý tộc, làm việc có quy củ có chuẩn mực.”
…
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Tam công chúa đều đã bất đồng.
Tam công chúa và Lục Thanh Lam nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng lúc trước bận rộn không uổng phí.
Tam công chúa ngồi xuống án thư hàng thứ nhất của sườn đông, nói với nhóm khuê tú của Đại Chu: “Các vị khách quý xin chờ một chút, phụ hoàng và mẫu hậu rất nhanh sẽ đến, Bổn cung đã cho người đi mời bọn họ.”
Ngũ Phượng lâu rất lớn, ngoại trừ chỗ ngồi của khuê tú, bên trên còn bố trí mười mấy chỗ ngồi, Đế hậu muốn đích thân tham gia bách hoa yến hội, còn có phi tần địa vị cao trong cung, cùng với các vị hoàng tử, bọn người hoàng tử của Đại Chu, Nhạc Viêm cũng sẽ tới dự lễ lần này.
Ngoài ra, hàng năm đều phải mời vài vị phu nhân tài nghệ cao tuyệt, phẩm cách cao quý, được người người kính ngưỡng đảm nhiệm ban giám khảo, nơi này có mấy chỗ ngồi chính là lưu lại cho bọn họ.
Mọi người đương nhiên đều nói không sao. Chỉ một lát, đã nghe thấy có thanh âm thái giám bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Mọi người vội vàng đứng dậy, liền thấy Gia Hòa đế, Tiền Hoàng hậu dẫn đầu, một đám người đi vào.
Nhóm khuê tú của hai nước cùng nhau quỳ rạp xuống đất, cùng hô lên: “Tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”
Hoàng đế ấm giọng nói: “Không cần giữ lễ, hãy bình thân.”
Mọi người lúc này mới đứng dậy, vừa nhìn về phía sau đế hậu, không nhịn được có chút xôn xao, nhìn thấy một hàng mỹ nam tử. Bắt đầu từ Đại hoàng tử, nhị, tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, ngoại trừ Tam hoàng tử tinh thần có vấn đề và thập nhất hoàng tử chưa trưởng thành, các hoàng tử của Đại Tề hôm nay đều đến đông đủ.
Ngoài ra, mấy người Diệp Nguyên Tín, Nhạc Viêm cũng đến, còn có thế tử Trấn Bắc vương phủ tử Đới Phục Quang, đại vương tử Yến quốc Tưởng Tín Hồng, người nào đều là mỹ nam tử hiếm thấy.
Mỹ nữ đã đẹp mắt, mỹ nam càng có một loại đẹp mắt hơn, ngay cả kinh nghiệm phong phú như Lục Thanh Lam cũng nhìn nhiều mấy lần, nàng cảm giác được có một ánh mắt dính tại trên người của nàng không chịu rời đi, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn, đúng là Tiêu Thiểu Giác.
Nam nhân này hôm nay mặc một bộ trực chuyết vô cùng phong tao màu xanh ngọc, mặc dù thần sắc lạnh như băng, bộ mặt người lạ chớ tới gần, lại vẫn đẹp trai khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhận lấy nhiều ánh mắt của nhóm khuê tú nhất. ——đương nhiên đều chỉ là liếc mắt.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lục Thanh Lam, nhất thời nhu hòa mấy phần. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng hào, cũng biết đại khái là nguyệt sự của nàng đã qua. Mấy ngày qua nàng tới nguyệt sự, hắn cũng phờ phạc rã rượi theo, cũng không phải là đau ở đâu, chỉ là cả người loáng thoáng cảm giác không sức lực, cái loại cảm cảm giác này khiến người ta thật sự phát điên.
Thấy tiểu cô nương này lá gan không nhỏ, đang nhìn sang từng khuôn mặt đẹp trai, trong lòng hắn không khỏi chua chua, hung hăng trợn mắt nhìn nàng mấy lần.
Lục Thanh Lam hôm nay mặc một hạ sam hoa hồng đỏ thêu bách điệp, váy màu màu vàng hơi đỏ thêu hoa ngọc lan, trên đầu vấn một cái tường vân kế* độc đáo, trong tóc mây cắm trâm dương chi bạch ngọc hoa lan, nàng rất ít khi trang phục lộng lẫy như vậy, nhìn qua quả nhiên là mặt như phù dung, mắt hơn hoa đào, trong đại điện nhiều danh môn khuê tú như vậy, vừa so sánh với với nàng, tất cả đều lập tức mất đi màu sắc.
