Chương 81
“Vị thí chủ này…” Minh Thông cao tăng cờ sờ cằm, phát hiện không có râu, có chút không được tự nhiên mà thu tay về, nhíu mày lắc đầu, biểu tình có chút không thể tưởng tượng được. Tâm Thụy Hòa cũng vì thế mà căng thẳng, chờ mong hắn nói câu tiếp theo, nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy hòa thượng nói chuyện, không khỏi tất thanh hỏi: “Đại sư thỉnh nói thẳng.”
Minh Thông không chỉ không hé răng, ngược lại ngẩng đầu, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm quan sát Thụy Hòa, trong chốc lát lại khẽ liếc Hoàng thị một cái, tuy rằng không dám nhìn nhiều, nhưng cũng đủ để ông nhìn ra vấn đề, không khỏi tấm tắc nói, “Thật là chuyện lạ, bần tăng tu hành hơn hai mươi năm vẫn là lần đầu tiên thấy kỳ văn nghịch thiên đổi mệnh.”
Trong lòng Thụy Hòa khẽ động, không khỏi quay đầu liếc Hoàng thị một cái, cũng đúng lúc Hoàng thị quay sang nhìn hắn, hai người đồng thời nhớ đến mấy năm trước khi hồi kinh gặp thích khách, lúc trước Tân Nhất Lai và Hoàng thị từng thảo luận qua chuyện này, mà nay một lần nữa nghe Minh Thông đại sư nhắc đến, Hoàng thị càng khẳng định chuyện này có quan hệ với Từ Canh.
Trên mặt Thụy Hòa bất động thanh sắc, trong lòng đã hiện ra suy đoán đủ các loại khả năng. Đại Trân vô duyên vô cớ bị bệnh, lại không tra ra bất cứ điều gì bất thường, chẳng lẽ là bởi vì Từ Canh? Nàng là do Từ Canh cứu, mà nay Từ Canh sinh tử bất trắc, cho nên Đại Trân mới nằm trên giường không dậy nổi như vậy? Chính là, ý tứ của hòa thượng, không chỉ có Đại Trân, ngay cả mẫu thân Hoàng thị và hắn chỉ sợ cũng là người nghịch thiên sửa mệnh, vì sao hai người bọn họ không có phản ứng?

“Đại sư thỉnh nói thẳng.” Thụy Hòa áp sóng gió mãnh liệt trong lòng mình xuống, hết sức làm cho mình bình tĩnh và trấn định lại. Thêm vào nữa, hòa thượng kia dường như biết được tâm tư của hắn, ánh mắt tuy rằng ôn hòa, lại lập tức tiến vào lòng hắn, “Bần tăng nói không hay, dựa vào tướng mạo của tiểu thí chủ này, vốn là tướng chết yểu, lại có người ra tay giúp đỡ nàng. Theo lý thuyết, thiên mệnh khó sửa, cứu lần đầu thì ắt sẽ có lần sau, nhưng vị ra tay cứu mạng này thân phận đặc biệt tôn quý, lúc này mới có thể bảo hộ chư vị trong phủ an toàn, mà nay tiểu thí chủ đột nhiên nằm trên giường không dậy nổi, việc này chỉ sợ là nằm ở người cứu kia đi.”
Tất cả tâm tư của Hoàng thị đều đặt trên người của Đại Trân, căn bản không rõ ràng ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy hơi hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thụy Hòa, ánh mắt mang theo trưng cầu. Thụy Hòa mặt đầy trầm trọng mà gật đầu, tiến đến nói nhỏ bên tai Hoàng thị: “Thái Tử điện hạ bị ám sát, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”

“Lại là như thế?” Tâm Hoàng thị loạn như ma, càng thêm không biết làm thế nào cho phải.

