Lục Thanh Dung vội vàng cắt đứt hắn: “Biểu ca, Tứ tỷ tỷ chính là tính tình như vậy, hiện giờ gặp đại biến, có thể là quá khích một tí, ngươi niệm tình biểu huynh muội nhiều năm, tha thứ nàng lần này... Nàng hiện giờ bộ dáng này, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp nàng, chẳng lẽ muốn nàng gả vào hang sói Ngạc quốc công phủ ư...”

Còn chưa có nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng ho khan, hai người sợ hết hồn, lại thấy Lão phu nhân chống quải trượng đầu rồng xuất hiện trong phòng, nhóm nha hoàn không ai đi vào thông báo, hai người ai cũng không biết Lão phu nhân tiến vào phòng lúc nào.

Thì ra sau khi Lục Thanh Nhân đâm bị thương Triệu Thanh người thanh tỉnh không ít. Thật ra lúc trước Triệu thị khuyên nàng nhiều lần, nàng cũng biết hiện giờ thanh danh mình bê bối, chỉ có con đường gả vào Bình Lương Hầu phủ này là có thể đi, ngay cả trong lòng có không cam lòng đi nữa, cũng đã dần dần đón nhận sự thật này.

Cho nên nàng thấy mình gây đại họa, lập tức bảo nha hoàn báo cho Triệu thị và Lão phu nhân. Triệu thị bởi vì bị Lão thái gia cấm túc, Lão phu nhân liền tự mình đi một chuyến, nghe nói Triệu Thanh đi theo Lục Thanh Dung vào tiểu viện của nàng, Lão phu nhân không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, liền đi qua tìm, còn bảo nhóm nha hoàn không được thông báo, muốn âm thầm nghe xem Lục Thanh Dung và Triệu Thanh nói gì.

“Tổ mẫu, sao ngài lại tới?” Lục Thanh Dung vội vàng đứng dậy, một chân của nàng còn sưng, chỉ có thể chân không giẫm đất. Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn, vừa rồi may mà không nói gì sai.

Thật ra qua nhiều năm như vậy, Lục Thanh Dung nghĩ hết các loại biện pháp lấy lòng Lão phu nhân, nàng dù sao cũng là tôn nữ của Lão phu nhân, nhưng là Lão phu nhân thân vì đích nữ, đương nhiên tồn địch ý với di nương và thứ nữ. Lúc nàng chưa xuất giá, mẫu thân của nàng thiếu chút nữa bị di nương hại chết, cho nên lão phu nhân vẫn lạnh nhạt với Lục Thanh Dung, đến thời khắc mấu chốt, không chút do dự liền đem nàng làm vật hy sinh.

Lão phu nhân khoát tay: “Ngươi đã bị trật chân, an vị đi, không cần phải giữ lễ tiết.”

Lục Thanh Dung sau khi tạ ơn ngồi xuống lần nữa, Triệu Thanh cũng tiến lên làm lễ chào hỏi.

Lão phu nhân nhìn bả vai Triệu Thanh quấn băng gạc ba tầng trong ba tầng ngoài, lông mày nhíu lại nói: “Chuyện ngươi và Nhân tỷ nhi, ta đã nghe nói. Nhân tỷ nhi tính tình nóng nảy, kính xin ngươi tha thứ nhiều hơn, quay về ta nhất định mắng nàng, bảo nàng nhận lỗi với ngươi.”

Triệu Thanh không biết nên nói gì, hiện tại trong lòng hắn có chút loạn, liền trả lời: “Tạ ơn Lão phu nhân.”

Lão phu nhân lại nói: “Nơi này dù sao cũng là tiểu viện của Dung tỷ nhi, ta đã sai người an bài khách phòng cho ngươi, ngươi bị thương, trước qua đó nghỉ ngơi đi.”

Triệu Thanh ở Hầu phủ có một khách phòng đặc biệt, nghe lời này liền đứng lên nói: “Vậy ta đi trước.” Chào Lục Thanh Dung, đứng dậy liền đi.

Đợi Triệu Thanh đi, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống, “Ngươi biết mình là thân phận gì không, tại sao lại dẫn hắn tới viện của mình, ngươi còn muốn thanh danh nữa hay không?”

