*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thanh Lam ngồi ở một góc nhỏ trên ghế, Thái Bạch lâu hiện giờ ngổn ngang, cũng không còn người đi quan tâm nàng. Đại Vân ở một bên trông coi nàng, giống như lâm đại địch.

Lý Ngọc đi tới, Đại Vân nhìn hắn một cái, tràn đầy cảnh giác. Đại Vân là người Hạ tộc, bề ngoài cũng là phi phàm, Lý Ngọc cũng không nhìn nàng một cái, chỉ ôn nhu nói với Lục Thanh Lam: “Ca ca ngươi, còn có Cửu điện hạ đều đã an toàn rời đi, ngươi yên tâm.”

Khăn trong tay Lục Thanh Lam thiếu chút nữa bị nàng xé rách rồi, nghe xong lời này mới hơi an lòng một chút. Nàng biết rõ hai đại danh tướng tương lai của Đại Tề sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, nhưng dù sao thân ở trong cuộc, khó tránh khỏi lo được lo mất.

Lý Ngọc lại nói: “Cẩm Y Vệ bắc trấn phủ ty cách nơi này không xa, cứu binh không bao lâu sẽ tới, chúng ta rất nhanh sẽ được cứu.”

Lục Thanh Lam gật đầu. Nàng cũng không phải lo lắng cho nàng, nàng lo lắng chính là ca ca có thể tìm được Tam công chúa và Vinh ca nhi hay không.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy Tưởng Tín Hồng nói một câu: “Không tốt, bọn họ sắp dùng hỏa công rồi.”

Trong lòng Lý Ngọc rùng mình, hiểu được thích khách rốt cục thông suốt. Vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn, liền thấy mấy chục thích khách không biết từ nơi nào ôm tới một đống củi khô, lại có người đổ dầu hỏa lên trên, một thủ lĩnh trong số đó trong tay cầm cây đuốc đi tới trước đống củi, nhe răng cười: “Cẩu hoàng đế, mau mau ra đây chịu chết, nếu không gia gia cho một mồi lửa đốt ngươi thành tro bụi!”

Tiếng hắn như chuông lớn, Gia Hòa đế nghe được nhất thanh nhị sở, sắc mặt không khỏi trở nên hết sức khó coi. Những người này quả nhiên là biết thân phận của hắn.

Chuyện hắn xuất hành là cơ mật nhất trong cung, là ai tiết lộ ra hay sao?

Người nọ lại ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ hô hai câu, Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Phụ hoàng, chúng ta không thể cứ chờ như vậy, lửa này một khi cháy, sợ rằng chúng ta lập tức sẽ bị đốt thành tro, Cửu đệ cho dù đưa cứu binh đến, cũng không kịp cứu chúng ta... Phải đi ra ngoài ngăn bọn họ.”

Mọi người đương nhiên biết đạo lý này, nhưng người nào lại muốn đi ra ngoài chứ? Đây mới là vấn đề lớn.

Lý Duyên là lớn tuổi nhất trong số những người ở đây, lại có chức quan ở trong triều, lúc này hắn không được phép lùi bước. Hắn đang định tiến tới một bước nói, Lý Ngọc lại kéo hắn lại, lắc đầu với hắn, chỉ nói một câu: “Võ công của ngươi không được!”

Hắn tự đi tới trước mặt hoàng đế quỳ xuống nói: “Thảo dân nguyện ý đi ra ngoài ngăn cản tặc nhân.”

Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng cũng quỳ xuống theo, “Vi thần cũng nguyện ý vì bảo vệ Ngô Hoàng tẫn một chút sức mọn.”

Hoàng đế tự mình đỡ ba thiếu niên, nói: “Có người trung nghĩa bực này như các ngươi là phúc của Đại Tề ta.”

Thủ lĩnh thích khách kia đang hùng hùng hổ hổ định đốt lửa, bỗng nhiên lúc đó đại môn và bốn tấm cửa sổ cùng mở rộng, bên trong bay ra vô số bàn ghế thậm chí nồi chén muôi chậu, ngay sau đó liền thấy ba thiếu niên chi lan ngọc thụ dẫn đầu xông ra, phía sau còn có những Cẩm Y Vệ còn lại cùng gia đinh của các phủ như ong vỡ tổ xông ra ngoài, song phương chém giết một trận, lúc này phóng hỏa, sợ rằng sẽ làm bị thương người mình, bọn thích khách chỉ có thể ngăn trở thế công của đám người Lý Ngọc trước.

Xung phong liều chết một vòng này hết thời gian không dài, đại khái chỉ giữ được thời gian một khắc, bọn họ liền phải lui về bên trong Thái Bạch lâu. Bởi vì vì song phương nhân số chênh lệch quá xa, hơn nữa nỏ trong tay đối phương quả là lợi hại.

Lúc ba thiếu niên đi ra ngoài đều là hoàn hảo không tổn hao gì, lúc trở lại mỗi người đều mang theo vết thương. Trên bả vai của Lý Ngọc cắm một mũi tên, hắn lại mặt không đổi sắc.

Lần này bọn thích khách cũng đã có kinh nghiệm, không nói nhảm cùng người ở bên trong nữa, lập tức châm lửa, chỉ là thời tiết khô hanh, phía trên củi kia lại tưới dầu hỏa, ngọn lửa thoáng cái liền bùng lên.

May mà trong viện phía sau Thái Bạch lâu có một cái giếng nước, Lý Duyên đã sớm dẫn người đem toàn bộ chậu, bình trang bị đầy đủ nước, lại xối ướt tất cả cửa sổ nơi này, khiến lửa không cháy mau như vậy, chẳng qua tác dụng không phải quá rõ ràng.

Lửa cháy, mọi người liền quỳ xuống rối rít nói với Gia Hòa đế: “Thánh thượng, nơi này nguy hiểm, xin người di giá đến lầu ba tạm lánh.”

