Đại hoàng tử cũng vậy, Nhị hoàng tử cũng vậy, bên trong bè phái cũng không phải là bền chắc như thép, đều tồn tại cạnh tranh và đấu tranh kịch liệt. Cũng tỷ như bên đại hoàng tử, Định Quốc công Hàn Bân, Vũ An bá Mạnh Bác Duyên, kể cả Lục Hãn, đều gả nữ nhi cho Đại hoàng tử, nữ nhi của Định Quốc công là chính phi, Lục Thanh Oánh và Mạnh Vân Phi là Trắc phi, ba người này lúc đối ngoại đương nhiên là đoàn kết nhất trí, nhưng ở giữa, cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh. Nếu đại hoàng tử không làm nổi hoàng đế, vậy đương nhiên cũng thôi, nếu Đại hoàng tử làm được hoàng đế, vị trí thái tử này cũng chưa chắc nhất định chính là con trai trưởng do hoàng hậu sinh.

Cho nên nói bụng của một chính hai trắc ba phi đều hết sức quan trọng.

Lục Hãn có chút kinh ngạc với sự mẫn tuệ của chất nữ, vốn không muốn nói những điều này với một cái tiểu cô nương, chẳng qua một khi đã nói đến đây rồi, tiểu chất nữ này lại thông minh mẫn tuệ như vậy, Lục Hãn cũng cứ việc nói thẳng: “Định Quốc công thân là nguyên lão hai triều, địa vị trong triều tôn kính, gia tộc thế lực lại hơn xa Hầu phủ chúng ta, cho nên ta ngay từ đầu ta liền bảo tỷ tỷ ngươi tránh đầu gió, chỉ nhìn Vương Phi mà làm việc, cũng không nóng nảy sinh hạ Hoàng tự, Vương phi cũng quả thực từng tỏ vẻ, chỉ cần mình sinh hạ trưởng tử, địa vị vững chắc liền để cho tỷ tỷ ngươi sinh hài tử cho Trữ Vương điện hạ.”

Đây cũng là thủ đoạn Hàn Ký Nhu lôi kéo Lục Thanh Oánh. Phải biết rằng đến cấp độ như các nàng, không chỉ riêng chuyện trạch đấu của bản thân, đằng sau mỗi người đều liên quan đến một gia tộc khổng lồ, vô luận suy tính của Hoàng trưởng tử xuất phát từ phương diện nào, cũng sẽ không cho phép hai đại gia tộc của phe mình tự giết lẫn nhau. Bởi vậy cho dù Định Quốc công là người ủng hộ đắc lực nhất của Hoàng trưởng tử, hắn cũng không thể hoàn toàn lạnh nhạt Lục Thanh Oánh hoặc là Mạnh vân phi.

Những chuyện này, kiếp trước Lục Thanh Lam từng trải qua ở Yến vương phủ của Tiêu Thiểu Huyền một lần, đương nhiên không có gì kỳ quái.

Nàng suy nghĩ một chút nói: “Hiện giờ Trữ Vương Phi đã sinh hai Hoàng tôn, chẳng lẽ nàng lại không cho Đại tỷ tỷ mang thai?” Nếu thật sự là như thế, Hàn Ký Nhu cũng có chút khinh người quá đáng.

Lục Hãn nói: “Chuyện này, ta sẽ tìm cách điều tra một phen, rồi chúng ta quyết định tiếp. Lần này, may mắn mà có Bảo Nhi truyền lại tin tức. Nói đến, năm ấy ngươi năm tuổi đã cứu Đại tỷ tỷ ngươi một mạng, ta còn chưa có cơ hội tạ ơn ngươi.”

Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này tính là cái gì đâu. Chúng ta đều là người một nhà, nàng lại là Đại tỷ tỷ của ta, ta không giúp nàng thì giúp ai chứ?”

Người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau, lời này Lục Hãn chấp nhận.

Lục Thanh Lam cảm thấy hiếm có cơ hội, muốn nhắc nhở Lục Hãn một chút. “Đại bá phụ, có chuyện, ta không biết có nên nói hay không.”