Lục Thanh Dung sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, nức nở nói: “Lão phu nhân minh giám, ta và lục biểu ca trong sạch, tuyệt đối không có chuyện tư tình. Là Tứ tỷ tỷ ở trong viện của nàng, dùng cây trâm đâm bị thương lục biểu ca, lục biểu ca tức giận muốn ra phủ, ta nghĩ lưu hắn lại tránh cho hắn trở về phủ sinh thêm chuyện khác, ảnh hưởng tới quan hệ hai phủ, vậy mới vội vàng đuổi theo... Vừa lúc cách tiểu viện của tôn nữ không xa, mới đưa hắn vào băng bó vết thương, tôn nữ tuyệt đối không có ý khác!”

Lão phu nhân nghe nàng giải thích nhiều như vậy, lại nghĩ tới vừa rồi lúc vào cửa nghe thấy nàng khuyên Triệu Thanh, trong lòng tin hơn phân nửa, “Được rồi, được rồi, ta cũng chỉ là hỏi ngươi một câu, cũng không có ý trách cứ ngươi, ngươi đứng lên đi.”

Lục Thanh Dung đứng dậy, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Vừa rồi nàng dụ Triệu Thanh vào tiểu viện của mình, đúng là có chút nóng lòng rồi.

Lão phu nhân lại nói: “Ngươi lưu Thanh ca nhi lại là được rồi.”

Mã thị nương của Triệu Thanh vẫn cực kỳ chán ghét Lục Thanh Nhân, nếu Triệu Thanh cứ như vậy đi về, Mã thị chắc chắn nháo sẽ không chịu đáp ứng cọc hôn sự này. Lưu Triệu Thanh lại liền dễ hơn nhiều, hắn là người mềm tai, để cho Lục Thanh Nhân đến trước mặt hắn xin lỗi, nói vài lời êm ái, chuyện này nói không chừng liền lật chuyển, không làm chậm trễ chuyện kết thân của Bình Lương Hầu phủ và Trường Hưng Hầu phủ.

Lão phu nhân phân phó mấy câu bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, rồi trở về Mục Nguyên đường.

Lục Thanh Dung bảo Thúy Bình đỡ nàng, tự mình đưa Lão phu nhân ra khỏi. Đợi Lão phu nhân đi xa không thấy bóng dáng, thanh âm của nàng mới lạnh xuống: “Chúng ta trở về thôi.”

So với Tam phu nhân Triệu thị, nàng càng hận hơn chính là Lão phu nhân Trương thị. Nàng tâm địa sắt đá lạnh lùng ích kỷ như vậy, nhiều năm khúm núm lấy lòng, không đổi được của nàng một tia ôn tình. Nếu có thể, nàng hận không thể cào hai cái trên bộ mặt tràn đầy uy nghiêm kia của bà ta.

Lại nói Triệu Thanh trở lại khách phòng, hắn hiện tại tỉnh táo hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn rất loạn, một mặt hắn Lục Thanh Nhân trước mặt hắn nói ra lời đoạn tuyệt, hắn quả thật rất thất vọng với Lục Thanh Nhân, một mặt dù sao tình cảm nhiều năm như vậy ở đó, hắn lại có chút không nỡ, nghĩ đến chỉ cảm thấy khó chịu giống như đao cắt.

Lão phu nhân bảo là muốn kêu Lục Thanh Nhân nhận lỗi trước mặt hắn, Triệu Thanh đang ở khách phòng chờ, thế nhưng đợi thẳng đến bữa tối, cũng không đợi được bóng dáng của Lục Thanh Nhân.

Trong lòng hắn càng bất mãn. Vừa vặn có gã sai vặt của Trường Hưng đi vào đưa bữa tối, Triệu Thanh hỏi: “Có rượu không?”

Gã sai vặt nói: “Lão phu nhân và Tam phu nhân đã phân phó, công tử có thương tích trong người, không nên uống rượu.”

Triệu Thanh căn bản không dài dòng với hắn: “Đi lấy một vò nữ nhi hồng tới đây, còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đi!”

Gã sai vặt không dám nói gì, liền đưa cho hắn một vò nữ nhi hồng.

Triệu Thanh một chén tiếp một chén. Tửu lượng của hắn vốn không tốt, cộng thêm rượu vào tâm sự, rất nhanh liền uống say.