Gia Hòa đế lắc đầu: “Lầu ba có thể trì hoãn thêm một lát, nếu ông trời thật sự muốn lấy đi cái mạng này của trẫm, trẫm cũng muốn đường đường chính chính chịu chết.” Nói xong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơn nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Trong nháy mắt lửa cháy đó, trong lầu vốn có chút hỗn loạn, nhưng mọi người thấy hoàng đế còn thong dong bình tĩnh như vậy, ngược lại tất cả đều bình tĩnh lại, nhất thời đều yên tĩnh lạ kỳ.

Lửa cháy chẳng qua chỉ mới một lát, Lục Thanh Lam đã cảm thấy có chút khó thở, may mà mọi người ở đây đều là người tài trí, Lý Duyên bảo mọi người dùng nước lạnh thấm ướt khăn che lên miệng mũi, Lục Thanh Lam lúc này mới cảm giác thoải mái hơn một chút.

Lúc này loáng thoáng nghe thấy được tiếng vó ngựa, Tiêu Thiểu Cảnh mừng rỡ: “Chắc chắn là Cửu đệ mang người của Cẩm y vệ tới.” Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ mong nhớ tiểu huynh đệ lão Cửu này như vậy.

Gia Hòa đế luôn đang âm thầm đánh giá tính toán thời gian, nghĩ thầm lão Cửu có thể trong thời gian ngắn như vậy tụ họp Cẩm Y Vệ hơn nữa còn mang tới, quả nhiên mới là người mạnh mẽ vang dội.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng binh khí đánh nhau, mọi người nghe không khỏi tinh thần chấn động. Tiêu Thiểu Giác lần này mang đến hơn một ngàn Cẩm Y Vệ, chẳng những chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, hơn nữa mang đến nỏ chế kiểu mới trong quân, hơn nữa người người đều có một lương mã.

Kỵ binh với bộ binh, vốn chính là cục diện đồ sát nghiêng về một bên, huống chi vũ khí và nhân số tất cả đều chiếm ưu thế, đám thích khách kia cũng hung hãn không sợ chết, mắt thấy hoàng đế sắp bị thiêu chết, bọn họ sẽ đại công cáo thành, vì vậy mặc dù thực lực chênh lệch xa, nhưng vẫn liều chết chống cự.

Tiêu Thiểu Giác cũng tuyệt không nương tay, hắn cưỡi trên một con ngựa vàng dũng mãnh la lớn: “Giết một người thưởng năm lượng, bắt được một người thưởng mười lượng, giết mười thăng quan một cấp, các huynh đệ, xông lên cho ta!”

Cẩm Y Vệ vốn hung ác, dưới sự trọng thưởng bực này, lại càng như đánh máu gà, bọn thích khách gặp phải đội ngũ tinh nhuệ như vậy cũng thật là xui xẻo, trong khoảnh khắc đã bị đồ sát sạch sẽ giống như bổ dưa thái rau.

Tiêu Thiểu Giác lại dẫn người dập lửa, thời điểm phân phó người mở đại môn ra, Thái Bạch lâu đã lung lay sắp đổ rồi. Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Hủ đầu tiên đỡ Gia Hòa đế xông ra. Ngay sau đó mọi người như ong vỡ tổ tuôn ra, Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy Lý Ngọc và Đại Vân che chở Lục Thanh Lam bình an từ Thái Bạch lâu đi ra, tiểu cô nương ngoại trừ thần sắc bên ngoài có chút uể oải, cũng không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn dẫn mọi người tới một chỗ an toàn, lúc này mới tiến lên gặp hoàng đế. Tiêu Thiểu Giác trên mặt dính đầy máu của địch nhân, trải qua đám cháy, lại nhiễm không ít tro bụi, vệt đỏ vệt đen, chỉ có hai con ngươi lấp lánh giống như ánh sao sáng nhất trên bầu trời.

Hắn quỳ gối xuống đất, lớn tiếng nói: “Nhi thần cứu giá chậm trễ, kính xin phụ hoàng giáng tội!”

Trong nháy mắt đó, Gia Hòa đế cảm nhận được một cỗ khí thế ngất trời trên người nhi tử, hắn mới giật mình, Tiêu Thiểu Giác đã mười sáu tuổi, là một nam tử hán đội trời đạp đất rồi.

Gia Hòa đế có một chút cảm khái, hắn tự tay đỡ Tiêu Thiểu Giác lên, nói: “Hoàng nhi cứu trẫm lập nhiều công lớn, trẫm thưởng ngươi còn không còn kịp, thế nào lại phạt ngươi.”

Tiêu Thiểu Cảnh thấy Cửu đệ hôm nay được thể diện lớn như vậy, trong mọi người, hắn là công đầu không thể thay thế. Mà mình không chịu mạo hiểm chỉ muốn giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, trong quá trình này cơ hồ không có chút hành động nào, sợ rằng trong lòng phụ hoàng đã kín đáo phê bình hắn, lúc này cũng không lo được nhiều như vậy, liền có chút trái lương tâm nói: “Hôm nay Hoàng đệ chính là cứu giá công đầu, phụ hoàng nên trọng thưởng mới phải.”

Thật ra hắn cũng không muốn Cửu hoàng tử vượt trội, nhưng công lao của hắn hôm nay thật sự là quá lớn, hắn vô luận như thế nào cũng không thể mạt sát hắn, hoàng đế chắc chắn sẽ trọng thưởng hắn, chẳng bằng hắn thuận nước giong thuyền.

Hoàng đế nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện này đương nhiên.” Cái nhìn lạnh nhạt bình tĩnh kia của hoàng đế, lại tựa hồ ẩn hàm thâm ý vô cùng, Tiêu Thiểu Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng run lên.