Lục Hãn nói: “Có lời gì, ngươi cứ nói đừng ngại.”

Lục Thanh Lam cân nhắc nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Đại bá phụ chú ý một người.”

“Người nào?”

“Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền.”

“A?” Lục Hãn khẽ giật mình, “Tại sao không phải là Cửu hoàng tử hoặc là những hoàng tử khác, nhất định lại là Tứ hoàng tử?” Hắn là tham mưu cao cấp của Hoàng trưởng tử, đã khổ công nghiên cứu đối với mỗi một vị hoàng tử, nhưng Tứ hoàng tử dù sao xuất thân thấp hèn, hiện tại lại không làm gì, Đại hoàng tử cũng vậy, Lục Hãn cũng vậy, đều không để vị hoàng tử bất hiện sơn bất lộ thủy này ở trong mắt.

Lục Thanh Lam nói: “Ta muốn hỏi Đại bá phụ, nếu Nhị hoàng tử ngã, tất cả thế lực dưới trướng của hắn quy về người nào?”

Lục Hãn khẽ chấn động, thật sự tự hỏi vấn đề này. Nếu Nhị hoàng tử xong đời thật, người dưới tay hắn người đương nhiên không thể nào đầu nhập vào đại hoàng tử, hai bên ám chiêu ngáng chân lẫn nhau nhiều năm như vậy, đã sớm kết thâm cừu, có năng lực ra mặt thu thập tàn cuộc, quy những người này về dưới trướng, đương nhiên chỉ có thể là những hoàng tử khác. Trong các vị hoàng tử Tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử không có dã tâm, cũng không có hứng thú với chính trị, chính là thuộc loại nhân vật chủ động rời khỏi triều cục, Lục hoàng tử và Đại hoàng tử thân thiết. Cửu hoàng tử có dã tâm cũng có năng lực, nhưng là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không thu phục được vị đệ đệ kiệt ngao bất tuần này, thập hoàng tử xem Cửu ca như thiên lôi sai đâu đánh đó, bọn họ đã dần dần trở thành một cỗ thế lực chính trị khác ngoại trừ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Còn Bát hoàng tử đương nhiên là người của Nhị hoàng tử đảng, nhưng danh tiếng và năng lực kia, nếu Nhị hoàng tử xong đời, nhất định là tranh giành không nổi với Tứ hoàng tử. Lục Hãn vừa nghĩ như vậy, lại nghĩ tới những năm gần đây, Tứ hoàng tử cũng làm không ít công sự, mặc dù không phải là việc gì trọng yếu, nhưng cũng hoàn thành ổn định, có thể nói là từng bước thay đổi ấn tượng về hắn trong suy nghĩ của hoàng đế và quần thần. Hồi tưởng lại những năm này thế lực của hắn quả thực là tăng trưởng không ít, hơn nữa mỗi ngày đều đang tăng trưởng.

Nếu đây hết thảy đều là có kế hoạch, vậy người này thật là hết sức đáng sợ.

Lục Thanh Lam sợ lời của mình không thể khiến cho Đại bá phụ cảnh giác, liền nói: “Những năm này ta thường xuyên tiến cung, ấn tượng của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cho ta hoàn toàn bất đồng. Nếu nói là Nhị hoàng tử là một con hổ có thể uy hiếp bách thú, vậy Tứ hoàng tử chính là một con sói. Có đôi khi sói còn đáng sợ hơn hổ.”

“A?” Lục Hãn nhíu mày: “Lời này là như thế nào?”

Lục Thanh Lam nói: “Nhị hoàng tử là đích tử của hoàng hậu xuất thân cao quý, mặc dù không ít lần lộng quyền và dùng quỷ kế, nhưng bởi vì ỷ mình là dòng dõi thiên hoàng, làm việc luôn có giới hạn. Tứ hoàng tử thì khác, hắn giống như sói, bền bỉ, giảo hoạt, tùy thời cơ mà hành động, có tính nhẫn nại, để săn bắt con mồi, có thể đi theo con mồi mấy ngày mấy đêm, cho đến khi con mồi hoàn toàn sụp đổ. Mà hắn xuất thân thấp hèn, từ nhỏ bị kỳ thị và xem thường, làm việc càng thêm không chừa thủ đoạn nào, một khi cầm quyền, đối với vài người là phi thường tàn khốc và trí mạng...”