祥云髻 [tường vân kế]
Đừng nói là những nam tử trẻ tuổi kia, ngay cả Gia Hòa đế già như vậy cũng nhịn không được nhìn nhiều mấy lần. Tiêu Thiểu Giác một mặt cảm thấy vẫn là tiểu cô nương nhà mình xinh đẹp nhất, có một loại cảm giác hư vinh, một mặt lại cực kỳ ghét bọn nam tử dùng đủ loại ánh mắt nhìn nàng, chỉ ước gì lập tức cưới nàng về vương phủ kim ốc tàng kiều, miễn lại bị người khác nhìn thấy.
Lục Thanh Lam và ánh mắt của hắn đối diện nhau, thấy hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng mấy lần, không khỏi hơi hơi rũ mắt, cảm thấy người này thật khó hiểu.
Đế hậu đi lên bảo tọa, Gia Hòa đế nói một câu “Đều ngồi đi”, mọi người lúc này mới rối rít ngồi xuống.
Hoàng đế nói một đoạn mở đầu, sau đó ý bảo hoàng hậu nói chuyện, Tiền Hoàng hậu khẽ gật đầu hướng về phía hoàng đế, sau đó nói: “Vừa rồi lời bệ hạ nói đã rất rõ ràng, Bổn cung nói thêm hai câu nữa, nhóm khuê tú hôm nay trao đổi tài nghệ, cũng không phải là tỷ thí, mà là cho hai nước thấy ưu khuyết điểm lẫn nhau, đây cũng là truyền thống cũ của hai nước Tề Chu, cho nên kết quả cũng không trọng yếu, các vị khuê tú, bất luận ngươi là người Đại Tề, hay là người Đại Chu, lần bách hoa yến hội này hễ có chỗ cảm ngộ, chính là thu hoạch, về phần ai thua ai thắng, cũng không trọng yếu, cho nên mọi người không cần quá mức xem trọng.”
Hoàng hậu mặc dù ngoài miệng nói thắng thua không trọng yếu, nhưng mỗi vị khuê tú ở đây người nào không muốn làm khôi chủ đâu.
Hoàng hậu nói xong, lời nói xoay chuyển lại nói: “Để tỏ lòng biểu hiện công bằng, Tam công chúa cố ý mời tới ba vị bình phán đức cao vọng trọng.” Nàng đưa tay chỉ vào ba vị phụ nhân phía trên cùng.
Ba người này nhỏ tuổi nhất cũng đã bốn mươi mấy tuổi tuổi. Bộ dạng cũng không tính là đẹp, nhưng đều có một loại khí chất, làm người ta vừa thấy liền sinh ra chút tôn kính.
Hoàng hậu giới thiệu nói: “Vị thứ nhất là Lương phu nhân của Đại Tề ta, tiên sinh của Lương phu nhân chính là đại nho Lương Di Nhượng đại danh đỉnh đỉnh của Đại Tề ta. Lương phu nhân cùng Lương tiên sinh sư xuất đồng môn, kỳ tài học ngay cả Lương Di Nhượng tiên sinh cũng khen không dứt miệng. Cho nên chúng ta mời Lương phu nhân làm bình phán, mọi người không có dị nghị chứ?”
Lương Di Nhượng đại danh đỉnh đỉnh, chẳng những thanh danh hiển hách ở Đại Tề, cho dù là tại Đại Chu cũng có rất nhiều người hâm mộ, Lương phu nhân này cũng là tài nữ cực kỳ nổi danh, phẩm đức của bọn họ người trong thiên hạ đều ngưỡng mộ. Huống hồ được tới thân phận kia bọn họ, chắc chắn sẽ không tại loại trường hợp này giấu lương tâm thiên vị người nước mình.