Gia Hòa đế không nhìn hắn nữa, quay đầu hỏi Tiêu Thiểu Giác: “Có bắt sống được không, có tra được bọn liều mạng này đến tột cùng là người nào?”

Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: “Bọn tặc tử tất cả đều quyết tâm chết, bọn hắn trước đó ẩn dấu kịch độc ở trong miệng, môt khi bị bắt, lập tức cắn vỡ túi độc, Cẩm Y vệ vốn bắt được mấy người, nhưng hiện tại tất cả đều biến thành tử thi.”

Sắc mặt Gia Hòa đế hết sức âm trầm, “Vậy tức là không có manh mối gì?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Thật cũng không hoàn toàn như vậy. Có người báo lên cho nhi thần nói có thích khách trước khi chết trong miệng lẩm bẩm, nói ‘chân không gia hương, vô sinh lão mẫu’* gì đó...” 

(*)真空家乡,无生老母: Thật sự không có quê hương, như không có cha mẹ sinh thành.Đọc truyện tại tieuphunghoang.wordpress.com hoặc wattpad

Gia Hòa đế và Tiêu Thiểu Cảnh đều chấn động, trăm miệng một lời nói: “Thiên Lý giáo?!”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu.

Gia Hòa đế suy nghĩ một chút nói: “Không ngờ những nhóm yêu nhân này vậy mà lẻn vào kinh sư, ở dưới mí mắt của trẫm phát triển nhiều giáo đồ như vậy, khó trách khó trách!”

Tiêu Thiểu Cảnh chợt quỳ xuống: “Phụ hoàng, Thiên Lý giáo chính là họa lớn của triều ta, nhi thần nguyện ở đây trấn giữ, dẫn dắt Cẩm Y Vệ, chủ trì đuổi bắt yêu nhân Thiên Lý giáo còn sót lại, xin phụ hoàng cho phép.”

Nghe lời này, khóe miệng Tiêu Thiểu Giác nhếch nhẹ, trong mắt đều là giễu cợt. Tiêu Thiểu Cảnh tính toán tốt lắm, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Mẫn Anh Đạt vừa chết, hắn lấy thân phận hoàng tử chủ trì việc đuổi bắt Thiên Lý giáo, đây là muốn nhân cơ hội nhúng tay vào Cẩm Y Vệ a. Thừa dịp Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chết, trước tiên khống chế Cẩm Y Vệ trong tay, đến lúc đó cho dù đổi thống lĩnh, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Huống hồ vừa rồi ở Thái Bạch lâu, hoàng đế bất mãn với biểu hiện của hắn, hắn vừa khéo nhân cơ hội này, làm tốt công sự, vãn hồi ấn tượng của hắn ở trong lòng hoàng đế, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.

Thật là dự tính tốt.

Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng cười một tiếng, nói với Tiêu Thiểu Cảnh: “Một chuyện không phiền hai chủ, chuyện đuổi bắt yêu nhân Thiên Lý giáo, hãy để cho đệ đệ làm đi.”

Tiêu Thiểu Cảnh còn muốn tranh thủ, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng...” Nhưng hắn vừa mới mở miệng, đã bị hoàng đế khoát tay ngăn cản: “Lão Cửu nói đúng, ngươi vừa rồi ở Thái Bạch lâu chấn kinh không nhỏ, trở về tu dưỡng, chuyện nơi đây vẫn là giao cho lão Cửu đi.”

Tiêu Thiểu Giác vội vàng quỳ gối xuống, tỏ thái độ: “Tạ ơn phụ hoàng!”

Gia Hòa đế nói: “Trẫm ở trong hoàng cung xem biểu hiện của ngươi, đừng khiến trẫm thất vọng.”

Tiêu Thiểu Giác lớn tiếng nói: “Nhi thần tất nhiên dốc hết toàn lực, không phụ phụ hoàng nhờ vả.”

Tiêu Thiểu Giác phái ra một nửa Cẩm Y Vệ hộ tống đám người hoàng đế và Nhị hoàng tử hồi cung hồi phủ, lại trưng dụng một nhà dân phụ cận Thái Bạch lâu, coi như chỗ tạm thời xử lý công sự, nắm chắc an bài công việc lùng bắt Thiên Lý giáo.

Thiên Lý giáo này chính là một tổ chức tôn giáo nghiêm mật phát triển ở mấy châu phía bắc Đại Tề, bởi vì tuyên truyền chủ trương xoá bỏ quân điền, rất có lực kích động và hiệu triệu trong dân gian, người thờ phụng rất nhiều. Trong thời kỳ Thái Tông, Thiên Lý giáo từng khởi xướng hai lần võ trang khởi nghĩa, một lần công chiếm được nơi lớn như An Châu, Thiểm Châu, Đại Tề huy động trăm vạn binh lính, hoang phí ngàn vạn tài lương mới dập tắt được cuộc khởi nghĩa.

Triều đình dùng các hình thức cấm tiệt Thiên Lý giáo, nhưng giáo đồ Thiên Lý giáo giết không hết, thường xuyên thêm chút loạn tử cho triều đình, vì vậy từ hoàng đế đến đại thần, ba chữ Thiên Lý giáo đều như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, rất cực đoan.

Tiêu Thiểu Giác an bài công việc lùng bắt không đề cập tới, lại nói Lục Thanh Lam thoát chết chạy ra khỏi Thái Bạch lâu, đám người Lý Duyên, Lý Ngọc, Tiêu Thiểu Hủ và Tiêu Kỳ định đưa nàng về nhà, nàng lại không đồng ý.

Chưa thấy ca ca lại không tìm được Vinh ca nhi và Tam công chúa, sao nàng có thể đi đâu chứ?

Sau khi nàng giải thích, mọi người cũng không miễn cưỡng nàng nữa, Tiêu Kỳ tự mình cùng Lục Thanh Lam tìm kiếm khắp nơi, lại phái gia phó may mắn còn sống sót tìm xung quanh, Đại Vân không nhận được lệnh của Tiêu Thiểu Giác bảo nàng trở về, cũng vẫn tận chức tận trách theo sát bên người Lục Thanh Lam.