Nàng nói những lời này, vốn cũng không phải là đoán, kiếp trước đủ loại biểu hiện của Tiêu Thiểu Huyền chính là nghiệm chứng những điểm này. Hắn tàn bạo và khắc bạc thiếu tình cảm đối với các đại thần, là lịch đại hoàng đế chưa từng có của Đại Tề. Cái này tuyệt đối có liên quan đến xuất thân của hắn.

Lục Hãn lắng nghe, bất tri bất giác lại bị chất nữ của mình thuyết phục. Hắn có chút khiếp sợ nói: “Những thứ này ngươi nghe được từ đâu.”

Lục Thanh Lam nói: “Có một chút là Tam công chúa nói cho ta biết, có một chút là tiểu quận chúa nói cho ta biết.” Tiểu quận chúa chính là Tiêu Kỳ, Lục Thanh Lam không có cách nào giải thích với Đại bá phụ, không thể làm gì khác đành chuyển cho hai vị khuê mật.

Cuối cùng Lục Thanh Lam nói: “Đại bá phụ, xin ngươi bẩm báo cho Hoàng trưởng tử điện hạ, nhất định phải cẩn thận người Tứ hoàng tử này.”

Sắc mặt Lục Hãn ngưng trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đem những chuyện này nói cho điện hạ. Lại nói, chúng ta thật đúng là có chút xem chừng tứ hoàng tử rồi.”

Lục Thanh Lam thấy lời nói cũng coi như không sai biệt lắm, liền đứng dậy cáo từ. Lục Hãn lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn một chút, không khỏi cả kinh, hắn vậy mà nói cùng chất nữ này hơn một canh giờ, hơn nữa đều là nói chuyện trong triều đình. Hắn vừa đứng dậy đưa nàng ra cửa, vừa nói: “Những quan điểm và cách nhìn vừa rồi kia, đều là ngươi tự mình nghĩ ra được sao?”

Lục Thanh Lam gật đầu, Lục Hãn có chút tiếc nuối thở dài: “Nếu Bảo Nhi là nam oa thì tốt.” Nhìn xa trông rộng như vậy, tất cả nhi tử và chất nhi của hắn gộp lại cũng so ra kém nàng, huống chi nàng năm nay vẫn chỉ là tiểu cô nương mười hai tuổi.

Lục Thanh Lam vội vàng khiêm nhường mấy câu, nàng làm bậy, không có gì đáng khoe.

Lục Hãn nói: “Sau này hễ nghe được tin tức gì hữu dụng, lập tức tới Thanh Phong uyển nói cho ta biết, thư phòng của ta tùy thời hoan nghênh ngươi đến.”

Lục Thanh Lam nghe lời này mừng rỡ. Nàng đang lo không có cớ thích hợp ảnh hưởng Lục Hãn, mượn đó mà ảnh hưởng đến Hoàng trưởng tử đây. Trải qua nhiều năm suy tính sâu xa như vậy, nàng đã nghĩ kỹ, kiếp này vì để Trường Hưng Hầu phủ không đến nổi chịu liên luỵ của Đại hoàng tử nữa, chỉ có toàn lực phụ tá Đại hoàng tử lên đế vị.

Kiếp trước quá trình Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đoạt đích cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội thắng được, về sau bởi vì Nhị hoàng tử bố trí một độc kế, mà đại Hoàng tử biết rất rõ đó là một cái bẫy, vẫn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) nhảy vào, khiến thân bại danh liệt, nói đến nói đi, tất cả đều là bởi vì một nữ nhân, một chữ tình hại người không nhẹ.