Mọi người đương nhiên sẽ không có dị nghị gì về vị trọng tài này. Người thứ hai được chọn, lại là người Chu quốc, họ Đoàn, mọi người gọi nàng Đoàn nữ tiên sinh. Cha của nàng cũng là đại nho của Chu quốc, nàng lại chung thân không gả, từng làm lão sư của Chu thái tử, Chu thái tử cực kỳ sùng bái tài học của nàng, vì vậy nàng dù chưa nhập sĩ, nhưng ở Chu quốc được hưởng danh dự cực cao, nàng làm giám khảo, cũng không thể nói gì.
Người thứ ba là Triệu nữ tiên sinh, ở Đại Lương cũng là tài nữ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Như vậy ba vị giám khảo này Đại Tề và Đại Chu mỗi nước chiếm một người, một người khác đến từ nước thứ ba Đại Lương không có ích lợi liên quan, huống chi ba người đều là tài nữ danh khắp thiên hạ, cho nên về an bài ban giám khảo khuê tú hai nước đều cảm thấy coi như công bằng.
Hoàng hậu lần lượt giới thiệu ba vị giám khảo, nhóm khuê tú sau khi thi lễ, hoàng hậu nói: “Như vậy xin mời Lương phu nhân nói một chút về quy tắc của hôm nay cho mọi người đi.”
Tranh tài hôm nay vẫn như năm trước, dựa vào cầm, kỳ, thư, họa, thi, số, vũ bảy môn này để hai nước thay phiên đề cử một khuê tú làm lôi chủ, nếu đội bên kia có thể công lôi thành công, thì lôi chủ đổi chỗ, khuê tú cuối cùng thủ lôi thành công, chúng ta sẽ trao tặng nàng danh hiệu khôi chủ.”
Đây đều là quy củ cũ rồi, đương nhiên sẽ không có ai phản đối. Đến lúc đó nhìn xem khôi chủ nước nào nhiều hơn, chính là quốc gia đó thắng.
Tiền Hoàng hậu lại hỏi các vị khách quý đang ngồi một chút, thấy bọn họ cũng không có dị nghị, liền gật đầu nói: “Nếu tất cả mọi người đều không có dị nghị, vậy liền lập tức bắt đầu đi.”
Lương phu nhân nói: “Mời Tam công chúa xuống trước.” Đại Tề là chủ nhà, đương nhiên nên để chủ nhà ra sân trước, mà Tam công chúa là công chúa Tề quốc người địa vị cao nhất trong các khuê tú, thuận lý thành chương nàng nên là người đầu tiên ra sân.
Tam công chúa liền đứng dậy, vốn theo tính tình của nàng, cũng không quá thích những thứ hư danh này, cho dù là tài nghệ biểu diễn không tốt, bị người ta công lôi thành công, Đại Tề còn có nhiều tài nữ như vậy ở đây, chỉ cần lôi chủ cuối cùng là của Đại Tề liền không sao.
Nhưng người hôm nay đến đây xem lễ hết lần này tới lần khác còn có người trong lòng của nàng Tưởng Tín Hồng. Điều này làm cho nàng khó tránh khỏi nổi lên lòng háo thắng, phải ở trước mặt người trong lòng biểu hiện tốt một phen.
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam, thấy ánh mắt bạn tốt tràn đầy khích lệ, trong nội tâm nàng không khỏi yên ổn không ít. Vì biểu diễn tỳ bà lần này, Lục Thanh Lam coi như là nhọc lòng, nghĩ rất nhiều biện pháp.
Thật ra có một chuyện Tam công chúa không rõ, từ trước bách hoa yến đã có một quy định bất thành văn, “trong bảy kỹ nghệ, bình thường sẽ có hai kỹ nghệ của khôi chủ sẽ được định cho công chúa hoàng thất của hai nước, như vậy vừa có thể giữ thể diện hoàng thất hai nước, lại bởi vì mỗi nhà lấy được một cái không ảnh hưởng tới công bằng của cuộc tranh tài, cho nên coi như là một loại “quy tắc ngầm” đi.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết, là tài nghệ biểu diễn của các công chúa không thể kém đến mức thái quá, lấy một thí dụ nếu công chúa nào đó làm ra cái loại thơ méo mó tương tự Lục Thanh Lam lần trước, các giám khảo lại đem khôi chủ của cái môn “Thơ” này cho vị công chúa kia, vậy thì có chút không thể nào nói nổi rồi.