Huynh đệ Lý thị cũng phái người tìm kiếm Vinh ca nhi và Tam công chúa.

Tìm một chút, ở trên đường cái đụng phải Lục Văn Đình. Đi theo phía sau hắn là Tam công chúa quần áo lam lũ.

Tam công chúa chạy lên, ôm cổ Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, không ngờ ta còn có thể nhìn thấy ngươi.”

Lục Thanh Lam nhìn thấy Tam công chúa cũng kích động, nàng cũng ôm chặt Tam công chúa nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Ngươi làm sao trốn được một kiếp, ngươi có nhìn thấy Vinh ca nhi không?”

Lúc trước phát sinh ám sát, Tam công chúa không kịp chạy vào Thái Bạch lâu, may mà Tiêu Thiểu Giác tặng nàng hai ám vệ, luôn luôn âm thầm bảo vệ nàng, thấy nàng lạc, lập tức hiện thân mang nàng đi. May mà nàng mặc nam trang cũng không khiến cho giáo đồ Thiên Lý giáo chú ý, lúc này mới tránh được một kiếp.

Tam công chúa nói: “Lúc phát sinh ám sát, ta còn nhìn thấy Vinh ca nhi, chẳng qua về sau quá nhiều người lộn xộn xung quanh, chúng ta bị tách ra, chờ đến lúc ta trở lại tìm, hắn đã không biết chạy đi đâu.” Nàng khóc nói: “Thật xin lỗi Bảo Nhi, ta không trông chừng Vinh ca nhi giúp ngươi, đều là lỗi của ta!”

Lục Thanh Lam mặc dù lòng như lửa đốt, vẫn nhẫn nại an ủi nàng: “Chuyện này sao có thể trách ngươi, lúc ấy hiện trường loạn như vậy, ngươi có thể không có chuyện gì là đã rất tốt rồi.”

Nhưng Vinh ca nhi rốt cuộc đi đâu?

Nếu là bị người nhân lúc chém giết giết chết, chung quy nên có thi thể, bọn họ nhiều người tìm lâu như vậy, cũng nên tìm được. Hiện tại sống không gặp người chết không thấy xác, chẳng lẽ là bị mẹ mìn thừa dịp loạn bắt cóc rồi? Phải biết rằng hàng năm tết Nguyên Tiêu cũng là thời gian mẹ mìn hung hăng nhất.

Nàng vẫn xem Vinh ca nhi như nửa tử mà đối đãi, nghĩ tới đây, trong lòng quả thực giống như là trên chảo dầu.

Mọi người đang thương nghị, một nhóm người lại tới nữa. Chính là bọn người Triệu Thanh, Lục Thanh Nhân, Trương Tư Tuệ. Bởi vì dòng người khá đông, lúc trước xảy ra sự kiện ám sát ở phố Trường Ninh, bọn họ cách Thái Bạch lâu khá xa, may mắn cũng không bị thương, về sau Tiêu Thiểu Giác đưa cứu binh đến, cứu đám người hoàng đế và Nhị hoàng tử, bọn họ cũng an toàn.

Lục Thanh Nhân vẫn không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Lục Thanh Lam, vừa rồi nghe thấy đối thoại của Lý Ngọc và Lục Thanh Lam, càng hận nàng thấu xương, chợt nghe nói Vinh ca nhi mất tích, trong lòng quả thực nở hoa. Mở miệng liền nói: “Còn tìm làm cái gì, binh hoang loạn mã như vậy Vinh ca nhi sợ là chết cũng chết rồi.” Trong giọng nói có chút hả hê đắc ý cho dù là ai cũng có thể nghe ra được.

Huynh muội Lục Văn Đình vừa rồi nhìn thấy bọn họ đi tới, bọn họ đang bể đầu sứt trán, cũng lười để ý tới, không ngờ Lục Thanh Nhân há mồm đã châm chọc.

Lục Văn Đình vốn trong lòng như có lửa đốt, nghe lời này, nhất thời giận dữ: “Ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?” Hắn chợt tiến lên trước một bước, bắt lấy cổ áo nàng.

Tính tình Lục Văn Đình chính là hiệp nghĩa, tình huống bình thường tuyệt sẽ không hạ thủ với một nữ nhân, huống hồ đối phương còn là đường muội của hắn. Thật sự chuyện hôm nay khiến hắn quá mức đau lòng, nhất thời mất bình tĩnh.

Lục Thanh Nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Lục Văn Đình như vậy, trước kia hai người tuy là đường huynh muội, nhưng Lục Văn Đình luôn tị hiềm, cũng không gặp mặt nói chuyện với nàng. Nàng thấy Lục Văn Đình hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt hung ác, cái tay bắt lấy nàng còn có máu tươi, là vừa rồi hắn giết giáo đồ Thiên Lý giáo lưu lại. Hắn lúc này giống như một con sư tử nổi giận nhắm người mà cắn, thiếu niên tức giận tự có một cỗ lực đe doạ cường đại, dưới loại tình huống áp lực này, Lục Thanh Nhân thế nhưng không mắng người nổi, chỉ run run, cảm thấy tim gan đều lạnh lẽo.

Triệu Thanh nhìn thấy người trong lòng bị Lục Văn Đình chộp trong tay tựa như gà con, nhất thời giận dữ, tiến lên một bước định đoạt Lục Thanh Nhân từ trong tay Lục Văn Đình, nào biết bóng người chợt lóe, Lý Ngọc đã ngăn chặn trước mặt hắn.

Lý Ngọc thản nhiên nói: “Chuyện người Lục gia tự có người Lục gia tự mình giải quyết, Triệu huynh vẫn là chớ góp náo nhiệt.”