Chỉ cần dự đoán trước mưu kế của kiếp trước, Nhị hoàng tử còn muốn đào hầm cho Đại hoàng tử, cũng không còn dễ dàng như vậy. Lục Thanh Lam chỉ cần thông qua Lục hãn nhắc nhở Đại hoàng tử, đến lúc đó ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu?

Nghĩ như vậy, Lục Thanh Lam lại hỏi Lục Hãn: “Vậy Đại tỷ tỷ bên kia...”

Lục Hãn cười nói: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tìm cách liên hệ với Đại tỷ tỷ ngươi.”

Lục Thanh Lam gật đầu, năng lực của Lục Hãn nàng yên tâm.

Lục Hãn không phải là người làm việc lỗ mãng, sau khi hắn điều tra cặn kẽ một phen, mới đi Trữ vương phủ, báo chuyện dấu vết của Tứ hoàng tử cho Hoàng trưởng tử.

Hoàng trưởng tử sau khi nghe qua cũng cảm thấy kinh hãi, “Ngươi nói là, lão tứ biết rõ thân nương của mình là bị hoàng hậu và Tôn Hiền phi hại chết, còn nhận tặc làm mẫu, giả vờ thân cận với các nàng, nhiều năm như vậy lại vẫn để lão Nhị xem như thiên lôi sai đâu đánh đó?”

Chuyện này cũng là Lục Thanh Lam nói cho Lục Hãn.

Lục Hãn nói: “Thần không có căn cứ xác thực chứng minh điều này, chẳng qua dựa vào kinh nghiệm của thần phân tích, chuyện này có bảy phần sự thật.”

Lục Hãn là người cẩn thận, nói chuyện cũng không nói triệt để, điểm này Đại hoàng tử hết sức rõ ràng, hắn nói chuyện này có bảy phần nắm chắc, vậy xem ra cơ bản cũng là tám, chín phần mười rồi.

Đại hoàng tử nghĩ đến Tiêu Thiểu Huyền có thể chịu đựng như vậy, cũng không khỏi không rét mà run. Một người, tàn nhẫn với người khác không coi vào đâu, tàn nhẫn với chính mình mới thật sự là loại người hung ác.

Sắc mặt Đại hoàng tử ngưng trọng nói: “Ta còn tưởng rằng lão Tứ là thật tâm giúp đỡ lão Nhị tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này, hiện tại xem ra, sợ là hắn muốn đẩy lão Nhị lên lôi đài với Bổn vương trước, hắn vừa khéo ở phía sau ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi đây mà. Lão Tứ này thật sự không phải người tốt lành gì. Chi bằng chúng ta điều chỉnh lực lượng, thời khắc cẩn thận cảnh giác lão Tứ người này.”

Không nói đến Đại hoàng tử sinh ra lòng cảnh giác đối với Tiêu Thiểu Huyền.

Dựa theo thời gian ước định lúc trước, vốn rất nhanh đã đến ngày đại hôn của Tiêu Thiểu Huyền. Nhưng trùng hợp chính là, lúc trước xảy ra sự kiện sạt lở ở Vạn Tuế sơn, phụ thân của Hàm Sơn huyện chủ Quách Đoan Tú, Thành An hầu Quách Lượng rơi xuống vách núi Vạn Tuế sơn chết.

Quách Lượng này vừa chết, theo như quy định, Quách Đoan Tú giữ đạo hiếu cho phụ thân ba năm, Tiêu Thiểu Huyền hiện giờ cũng đã hai mươi tuổi, nào có thể đợi thêm được ba năm nữa?

Tiêu Thiểu Huyền vừa vặn không muốn cưới Quách Đoan Tú, trước mắt vừa khéo đưa tới một cơ hội, chẳng qua hắn luôn là hạng người tâm tư thâm trầm, cũng không sốt ruột nói ra với hoàng hậu, chỉ là nói mịt mờ trước mặt Tôn Hiền phi, hắn biết rõ Tôn Hiền phi cũng muốn đem cô nương nhà mẹ đẻ của nàng vào Yến vương phủ.