Hắn say mắt mông lung nói với không khí: “Lục Thanh Nhân, Lý Ngọc thì có gì tốt, mà ngươi cứ nhớ mãi không quên hắn, ta đối tốt với ngươi như vậy ngươi lại vẫn xem ta như không khí, làm sao để ngươi không phụ tấm chân tình này của ta?” Hắn vỗ lồng ngực của mình bịch bịch, “Nơi này của lão tử đau, thật sự rất đau!”

Gã sai vặt thiếp thân của hắn tiến lên khuyên, “Thiếu gia, ngươi uống say rồi.” Nơi này dù sao cũng là trong nhà người ta, Triệu Thanh mượn rượu làm càn như vậy, vạn nhất để người khác nhìn thấy, cũng quá mất mặt.

Triệu Thanh đẩy gã sai vặt ra: “Ta không say, lão tử không say.”

Hắn lảo đảo đứng lên, la hét: “Đi, chúng ta đi tìm Lục Thanh Nhân, hỏi cho rõ ràng, lão tử rốt cuộc là không tốt chỗ nào, khiến nàng ghét bỏ như vậy?”

Gã sai vặt thấy hắn mượn rượu làm càn, luôn miệng khuyên hắn, lại bị hắn đẩy ra. Triệu Thanh lung la lung lay ra khỏi khách phòng, theo đường hướng về nội viện. Trong ngoài viện cách một bức tường cao, có một bà tử thủ vệ trông coi nơi đó, Triệu Thanh say bí tỉ phân phó nàng mở cửa.

Bà tử kia là người của Tam phu nhân, Triệu Thanh thường ở lại Hầu phủ, thường xuyên từ nơi này tiến vào bên trong vấn an Tam phu nhân, bà tử luôn dễ dàng cho vào, lần này thái độ Triệu Thanh lại rất mạnh, nàng lại càng không dám ngăn đón, để hắn tiến vào.

Triệu Thanh mượn sức rượu đi tới tiểu viện của Lục Thanh Nhân. Đi tới một tiểu hoa viên, chỉ cảm thấy khó chịu một trận, hắn liền nôn ra dưới một gốc cây đa.

Người uống qua rượu đều biết, một khi rượu xộc lên đầu, càng nôn lại càng say đến lợi hại. Triệu Thanh khó chịu muốn chết, lại thêm vết thương trên vai, vừa giận mà vừa đau, hắn liền phân phó gã sai vặt: “Đi tìm cho gia ấm trà tới đây, gia khó chịu sắp chết rồi.”

Gã sai vặt nói: “Gia ở chỗ này đợi, tiểu nhân đi một chút sẽ trở lại.”

Triệu Thanh lung la lung lay xua tay, “Đi nhanh đi!”

Gã sai vặt không dám chậm trễ, chạy chậm đi. Gã sai vặt vừa đi không lâu, Triệu Thanh đã cảm thấy có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhét vào tay hắn một cái ấm trà.

Triệu Thanh miệng đắng lưỡi khô lợi hại, cầm lấy ấm trà liền tu ừng ực ừng ực.

Đợi hắn uống xong, trả lại ấm trà, mới cảm thấy không đúng. Tay của người kia bóng loáng nhẵn nhụi, giống như tơ tằm thượng hạng, căn bản không giống tay gã sai vặt của mình.

Lúc này, Triệu Thanh chỉ cảm thấy ý thức càng thêm mơ hồ, toàn thân trên dưới nóng ran như lửa thiêu, chỗ nào đó trên người lại càng không thể tự chủ nổi lên biến hóa.

Mã thị lúc hắn mười bốn tuổi liền cho hắn hai nha đầu thông phòng, cho nên Triệu Thanh thông hiểu nhân sự, lúc này hắn chỉ muốn tìm một nữ nhân phát tiết một phen, bắt được cái tay kia không chịu buông.

Hắn mơ hồ biết phía sau là một nữ nhân, liền dùng sức kéo nữ nhân kia một cái vào trong ngực của mình, đôi tay không thành thật sờ loạn trước ngực của nàng.

“Biểu ca, đừng!” Hắn ẩn ẩn nghe thấy một thanh âm nhỏ bé yếu ớt tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng hắn đã bị luồng hỏa thiêu đốt ở bụng dưới dâng lên mê muội đầu óc, căn bản không kịp nghĩ nhiều, liền thô bạo xé rách xiêm y của người nọ...