Triệu Thanh lúc trước từng bị Lý Ngọc đánh cho một trận dữ dội, trong mắt hắn Lý Ngọc có loại cảm giác uy hiếp tự nhiên, nhất thời sợ tới mức lui về phía sau môt bước.

Lục Thanh Dung và Trương Tư Tuệ đều là nữ tử, tình cảnh này, lại càng không biết nên như thế nào cho phải.

Vẫn là Lục Thanh Lam kéo ca ca lại, “Ca ca, thả nàng ra đi.” Lục Văn Đình là nam tử, lại là huynh trưởng, nếu thật sự đánh Lục Thanh Nhân, đây còn là ở trên đường cái, có lý cũng sẽ biến thành không có lý.

Lục Văn Đình vẫn hết sức nghe lời của muội muội, hắn hừ một tiếng, thả Lục Thanh Nhân lại trên mặt đất, thấp giọng nói: “Vinh ca nhi không có chuyện thì tốt, hễ Vinh ca nhi xảy ra một chút chuyện, ngươi cũng đừng hòng sống dễ chịu!” Nói xong những lời này, quay đầu liền đi vào một ngõ nhỏ.

Lục Thanh Lam hô to: “Ca ca, ngươi đi đâu vậy?”

Lục Văn Đình cắn răng nói: “Ta đi tìm Vinh ca nhi, hôm nay tìm không được Vinh ca nhi ta liền không ăn không ngủ không trở về nhà!”

Lục Thanh Nhân che cổ của mình ho khan hai tiếng, lúc này mới chậm chạp, hô lớn: “Lục Văn Đình, có gan ngươi trở lại cho ta?”

Lục Văn Đình làm sao sẽ để ý tới nàng.

Lục Thanh Lam thấy ca ca luôn luôn tỉnh táo đã rối loạn, biết hắn đau lòng, quả thực là hết sức khổ sở. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Cửu điện hạ bây giờ đang ở đâu?” Nàng vừa rồi chính tai nghe được hoàng đế đem trách nhiệm lùng tìm Thiên Lý giáo nặng nề giao cho Tiêu Thiểu Giác, hắn nắm trong tay địa phương này, hiện giờ chỉ có van xin hắn mới có thể tìm được Vinh ca nhi thôi.

Lục Thanh Lam vốn không muốn gặp Tiêu Thiểu Giác, nhưng hiện tại thật sự là vạn bất đắc dĩ.

Tam công chúa nghe xong ánh mắt sáng lên, “Đúng đúng đúng, đi tìm Cửu ca ta, hắn nhất định có biện pháp cứu Vinh ca nhi.”

Lý Ngọc nghe lời này vẫn không khỏi tối sầm mặt. Mặc dù Lục Thanh Lam cự tuyệt hắn, nhưng tính tình của hắn kia há nói để xuống là có thể để để xuống. Tiêu Thiểu Giác có ý với Lục Thanh Lam hắn biết, không muốn Lục Thanh Lam “đưa dê vào miệng cọp”, nhưng chuyện liên quan đến mạng nhỏ của Vinh ca nhi, hắn cũng không thể ngăn trở. Liền nói cho Lục Thanh Lam chỗ quân trướng của Tiêu Thiểu Giác.

Tam công chúa còn gấp hơn Lục Thanh Lam, Lý Ngọc còn chưa nói hết, nàng liền lôi kéo Lục Thanh Lam đi tới chỗ nhà dân mà Tiêu Thiểu Giác trưng dụng, Lục Thanh Nhân lại ngăn trước mặt Lục Thanh Lam, “Lục Thanh Lam, ngươi cứ như vậy đi sao? Ca ca ngươi vừa rồi vô lễ với ta như vậy, ngươi chẳng lẽ không muốn giải thích với ta sao?”

Không đợi Lục Thanh Lam nói chuyện, Tam công chúa đã nổi giận, giơ tay lên vả miệng Lục Thanh Nhân: “Tiện tỳ, lúc nào rồi ngươi còn dám ở chỗ này thêm phiền? Bổn công chúa hiện tại ra lệnh cho ngươi, quỳ ở lề đường, quỳ một canh giờ, tự kiểm điểm lỗi lầm của ngươi, nếu dám bằng mặt không bằng lòng, cho dù ngươi trở về Trường Hưng Hầu phủ, Bổn công chúa cũng tuyệt không tha cho ngươi!”

Lục Thanh Nhân đã bị đánh mê mang, nàng không ngờ Tam công chúa hòa hòa khí khí đối với Lục Thanh Lam bỗng nhiên đối nổi đóa với nàng, nàng mặc dù lớn lối quen thói, nhưng cũng biết người ta là công chúa sủng ái của hoàng đế, trong nội tâm nàng khuất nhục cực kỳ, giật giật miệng, cuối cùng không dám mạnh miệng cùng Tam công chúa, mắt thấy các nàng đi xa.

Tam công chúa lúc đi bảo nàng quỳ phạt, nàng đang không biết phải làm sao, liền thấy một cung nữ đi tới, lạnh lùng nói: “Đừng đứng lì ở chỗ này nữa, còn không mau qua quỳ đi, lệnh của công chúa chúng ta ngươi dám không tuân theo sao?” Cũng là cung nữ Tam công chúa lưu lại giám sát.

Triệu Thanh thấy Lục Thanh Nhân chịu nhục, trong lòng lo lắng, nói với cung nữ kia: “Vị tỷ tỷ này, có thể giúp đỡ cầu tình với Tam công chúa không, ngài xem nơi này người đến người đi, biểu muội ta lại là một nữ hài tử, bảo nàng quỳ ở chỗ này, ngày sau làm sao còn làm người, người xem có thể dàn xếp không, chúng ta đổi lại chỗ...”