Tam công chúa khoát tay, Đại cung nữ Uyển Thanh thiếp thân của nàng hai tay đang cầm một cây đàn cổ tiến lên. Hơn bốn mươi danh khuê tú ở đây, có thể ngồi ở nơi này hôm nay có thể nói là người người mang tuyệt kỹ. Có không ít người đều am hiểu cầm kỹ, cho nên vừa nhìn thấy cái đàn cổ này, đương thời có không ít người lên tiếng kinh hô.
“Tiêu vĩ!”
“Tiêu vĩ cổ cầm!”
Ngũ hoàng tử đam mê âm luật, Tưởng Tín Hồng cũng tinh thông đạo này, cả hai đều ngồi thẳng người. Vẻ mặt Ngũ hoàng tử có mấy phần kích động, “Chẳng lẽ thật sự là tiêu vĩ?”
Khóe môi Lục Thanh Lam khẽ câu lên một cái độ cong, chưa bắt đầu đánh đàn đã rung động toàn trường, nàng muốn đúng là hiệu quả như vậy.
Tiêu vĩ này chính là đàn cổ đại danh đỉnh đỉnh, lại được xưng “Thiêu tào tỳ bà”, tương truyền là một cây đàn cổ đại sư âm nhạc đại danh đỉnh đỉnh của Đông Hán Thái Ung đích thân chế luyện, năm đó Thái Ung bỏ mạng Giang Hải, lúc Viễn Tích Ngô gặp được, từng cứu ra trong lửa ra một đoạn cầm chưa đốt xong, thanh âm gỗ ngô đồng dị thường. Hắn dựa vào hình dáng dài ngắn của thanh gỗ lần này, chế thành một cây thất huyền cầm, quả nhiên thanh âm bất phàm. Bởi vì trên đuôi cầm còn lưu vết cháy, liền đặt tên là “Tiêu vĩ”. “Tiêu vĩ” Từ đấy lấy chế pháp đặc biệt và âm sắc dễ nghe của nó vang danh tứ hải.
Chẳng qua đàn cổ này đã sớm thất truyền gần ngàn năm, làm sao có thể tìm được đến tiêu vĩ chân chính. Kiếp trước Tiêu Thiểu Huyền sau khi lên ngôi, xa xỉ tham lam, lệnh các nơi hiến dị bảo về cho hắn, một vị thương nhân của kinh sư dâng lên một cây cao phẩm “Tiêu vĩ” giả, cây cầm kia mặc dù không phải là đàn cổ tiêu vĩ chân chính, nhưng cũng là thượng phẩm trong các loại cầm, Tiêu Thiểu Huyền cực kỳ vui mừng, trọng thưởng vị thương nhân này.
Lần này Tam công chúa muốn lên sàn biểu diễn, Lục Thanh Lam vẫn muốn sao cho nàng bỗng nhiên nổi tiếng, liền nghĩ tới chiếc tiêu vĩ giả này, phái người dùng giá cao mua được từ trong tay người thương nhân nọ cây cầm này, hôm nay vừa xuất hiện tại nơi này, quả nhiên kinh sợ mọi người.
Tam công chúa cũng biết đây không phải tiêu vĩ chân chính, nàng cũng không giải thích, chậm rãi đi tới trong sân. Ngũ Phượng lâu khá lớn, vì lần tỷ thí này của khuê tú hai nước, đặc biệt xây dựng một cái sân lớn giữa chỗ ngồi của khuê tú hai nước.
Tam công chúa sau khi rửa tay dâng hương ngồi trên ghế, chậm rãi gẩy dây đàn, từng tiếng đàn phát ra từ dưới tay nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Tưởng Tín Hồng, sau đó nhắm lại mắt, lại mở ra, trong mắt đã không còn tạp niệm.
Nàng luyện nhiều ngày như vậy, vì chính là một ngày này. Thủ khúc từ lúc nàng vừa bắt đầu đã khiến cho người khác cảm nhận được một loại khí tức cổ xưa xơ xác tiêu điều truyền đến, thanh âm dễ nghe êm tai từ giữa ngón tay nàng tuôn ra. Khi thì cao vút, khi thì trầm lắng, mọi người nghe, lại phảng phất giống như đưa thân vào cục diện hai quân đối đầu.