Đợi gã sai vặt của Triệu Thanh trở lại, chỉ thấy chủ tử nhà mình quần áo nửa mở, ngã lăn ở trong bụi cỏ cùng một nữ tử làn da trắng như tuyết, nữ nhân kia dùng sức giãy dụa, chủ tử nhà mình lại không quan tâm, động tác cực kỳ hung hãn.

Ánh mắt của gã sai vặt không tệ, rất nhanh liền nhận ra người bị thiếu gia đè ở phía dưới là Ngũ tiểu thư Lục Thanh Dung của Hầu phủ. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên đen đi, ấm trà cầm trong tay rơi trên mặt đất, vỡ tan.

Lục Thanh Dung lúc này mới phát hiện sự tồn tại của gã sai vặt, phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Lúc này Thúy Bình cũng không biết từ đâu xông ra, the thé kêu thảm thiết phá vỡ phía chân trời. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của tam phòng, xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhanh liền kinh động đến Tam phu nhân và Lão phu nhân.

Hai người nghe nói chuyện này, tất cả đều vừa sợ vừa giận. Liền đưa Triệu Thanh và Lục Thanh Dung đến Hằng Phong uyển.

Lục Thanh Lam rất nhanh cũng nghe được tin tức, trên mặt nàng lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, “Ngũ tỷ tỷ vì gả vào Bình Lương Hầu phủ, thật đúng là liều mạng.”

Nàng suy nghĩ một chút, phân phó Mặc Cúc: “Ngươi đi đưa lời nhắn cho Tam gia, nói cho hắn biết chuyện này, bảo hắn mời Lão thái gia ra mặt chủ trì chuyện lần này.” Nếu để mặc cho Lão phu nhân và Tam phu nhân xử trí Lục Thanh Dung, còn không biết kết quả sẽ là như thế nào, vẫn phải là Lão Hầu gia ra mặt, Lục Thanh Dung mới không bị thiệt thòi lớn.

Một khi Lục Thanh Dung đã muốn gả vào Hầu phủ như vậy, nàng liền giúp nàng ta một phen.

Động tác của Lục Văn Đình rất nhanh, Lão phu nhân bên này vừa tới Hằng Phong uyển, Lão Hầu gia đã phái người tới đưa tin, bảo bọn họ mang Triệu Thanh, Lục Thanh Dung cùng tới Mục Nguyên đường, lão nhân gia hắn muốn đích thân thẩm tra xử lí.

Lão phu nhân và Tam phu nhân vốn muốn nhấn chìm chuyện này xuống, tự mình giải quyết, không ngờ nhanh như vậy đã chọc tới chỗ Lão Hầu gia. Bà tức hai người hết sức bất đắc dĩ, đành phải mang mọi người đi đến Mục Nguyên đường.

Lão Hầu gia đã chờ ở nơi đó, thấy mọi người ủ rũ, nhất là Tam phu nhân sắc mặt tái nhợt, vẻ khiếp sợ chưa rút đi, hắn liền giận không kiềm được, mắng to: “Ngươi còn có mặt mũi đi vào, trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, ngươi dạy nữ nhi tốt lắm! Quỳ sang một bên cho ta!”

Tam phu nhân thấy Lão Hầu gia bộ dạng muốn tìm người để cắn, không dám cãi lại, ngoan ngoãn quỳ một bên.

Lão Hầu gia lại giận nhìn chằm chằm Lão phu nhân: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không sai người báo cho ta? Muốn lén lút xử lý ư? Các ngươi đến cùng còn có bao nhiêu chuyện gạt bổn hầu?” Cưỡng hiếp tiểu thư Hầu phủ bên ngoài, chuyện này tuyệt đối coi như là một vụ bê bối cực kỳ lớn. Chuyện lớn như vậy lại không nói cho đương gia Hầu phủ, quả thật là có chút không thể nào nói nổi rồi.

Lão phu nhân ngập ngừng một chút, muốn hỏi hắn là từ đâu biết được, rốt cuộc lại không nói ra.

Lão Hầu gia không chửi ầm lên với nàng như đối với Triệu thị, nhưng Lão phu nhân cũng vô cùng mất mặt, hậm hực ngồi bên cạnh Lão Hầu gia.

Lão Hầu gia lúc này mới cho người gọi hai vị đương sự quan hệ bất chính đi vào