Cung nữ kia là Tống quý tần cho Tam công chúa, Tam công chúa làm việc không thích động não, Tống quý tần cố ý để cung nữ khôn khéo hiểu chuyện ở bên cạnh nàng. Nàng “xùy” một tiếng nở nụ cười: “Người nào là tỷ tỷ của ngươi? Mệnh lệnh của Hoàng gia cũng có thể cò kè mặc cả sao? Ngươi rốt cuộc là không để công chúa của chúng ta vào mắt, hay là không để toàn bộ hoàng gia vào mắt?”

Cung nữ miệng lưỡi bén nhọn nói mấy câu, nói cho Triệu Thanh đầu đầy mồ hôi, nói thêm gì nữa sợ là dẫn họa cho Bình Lương Hầu phủ. Hắn đành phải câm miệng.

Triệu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu về phía Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Nhân thấy biểu ca cũng không giúp được nàng, đành phải ủy ủy khuất khuất quỳ xuống ven đường. Mặc dù đã trải qua sự kiện ám sát vừa rồi, giờ phút này trên đường cũng không ít người, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, Lục Thanh Nhân xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Đám người Lục Thanh Lam, Tam công chúa và Lý Ngọc rất nhanh đã đến nhà dân Tiêu Thiểu Giác đặt chân, giờ phút này sân viện này cũng phòng vệ sâm nghiêm, cửa có mười mấy Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục*, eo buộc tú xuân đao* phòng hộ ở chỗ này.

飞鱼服 – phi ngư phục

飞鱼服 – phi ngư phục

绣春刀 – tú xuân đao

Mọi người nói rõ mục đích đến gặp Tiêu Thiểu Giác, không đến một lát, Vệ Bân liền tự mình ra cửa nghênh đón. Hắn cười nói: “Tam công chúa, Lục cô nương, điện hạ sớm biết các ngươi sẽ đến tìm người, đợi đã lâu, mau vào đi thôi.”

Mọi người liền nâng bước đi vào trong, bọn thị vệ để Lục Thanh Lam và Tam công chúa đi vào, lại giơ tay ngăn cản Lý Ngọc, Lý Duyên cùng với mấy người còn lại.

Lông mày Lý Ngọc nhướng lên, lạnh lùng nói: “Vệ Bân, đây là ý gì?”

Nụ cười trên mặt Vệ Bân sâu hơn vài phần: “Lý công tử, điện hạ nhà ta chỉ nói muốn gặp Tam công chúa và Lục cô nương, người khác người không nói muốn gặp, nếu ngài cũng muốn gặp người, có thể ở chỗ này chờ thêm một lát không, đợi điện hạ gặp Tam công chúa các nàng xong, nô tài lại đi vào bẩm báo một tiếng?”

Lý Ngọc nghe xong cũng biết Tiêu Thiểu Giác đây là cố ý, hắn làm sao là người dễ đuổi như vậy, muốn cứng rắn xông vào, Cẩm Y Vệ bảo vệ cửa xoát một tiếng rút tú xuân đao ra, nhất thời giương cung bạt kiếm, không khí hết sức khẩn trương.

Lý Duyên vội vàng lôi kéo tay áo của Lý Ngọc, thấp giọng nói: “Lục đệ, tỉnh táo đi! Không có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện tìm Vinh ca nhi, ngươi cũng đừng có làm loạn thêm cho Lục cô nương.”

Lý Ngọc nghe lời này, mặc dù trong lòng hết sức ngột ngạt, rốt cuộc không cứng rắn xông vào nữa.

Tam công chúa và Lục Thanh Lam đi theo một tiểu thái giám khác vào gian phòng làm việc của Tiêu Thiểu Giác, liền thấy trên tường gian phòng không biết lúc nào đã treo một bộ bản đồ địa hình phụ cận, phía trên cắm không ít lá cờ nhỏ, Tiêu Thiểu Giác đang đứng phía trước địa đồ cẩn thận nghiên cứu gì đó.

Tam công chúa nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác tựa như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới lôi kéo góc y phục của Tiêu Thiểu Giác: “Cửu ca, chúng ta cuối cùng cũng gặp được ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta tìm được Vinh ca nhi.” Nói xong nước mắt tựa hạt châu lăn xuống.

Vinh ca nhi lạc đường, trong lòng nàng cũng đau lòng.

Lông mày Tiêu Thiểu Giác chau lại, không để lại dấu vết vung tay nàng ra, thản nhiên nói: “Hiện tại mới biết tới tìm ta, còn để làm gì?”

Tiêu Thiểu Giác giống như là trả lời Tam công chúa, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam nhìn thiếu niên anh tuấn bộc lộ tài năng trước mắt này, biết bắt đầu từ hôm nay, không bao lâu nữa hắn sẽ biến thành Khánh Vương quyền khuynh thiên hạ kiếp trước. Lục Thanh Lam bất chấp, quỳ xuống nói: “Cửu điện hạ, xin cứu mạng!”

Thời gian nàng tiếp xúc cùng Tiêu Thiểu Giác lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên hành đại lễ với hắn. Chân mày Tiêu Thiểu Giác không tự chủ cau lên, chỉ cảm thấy nàng hết sức xa lạ với mình, càng thêm không vui. Hắn khoát tay, nói với Tam công chúa: “Tam muội muội, ngươi đi ra ngoài trước.”

“Ôi?” Tam công chúa nhất thời có chút mê mang.

Tiêu Thiểu Giác trừng mắt, Tam công chúa xưa nay sợ vị Cửu ca này, không dám nói thêm gì, đi theo một tiểu thái giám lui ra ngoài.

Đợi Tam công chúa đi ra ngoài, Tiêu Thiểu Giác kéo cánh tay của Lục Thanh Lam, để nàng đứng lên: “Ai kêu ngươi quỳ?” Lông mày xinh đẹp của hắn nổi lên gió bão khổng lồ, lạnh lùng nói: “Lý Ngọc cứu ngươi một lần, ta cũng cứu ngươi một lần, vì sao ngươi nặng bên này nhẹ bên kia, thái độ đối với hắn thì tốt, đối với ta lại càng lãnh đạm?”