Âm vang bên tai không dứt, mọi người giống như thấy được sự hùng hồn vĩ đại của Sở Hán chi tranh, thanh âm tiếng trống, kiếm nỏ, tiếng nhân mã lui tránh… Hùng hồn bao la hùng vĩ, kịch liệt khí phách. Thanh âm tỳ bà đến chỗ này hơi dừng lại, ngay sau đó thanh âm dần dần chuyển, đó là quân Sở đã bại, vì quân Hán tứ phía vây quanh, Sở Ca ai oán réo rắt thảm thiết bàng hoàng. Ngay sau đó thanh âm tỳ bà lại lần nữa chuyển thành vội vàng, phảng phất là vì Hạng vương bi ca thanh âm khẳng khái, biệt ly… Cuối cùng một tiếng âm vang, tới Ô Giang Phách Vương tự vận, tiếng đàn từ đó mà gãy đoạn.
Tam công chúa tấu một khúc, mọi người đắm chìm tại trong nhạc khúc kịch liệt khắc nghiệt dao động lòng người, thật lâu khó có thể tự kềm chế. Ngũ hoàng tử Ngũ hoàng tử đột nhiên đứng lên, trong mắt ánh sáng chập chờn: “Thập diện mai phục, khúc thập diện mai phục đã thất truyền nửa khúc kia! Tam Hoàng muội, ngươi là từ đâu tìm được nửa khúc phổ khuyết đó?” Hắn ái âm thành si, không che dấu được nội tâm kích động.
Tam công chúa đàn thủ khúc này quả thực là thập diện mai phục. Ngũ hoàng tử nói không phải là quá chính xác, thủ khúc tỳ bà này nổi tiếng hậu thế, rốt cuộc là người nào sáng chế, vẫn không có kết luận. Chẳng qua mọi người công nhận chính là, thủ khúc này tổng cộng chia làm ba khuyết, truyền lưu đến nay, giữ lại hậu thế chỉ còn hai khuyết. Mà khuyết thứ ba bao gồm Phách Vương bại trận và Ô Giang tự vận hai phân đoạn mấu chốt này, mới là tinh hoa nhất trong cả khúc này, chỉ tiếc đã không ai có thể tấu được.
Hôm nay một khúc «Thập diện mai phục» của Tam công chúa, đàn ra khuyết thứ ba, mặc dù kỹ pháp của nàng còn chưa đủ thành thục, thế nhưng chỉ vẻn vẹn khuyết cuối cùng được đàn ra, cũng đủ làm người ta kích động, mọi người ngược lại không quá phê bình gắt gao kỹ pháp của nàng.
Lại nói, thời gian luyện tập của Tam công chúa quá ngắn, trong ba khuyết « thập diện mai phục » này, cũng chỉ luyện một khuyết này, đây cũng là chiến lược Lục Thanh Lam thay nàng định chế, hai khuyết phía trước ai cũng biết đàn, vừa nghe lập tức có thể so sánh ra ưu khuyết, chỉ có khuyết thứ ba này, chưa có ai nghe qua, đương nhiên có thể đưa đến hiệu quả giáng đòn phủ đầu.
Bây giờ nhìn phản ứng của mọi người, quả nhiên không ngoài dự liệu hiệu quả của biểu diễn lần này coi như không tệ.
Trong mắt Tam công chúa có một chút cảm giác hưng phấn, đại khái là bởi vì quá muốn đem một mặt tốt đẹp của mình biểu hiện cho người trong lòng xem đi, hôm nay nàng xem như là phát huy vượt xa bình thường, bởi vì vừa rồi nàng từ trong mắt của Tưởng Tín Hồng thấy được tán thưởng và rung động, chỉ cần có thể làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng sẽ không uổng công luyện đàn nhiều ngày như vậy.