Quả nhiên Tôn Hiền phi chạy đến trước mặt Tiền Hoàng hậu nói, “Tuổi Lão Tứ thật sự là đợi không được ba năm, nương nương người xem, có phải là nên chọn lại một chính phi nữa cho hắn hay không?”

Quách Đoan Tú là con cờ Tiền Hoàng hậu dùng để khống chế Tiêu Thiểu Huyền, nàng làm sao cam lòng buông tha, liền nói: “Vị trí chính phi của Lão Tứ ngay cả Hoàng thượng cũng đã đồng ý, làm sao có thể nói đổi là đổi? Ta thấy không bằng như vậy, để lão Tứ cưới hoang thân* cũng được?”

(*) 娶荒亲 «Kiên hồ tục tập · hoang thân»: “Thế tục lấy cha mẹ chết không được thành thân, mà với ngày người hấp hối, đón dâu thành thân trước, vị chi xung hỉ; đến lúc đã chết mà cưới, vị chi thừa hung, vị chi hoang thân.”

Cái gọi là cưới hoang thân, chính là trong vòng trăm ngày sau khi, trưởng bối nhà gái chết, nếu nhà trai có lý do không thể không thành thân, nữ tử có thể không thủ hiếu cho trưởng bối, trực tiếp gả cho nhà trai. Chẳng qua nói như vậy, để tỏ lòng tôn trọng đối với trưởng bối nhà gái, hôn lễ vô cùng nhiều nghi thức sẽ giản lược thậm chí thủ tiêu.

Tôn Hiền phi có chút khó xử nói: “Như vậy có phải là có chút quá ủy khuất lão Tứ rồi không?” Dù sao cũng là hoàng tử, thông thường mà nói cả đời cũng chỉ có một lần thành thân, hôn sự làm im ắng như vậy, Tiêu Thiểu Huyền há có thể cam tâm?

Tiền Hoàng hậu dĩ nhiên cũng biết làm như vậy không công bằng đối với Tiêu Thiểu Huyền, chẳng qua Tiêu Thiểu Huyền có cao hứng hay không, thoải mái hay không thoải mái không liên quan đến nàng, cái nàng quan tâm chỉ có địa vị của vững chắc hay không, có thể đoạt đích thắng được hay không. Bởi vậy nàng thản nhiên nói: “Chuyện này không sao, lão Nhị và lão tứ huynh đệ tình thâm, lão Tứ từ trước đến giờ nghe hắn nhất, để lão Nhị đi khuyên nhủ lão Tứ, lão Tứ nhất định đáp ứng.”

Trong lòng Tôn Hiền phi không muốn, nhưng ở trước mặt Tiền Hoàng hậu nàng căn bản không dám nói ý kiến gì phản đối.

Ngày hôm sau, Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh được ủy thác của Tiền Hoàng hậu, đi Yến vương phủ khuyên Tiêu Thiểu Huyền. Hai huynh đệ ở trong thư phòng mới vừa bố trí xong của Tiêu Thiểu Huyền thương lượng đến giờ thìn, Tiêu Thiểu Cảnh lúc đi mặt mày hớn hở, hiển nhiên chuyến này thu hoạch được không ít.

Tiêu Thiểu Huyền sau khi tiễn nhị ca đi, trở lại thư phòng đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, sau đó đập phá toàn bộ đồ vật có thể đập được trong thư phòng.

Thiếp thân thái giám của hắn Lý Thế là tâm phúc tuyệt đối của hắn, có chút hiểu rõ tâm tư của Tiêu Thiểu Huyền, hắn nhìn thấy Tiêu Thiểu Huyền sắc mặt dữ tợn đập nát bình hoa Nhữ Diêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Thiểu Cảnh, sớm muộn gì có một ngày, ta muốn ngươi quỳ gối dưới chân ta, đem những khuất nhục ngày hôm nay gia tăng gấp mười gấp trăm lần tăng ở trên người của ngươi!”