Ánh mắt Lục Thanh Lam liếc về cánh tay phải của hắn, thấy nơi đó đang quấn băng gạc trắng như tuyết. Nàng cảm thấy trong lòng nhói một chút, lập tức thu hồi ánh mắt. Nàng tận lực làm cho mình duy trì tỉnh táo, không đến nỗi chọc giận hỗn thế ma vương này: “Cửu điện hạ, ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”

“Ngươi nghe hiểu được!” Mặt của Tiêu Thiểu Giác từng chút từng chút tiếp cận nàng, thẳng đến khi chóp mũi của hắn cơ hồ dán trên chóp mũi của nàng.

Lục Thanh Lam lạnh lùng nhìn hắn, một bước cũng không nhường. Nàng biết dùng tính khí của Tiêu Thiểu Giác, nàng càng lui về phía sau hắn lại càng được voi đòi tiên.

Quả nhiên Tiêu Thiểu Giác ngừng lại trước lúc đụng phải nàng, hai người bây giờ cách quá gần, cơ hồ là có thể nghe được hơi thở. Lục Thanh Lam có thể nhìn rõ ràng da thịt giống như ngọc khắc và hoàn mỹ đến gần như không có chút tỳ vết nào.

Tiêu Thiểu Giác chợt đẩy ngã nàng ở trên bàn, thân thể Lục Thanh Lam ngửa cong, hai tay bị Tiêu Thiểu Giác bắt được đặt tại trên bàn, Lục Thanh Lam cũng không giãy dụa, chỉ lạnh lùng nói: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi muốn làm gì?”

Nàng càng tỉnh táo như vậy, Tiêu Thiểu Giác lại càng là cảm thấy phát hỏa lớn: “Ngươi không phải là muốn ta cứu đệ đệ của ngươi sao? Rất đơn giản, chỉ cần ngươi để cho ta hôn ngươi một cái, ta liền lập tức phái người tìm đệ đệ ngươi trở về. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên.” Ý nói là lúc trước hắn đã từng hôn Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, chỉ chốc lát, chợt nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến đi.” Vì cứu đệ đệ của nàng, đừng nói là hôn một cái, cho dù lột nàng một tầng da, nàng cũng nguyện ý.

Tiêu Thiểu Giác vốn định hung hăng hôn nàng một ngụm, hoặc là dứt khoát cắn môi của nàng một cái, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nàng tràn đầy bộ dáng ghét bỏ, bỗng nhiên có chút hứng thú rã rời, chợt buông Lục Thanh Lam ra, hơn nữa lui về phía sau một bước.

Lục Thanh Lam có chút kinh ngạc mở mắt, nhanh chóng đứng thẳng người nói: “Ngươi...”

Tiêu Thiểu Giác không nhìn nàng nữa, mà la lớn: “Vệ Bân, Vệ Bân ngươi chết đâu rồi?”

Vệ Bân lên tiếng xuất hiện, thấy sắc mặt Tiêu Thiểu Giác âm trầm, giống như chết cha chết mẹ, không biết vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì, cẩn thận nói: “Điện hạ, ngài có gì phân phó?”

Tiêu Thiểu Giác khoát tay: “Dẫn Lục cô nương đi nghỉ ngơi.”

Vệ Bân vội nói: “Lục cô nương, ngài đi theo ta.”

Lục Thanh Lam lại không chịu động bước: “Vậy đệ đệ của ta?”

Tiêu Thiểu Giác tức giận nói: “Yên tâm đi, ta sẽ phái người đi cứu hắn về.”

Lục Thanh Lam không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước Tiêu Thiểu Giác chính là đầu lĩnh lớn nhất, am hiểu nhất chính là dò thăm tình báo, nàng không có bất kỳ hoài nghi gì đối với năng lực của Tiêu Thiểu Giác.

Lục Thanh Lam vén áo thi lễ với Tiêu Thiểu Giác, liền theo Vệ Bân đi xuống. Tiêu Thiểu Giác đương nhiên sẽ không để cho nàng đi hội hợp cùng Lý Ngọc, để nàng và Tam công chúa ở trong một gian phòng đợi tin tức.

Vệ Bân đưa Lục Thanh Lam qua, quay đầu lại trở về bên cạnh Tiêu Thiểu Giác. Thấy chủ tử nhà mình đang xoa ấn đường của mình, thần sắc có chút mỏi mệt. Hắn công tác cường độ cao lâu như vậy, căn bản không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, có thể không mệt mỏi sao?

Hắn thấy Vệ Bân, phấn chấn tinh thần hỏi: “Còn chưa có tin tức của hài tử kia sao?”

Thì ra ngay từ đầu hắn đã phái người đi tìm Vinh ca nhi rồi.

Vệ Bân lắc đầu, “Cẩm Y vệ bên này tạm thời còn chưa có tin tức truyền về.” Hắn có chút kỳ quái, Lục Thanh Lam không biết chuyện hắn đang phái người tìm kiếm Vinh ca nhi ư. “Vì sao người không đem những chuyện này nói cho Lục cô nương?”

Tiêu Thiểu Giác tức giận nói: “Cho dù ta nói cho nàng biết, ngươi cảm thấy nàng có tin hay không?” Hắn cũng không biết tại sao, luôn có cảm giác mình và tiểu cô nương giống như là tồn tại một khoảng cách khó có thể vượt qua, hắn làm sao cũng không có cách nào đến gần nàng, đi tới trong lòng của nàng, điều này làm cho hắn dị thường phiền não.

Vệ Bân không nói nữa, những chuyện tình cảm nam nữ này, một thái giám như hắn cũng không thể cho chủ tử đề nghị hữu dụng gì.

Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, nói với Vệ Bân: “Xuất động người của bí doanh đi, vô luận như thế nào, cũng phải tìm Vinh ca nhi trở về cho ta.”

Vệ Bân kinh hãi: “Điện hạ, hiện tất cả thế lực trong kinh thành, không biết bao nhiêu ánh mắt, toàn bộ đang chú ý nơi này, bí doanh lúc này xuất động, vạn nhất bại lộ, vậy cũng phiền toái, xin điện hạ nghĩ lại a.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Những điều này ta sao không biết, chẳng qua ta sao có thể để nàng mất đi đệ đệ yêu dấu chứ? Ngươi phân phó bí doanh cẩn thận một chút, sẽ không sao.”

Vệ Bân thấy tâm ý của hắn đã quyết, không dám khuyên nữa, đi xuống truyền lệnh.

Lục Thanh Lam và Tam công chúa ở trong gian phòng Tiêu Thiểu Giác an bài cho các nàng lo lắng chờ đợi.

Qua đại khái một canh giờ, Vệ Bân tới, mang đến tin tức tốt, “Tam công chúa, Lục cô nương, tìm được Vinh ca nhi rồi.”

Động tác của Tiêu Thiểu Giác thật mau.

Vệ Bân mang các nàng đi chính phòng, Tiêu Thiểu Giác đã trang bị giáp trụ, nhìn hai cô nương đầy mặt hưng phấn đi tới, nói: “Đi thôi, theo ta cùng đi cứu người.”

Hai người vội gật đầu không ngừng đáp ứng, Tiêu Thiểu Giác liền mang theo các nàng đến tiểu viện cách đó không xa.

Chuyện phát sinh không lâu, Tiêu Thiểu Giác liền ra lệnh Cẩm Y Vệ bao vây nơi này, vì vậy mẹ mìn cũng chưa kịp trốn xa, điểm này Tiêu Thiểu Giác đã sớm đoán trước, vì vậy liền lệnh cho người của bí doanh chú trọng tìm khu vực này, bí doanh lại liên hệ thế lực ngầm của địa phương, tìm được mấy cái bang hội lân cận. Sau khi nghe ngóng xác minh, rất nhanh liền tìm được manh mối.

Thì ra mẹ mìn này là kẻ đã tái phạm nhiều lần, bọn hắn lừa gạt hài tử tới, đầu tiên là giấu trong hầm ngầm của một nhà buôn bán, đợi mọi chuyện qua, mới thong dong bán bọn nhỏ đi. Bởi vậy Thuận Thiên phủ mặc dù đã từng nhận được báo án hài tử bị bắt cóc mấy lần, nhưng vẫn không phá được án.

Không ngờ mẹ mìn lần này thừa dịp loạn bắt cóc Lục Văn Vinh, cũng là đá phải tấm sắt.

Tiêu Thiểu Giác chịu mang Lục Thanh Lam và Tam công chúa đến, đương nhiên tỏ vẻ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay rồi. Bọn họ vừa vào tòa nhà kia, thì một Cẩm Y Vệ tiến lên hành lễ, “Cửu điện hạ, đám mẹ mìn tổng cộng sáu người, hiện tại toàn bộ bị chúng ta dồn vào hầm ngầm rồi. Chẳng qua ngoài tiểu công tử còn có một tiểu cô nương khác còn ở trong tay bọn họ. Bọn họ yêu cầu một người của chúng ta đi xuống đàm phán cùng bọn họ.”

“Đàm phán?” Tiêu Thiểu Giác nhíu lông mày, “Bọn họ ngược lại nghĩ viển vông?”

“Ngàn vạn đừng đả thương Vinh ca nhi.” Lục Thanh Lam vừa nghe nói Vinh ca nhi còn đang trong tay mẹ mìn, lập tức lại khẩn trương. Tiêu Thiểu Giác lập tức quay đầu lại nhìn nàng một cái, khe khẽ thở dài, nói với thủ lĩnh Cẩm Y vệ kia: “Cũng được, bổn điện hạ tự mình đi xuống, xem xem mấy mẹ mìn kia rốt cuộc muốn đùa giỡn dạng gì?”

Vệ Bân kinh hãi, lập tức phản đối: “Điện hạ, ở trên người ngài hiện có thương tích, không thể mạo hiểm a!”

Tiêu Thiểu Giác cười nhạt: “Vừa rồi lớp lớp vòng vây của Thiên Lý giáo ta cũng lao ra được, mấy mẹ mìn mà thôi, bọn họ có thể làm gì ta?” Vốn không để mấy kẻ hạ lưu vào mắt.

Lục Thanh Lam giật giật miệng, cũng không nói gì, tình hình hiện tại cũng chỉ có Tiêu Thiểu Giác ra mặt, nàng mới có thể yên tâm.

Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy nàng khẽ buông mắt, nhàn nhạt hừ một tiếng nói: “Vệ Bân, chúng ta đi xuống.”

Vệ Bân đáp một tiếng, giơ cây đuốc đang định tiến vào hầm cùng hắn, Lục Thanh Lam đột nhiên mở miệng nói: “Cửu điện hạ...”

Tiêu Thiểu Giác lập tức dừng bước chân, chậm rãi xoay người.

Lục Thanh Lam nói cực kỳ nhanh: “Ngàn vạn phải an toàn trở lại.” Nàng lại liếc nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, dùng tốc độ nhanh hơn nói: “Còn có, cám ơn ngươi!”

Trên mặt Tiêu Thiểu Giác hiện ra một nụ cười, nụ cười kia sâu đến đáy mắt. Trong nháy mắt hắn lại cảm thấy toàn thân cao thấp tràn đầy sức lực dùng không hết.

“Đi thôi, Vệ Bân!” Hai người rất nhanh liền vào hầm.