Gia Hòa đế cũng cao hứng dị thường, biểu hiện của Tam công chúa hôm nay thật sự là làm hắn lau mắt mà nhìn, hắn vốn cho rằng Tam công chúa có thể khảy một bản khúc đầy đủ cũng không tệ rồi. Hắn cười nói với Ngũ hoàng tử: “Lão Ngũ, ngươi thật là thiếu kiên nhẫn, ngươi muốn khúc của hoàng muội ngươi lúc nào không được? Trước hết phải nghe xem mấy vị phu nhân có lời gì muốn hỏi không.”
Lương phu nhân đợi ba vị trọng tài thương lượng một chút, để Triệu nữ tiên sinh tài nghệ đánh đàn cao nhất đặt câu hỏi, nàng nói: “Công Chúa điện hạ, xin hỏi vừa rồi người khảy một khúc kia có phải thật sự là khuyết thứ ba «Thập diện mai phục» không?”
Tam công chúa nói: “Đúng là thập diện mai phục không sai, chẳng qua không thật sự là thập diện mai phục.”
Ba người Lương phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ quái, Triệu nữ tiên sinh khó hiểu nói: “Xin hỏi công chúa đây là ý gì?”
Tam công chúa nói: “Khuyết này là người khác căn cứ hai khuyết phía trước viết tiếp mà thành, cho nên Bổn cung nói khúc này được xem là thập diện mai phục, nhưng không phải là khuyết thứ ba chân chính!”
Mọi người cùng kinh hô lên, Ngũ hoàng tử nói: “Ta còn tưởng rằng Tam muội muội từ nơi nào có được khuyết phổ đàn cổ thứ ba chân chính, nhưng hóa ra là có người viết tiếp, thật là khiến người ta không dám tin, trên đời này lại vẫn có thần nhân bực này ư? Hắn ở nơi nào, Tam muội muội nhất định phải tiến cử cho ta!”
Khuyết vừa rồi cổ xưa hùng hồn, vô cùng. Mấy vị đại gia âm nhạc ở đây đều có thể nghe ra được, khúc này cùng hai khuyết phía trước hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đừng nói Ngũ hoàng tử, ngay cả trình độ âm nhạc cao nhất ở đây Triệu nữ tiên sinh cũng không nghe ra khuyết này dĩ nhiên là hậu nhân bỏ thêm vào.
Tam công chúa căn bản là không muốn gạt mọi người, một ngón tay chỉ Lục Thanh Lam nói: “Thần nhân tiên nhân gì chứ, người viết tiếp khuyết khúc này cũng ở đây a, chính là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ.”
Khuyết khúc này đúng là Lục Thanh Lam đưa cho Tam công chúa bảo nàng luyện tập. Chẳng qua này khúc cũng không phải là Lục Thanh Lam tự mình viết tiếp, nàng còn không có bản lãnh cao như vậy. Đây vẫn là chuyện kiếp trước, Tiêu Thiểu Huyền sau khi lên ngôi, hắn vốn là người thích đao to búa lớn, từng phái người vơ vét toàn bộ bảy mươi tám vị danh gia am hiểu tỳ bà nhất, cuối cùng ba năm nghiên cứu kỹ càng mới được một khuyết tục phổ này.
Lục Thanh Lam không chút áp lực nào đưa cho Tam công chúa sử dụng, không ngờ Tam công chúa trực tiếp đẩy nàng ra, nàng nhất thời có chút ứng phó không kịp.
Dù sao đạo thành quả của người khác, nàng còn không có vô sỉ như vậy.
Ánh mắt của mọi người cùng nhau rơi vào trên người tiểu cô nương này, tuyệt đại đa số người trong ánh mắt đều tràn đầy hoài nghi. Ngày đó làm ra bài thơ méo mó, Lục Thanh Lam ở chẳng những không có danh tiếng tài nữ, quả thực còn được cho là bất học vô thuật mới đúng, ngay cả trúng cử đại danh sách hai mươi bốn người của Tề quốc, mọi người cũng cảm thấy nàng là đi cửa sau của Tam công chúa.
Hiện giờ Tam công chúa nói như vậy, tất cả mọi người theo bản năng đều cho rằng đích thị là Tam công chúa có được khuyết thứ ba của tàn phổ, để trợ giúp người bạn thân này tẩy trắng thanh danh, mới cố ý nói như vậy.