Trong thanh âm của hắn lộ ra hận ý thật sâu, giống như một con sư tử bị thương gầm thét, tùy thời cắn người.

Lý Thế bị làm cho sợ đến trốn ở một bên, không dám nói một câu.

Qua một hồi, Tiêu Thiểu Huyền rốt cục phát tiết xong. Lúc này mới phân phó Lý Thế cẩn thận quét dọn thư phòng rồi đi ra ngoài, hơn nữa không thể để lộ chút tiếng gió nào. Hắn mặc dù nổi giận trong lòng, nhưng hắn là một người thức thời, Gia Hòa đế cũng không coi trọng hắn, hắn muốn đạt được quyền lực, chỉ có ôm chặt lấy bắp đùi của Tiêu Thiểu Cảnh, tùy việc mà làm. Cho nên cho dù trong lòng hắn mất hứng đi nữa, cũng không thể đối nghịch với Tiêu Thiểu Cảnh.

Quách Đoan Tú, hắn không thể không cưới.

Đến tháng mười thời gian thành thân, Tiêu Thiểu Huyền đồng hành cùng Bát hoàng tử, cưỡi đại mã cao lớn, khoác lụa hồng, cao hứng phấn chấn đi Thành An Hầu phủ rước dâu. Người không biết nhìn vào, còn tưởng rằng Tứ hoàng tử có bao nhiêu hài lòng đối với chính phi của của mình đây.

Thành An Hầu phủ lúc này đang làm tang sự, qua loa tiễn đưa tân nương tử ra ngoài. Tiêu Thiểu Huyền thấy trên giá y đỏ thẫm của Quách Đoan Tú thêu một vòng cành lan màu trắng, chỉ cảm thấy vô cùng xúi quẩy.

Đoàn người đón tân nương tử trở về Yến vương phủ, sau khi bái đường thành thân, tân nương tử được đưa vào động phòng, Tiêu Thiểu Huyền thì đi phía trước phụng bồi một đám các huynh đệ Hoàng tử cùng với đại thần đến đây uống rượu chúc mừng.

Tiêu Thiểu Huyền đã sớm bảo người đưa thiếp mời cho Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam đương nhiên sẽ không tới, trực tiếp quăng vào trong đống rác.

Lại nói Quách Đoan Tú đang phủ khăn voan thật dày, ở trong tân phòng ngồi khô hai canh giờ, còn không thấy tân lang quan đi vào, không khỏi vừa sợ hãi vừa khiếp sợ. Lúc này, nhũ mẫu của nàng tiến đến, vén khăn voan của nàng lên, nói với nàng: “Huyện chủ, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.”

Quách Đoan Tú một phát bắt được tay của nhũ mẫu nói: “Nhũ mẫu rốt cuộc làx ảy ra chuyện gì? Vương gia đâu?”

Nhũ mẫu nói: “Người không cần chờ Vương gia nữa, Vương gia đã ngủ lại sương phòng rồi.”

“Cái gì? Đây chính là đêm động phòng hoa chúc của ta, tại sao hắn có thể, tại sao có thể...” Ngày đầu tiên lập gia đình, đã bị vắng vẻ đến như vậy, Tiêu Thiểu Huyền ngay cả động phòng cũng không chịu vào, đây đối với một nữ nhân mà nói tuyệt đối là vô cùng nhục nhã, nước mắt của Quách Đoan Tú lập tức liền rơi xuống.

“Không được, ta muốn đến hỏi Vương gia, hắn đối đãi với ta như thế, rốt cuộc là có ý gì?” Quách Đoan Tú cũng không phải là người có thể bảo trì bình thản.

“Huyện chủ, người vẫn là đừng đi thì hơn.” Nước mắt của nhũ mẫu chảy xuống. Nhũ mẫu là từ nhà mẹ đẻ Quách Đoan Tú mang đến, đương nhiên tâm tư hướng về phía nàng.

Quách Đoan Tú nghe được trong lời nói của nàng có chuyện, liên tục truy vấn: “Nhũ mẫu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Nhũ mẫu lúc này mới nói: “Bây giờ đang ở trong sương phòng hầu hạ cô gia, là Tử Lan cô nương!”

“Tại sao lại là nàng?” Thần sắc Quách Đoan Tú đờ đẫn, thì thào lẩm bẩm.

Trước khi nàng xuất giá, Hoàng hậu nương nương đưa nàng hai cung nữ, một người tên là Tử Lan, một người tên là Tử Chi, hai người đều hết sức mỹ mạo. Lấy danh là hầu hạ Quách Đoan Tú, kì thực căn bản chính là đưa tới hầu hạ Tiêu Thiểu Huyền, chuẩn bị đưa cho hắn làm thông phòng thiếp thất. Quách Đoan Tú không muốn, nhưng là Tiền Hoàng hậu đưa tới, nàng há có thể từ chối. Không ngờ gả tới đây đêm đầu tiên liền để cho nàng gặp phải chuyện như vậy.

“Hai kẻ dâm đãng này!” Quách Đoan Tú không khỏi chửi ầm lên. Nàng thật sự nuốt không trôi cơn tức này, mang theo nhũ mẫu chạy thẳng tới sương phòng. Xa xa, có thể nhìn thấy trong sương phòng, ánh đèn làm nổi bật, thân thể nam nhân cường tráng và thân thể nhỏ yếu của nữ nhân dính sát vào nhau hợp làm một thể, thậm chí có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng rên rỉ của nam nhân và tiếng thở dốc kiều mỵ của nữ tử.

Quách Đoan Tú thấy tình hình này, quả thực lòng như đao cắt. Bước chân dưới chân nàng càng nhanh hơn, chẳng qua đến chỗ cách sương phòng mười bước, liền bị người ngăn cản.

Khi đó hai thị vệ mặc áo giáp, thắt lưng mang trường đao. “Nơi này là tẩm phòng của Vương gia, người không có phận sự không được đi vào.”

Quách Đoan Tú nói: “Các ngươi là ai? Dám ngăn cản ta, các ngươi nhìn xem ta là ai... ” Nàng chỉ giá y đỏ thẫm trên người mình, “Ta là Vương phi mới cưới của Vương gia các ngươi, nữ chủ nhân tương lai của Vương phủ, còn không nhanh tránh đường?”

Hai gã thị vệ đã sớm được Tiêu Thiểu Huyền dặn dò trước, trong lòng cười thầm: “Đêm động phòng hoa chúc Vương gia tình nguyện chơi đùa một cái cung nữ, cũng không chịu chung phòng với ngươi, bị Vương gia nhục nhã thành như vậy, ngươi còn bày dáng điệu Vương phi gì chứ?”

Một người thị vệ trong đó mặt không thay đổi đáp: “Chúng ta phụ trách an toàn của Vương gia, cho tới bây giờ chỉ nghe lệnh của mình Vương gia, Vương phi hay không Vương phi cái gì, chúng ta cũng không quen biết. Các ngươi là từ đâu tới thì trở về đó đi.”

Quách Đoan Tú còn muốn nói tiếp, một người thị vệ khác không kiên nhẫn, trực tiếp rút trường đao sáng loáng bên hông ra, trên mặt cũng làm ra biểu tình hung ác, “Nếu ngươi còn không đi, đừng trách chúng ta không khách khí!”

Quách Đoan Tú làm gì từng trải qua chuyện này, nhất thời chân cũng mềm nhũn, chỉ đành phải ấm ức lui xuống. Trở lại tân phòng, nàng tựa vào trên giường long phượng hỉ, trên mặt nước mắt như mưa, “Mệnh của ta sao khổ như vậy a!” Khóc một hồi, bởi vì ban ngày thật sự quá mệt mỏi, cũng liền ngủ.

Bên này Quách Đoan Tú vừa đi, Lý Thế bước đến dưới cửa sổ của sương phòng ho khan vài tiếng. Lúc này Tiêu Thiểu Huyền ngưng động tác, từ trên người Tử Lan tướng mạo lẳng lơ kia đi xuống.