Tam công chúa thấy mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Thanh Lam, không khỏi có chút tức giận: “Bổn cung nói đều là thật, sao các ngươi lại không tin Bổn cung!”
Triệu nữ tiên sinh vừa nhìn cục diện có chút cứng nhắc, liền nói: “Không bằng chúng ta hỏi Lục cô nương về vấn đề của khuyết này như thế nào?”
Hiện tại kiểm nghiệm thật giả cũng chỉ có như thế.
Lục Thanh Lam cũng là có đắng nói không nên lời, mấu chốt nếu nàng thừa nhận khuyết khúc này không phải là nàng sáng tác, thật sự khó có thể tự bào chữa, nếu nói là tàn phổ nàng làm ra, vậy bản nhạc ở nơi nào?
Cho nên nàng chỉ có thể hàm hồ ứng đối như vậy, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Triệu nữ tiên sinh mặc dù chỉ nghe một lần, nhưng nàng chìm đắm trong âm nhạc nhiều năm, trong lòng đã sớm hiểu rõ. Kế tiếp Triệu nữ tiên sinh vây quanh khuyết khúc này, hỏi nàng vài cái vấn đề về âm luật, độ khó rất lớn, Lục Thanh Lam lại đối đáp trôi chảy.
Ngay cả Triệu nữ tiên sinh không thừa nhận cũng không được, “Lục cô nương tinh thông âm luật, quả phải không giả.” Bất kể một khuyết khúc này có phải là nàng làm ra hay không, ít nhất trình độ của nàng về phương diện âm nhạc ở trong nhóm khuê tú là người phải kể đầu tiên, cái này chắc là sẽ không sai được rồi.
Ba vị giám khảo lúc này đã thay đổi cách nhìn với Lục Thanh Lam.
Chuyện này cũng không dây dưa quá nhiều, Lương phu nhân liền nói: “Hiện giờ lôi chủ cầm đứng nhất tạm thời chính là Tam công chúa, nhóm khuê tú Chu quốc có nguyện ý tiến lên khiêu chiến hay không?”
Trong hai mươi bốn vị khuê tú Chu quốc vốn là có mấy vị là tự cho dạ am hiểu nhạc khí, có một vị khuê tú tiến lên biểu diễn đàn không(1) một vị khuê tú tiến lên biểu diễn đàn dương cầm(2), còn có một vị khuê tú tiến lên biểu diễn đàn tranh, phải nói nhạc khí ba vị khuê tú của Đại Chu biểu diễn đều có chỗ hơn người của riêng mình, biểu diễn cũng coi như xuất sắc, nhưng là dù sao cũng không giáng đòn phủ đầu như Tam công chúa.
(1)箜篌 [Không hầu] loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây
(2) Ở Trung Quốc, người ta gọi đàn tam thập lục là dương cầm, (揚琴) và chữ “dương” (tiếng Trung: 揚; bính âm: Yáng) được hiểu theo nghĩa đen của Hán Việt là sự tán dương, hoan nghênh. Đừng nhầm lẫn với dương cầm – tức đàn piano của phương Tây.
Cuối cùng giao cho ba vị trọng tài đánh giá.
Trước mặt mỗi vị trọng tài đều đặt thẻ bài nhỏ màu vàng kim, thái giám sẽ bưng mâm lên trước, trên từng mâm viết tên của người biểu diễn, trọng tài cảm thấy tài nghệ của người nào tốt nhất, sẽ bỏ thẻ bài vào cho người đó, cuối cùng người nào nhận được nhiều thẻ bài nhất, người đó chính là khôi chủ của môn này.
Cuối cùng ba vị giám khảo đều bỏ phiếu cho Tam công chúa. Coi như vì duy trì mặt mũi hoàng thất Đại Tề, phiếu này cũng phải bỏ như vậy, huống hồ theo quan niệm nghệ thuật, Tam công chúa vốn áp đảo cả ba vị khuê tú.
Kết quả như thế cũng coi như trong dự liệu của mọi người, Chu quốc mặc dù mất một ván trước, nhưng nhóm khuê tú cũng không cảm thấy nản lòng.
Tam công chúa lại không ngờ rằng mình có thể nhận được khôi chủ, không khỏi hết sức cao hứng.