Thụy Hòa đứng dậy cảm tạ Minh Thông đại sư, khách khí mà tiễn hắn ra ngoài. Minh Thông đại sư thấy được biểu tình của hắn, đoán được là hắn đã hiểu rõ, cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ.
Chờ Minh Thông đại sư ra cửa, Hoàng thị túm chặt tay áo Thụy Hòa tất thanh hỏi: “Thái Tử điện hạ thế nào? Bị thương nặng không, các ngự y nói thế nào? Ngươi sao lại tiễn Minh Thông đại sư đi, cẩn thận hỏi một chút mới đúng chứ.” Nếu như Thái Tử có gì bất trắc, có phải là Đại Trân cũng sẽ đi theo không? Trừ bỏ Đại Trân, những người còn lại của Tân gia sẽ như thế nào, phải nên hỏi rõ cái này mới đúng.
Thụy Hòa bất đắc dĩ nói: “Nương, việc đó sao có thể hỏi? Không nói đến lời nói của hắn là thật hay giả, Minh Thông đại sư nếu như có biện pháp nào, không cần chúng ta dò hỏi, hắn cũng sớm nói. Nếu không nói lời nào, nói cách khác hắn cũng không có cách nào, kế duy nhất hiện nay, chỉ có thể chờ điện hạ tỉnh.”
“Kia nếu như Thái Tử….” Lời còn chưa dứt Hoàng thị đã đưa tay lên che miệng, hít một hơi thật sâu, từng chữ kiên định nói: “Thái Tử điện hạ là mệnh cát nhân, nhất định có thể biến hiểm thành an, bình an tỉnh lại.” Nàng cúi đầu nhìn Đại Trân hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, trong lòng chỉ thấy như có ngàn lời vạn chữ, chính mình thì không sao, nhưng nếu như mấy hài tử cũng xảy ra chuyện… Nàng không dám suy nghĩ thêm nữa.
“Lại nói.” Hoàng thị ấn ấn huyệt Thái Dương thấp giọng nói: “Đã mấy buổi tối A Trân còn thường xuyên nói mớ, trong miệng còn luôn gọi tên Thái Tử điện hạ.”
Đôi mắt Thụy Hòa giật giật, đây là có ý gì? Tiểu nha đầu này không phải ngôn chi sáng quắc mà nói mình không hề có chút động tâm gì với Từ Canh sao, nay bệnh đến chết đi sống lại thì lại liên tục gọi tên người ta, trong nhà nhiều người như vậy nàng không gọi, như thế nào lại nhớ rõ một ngoại nhân như thế!
Biểu tình trên mặt hắn biến hóa, thoạt nhìn rất dọa người, Hoàng thị chỉ nghĩ vừa rồi hắn tức giận, không khỏi bực mình nói: “Muội muội ngươi đã thành ra như vậy rồi, ngươi còn muốn cùng nàng so đo cái này nữa sao? Lời Minh Thông đại sư ngươi cũng đã nghe thấy, đừng nói A Trân vốn thích hắn, cho dù không thích, vì tính mạng của A Trân ta cũng nghĩ sẽ gả nàng qua. Cái gì cũng không nói, tính mạng nàng mới là quan trọng! Ta cảnh cáo ngươi, chờ A Trân tỉnh, ngươi không được nói Thái Tử điện hạ không tốt trước mặt A Trân, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.”
Thụy Hòa bị mắng đến nghẹn không biết trả lời như thế nào mới tốt, sau một lúc mới cười khổ nói: “Chỉ cần A Trân có thể tỉnh lại, cho dù nàng có phải gả đến cho bệ hạ, nhi tử cũng không dám nói một chữ không!” Vừa mới dứt lời đã bị Hoàng thị đánh cho một trận.
Thụy Hòa bị đánh xong, khập khiễng đi thư phòng viết cho Tân Nhất Lai một bức thư, nói tình huống bên này, cuối cùng lại uyển chuyển biểu đạt ý kiến của mình đối với cuộc hôn nhân này: Nếu A Trân đối với Từ Canh xác thực có tình ý, bọn họ cũng không thể dùng gậy đánh uyên ương, loại chuyện làm hủy hoại nhân phẩm, tương lai nhất định sẽ có báo ứng.
Thư mau chóng được truyền đến cho Tân Nhất Lai, Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Tên tiểu tử hỗn đản, làm cho ta giống như người xấu lắm không bằng.” Ngẫm lại nữ nhi bảo bối nhà mình, hắn lắc lắc đầu vất thư xuống, quyết định đi thăm dò tin tức của Thái Tử.

……………………..
Mấy ngày nay Từ Canh vẫn luôn nằm trên long sàng của Hoàng đế, cái này không đúng so với lễ tiết, nhưng đã là lúc nào, ai cũng không dám chạy đến trước mặt Hồng Gia đế nói chuyện này. Tất cả mọi người đều hiểu được trong lòng Hồng Gia đế lúc này đang nghẹn cháy, nếu có ai lúc này muốn chạy đến để gặp xui xẻo, một giây thôi cũng có thể mất đi tính mạng --- không nhìn thấy kết cục của nhóm phản quân hay sao? Gần đây nhiều người mất đầu như vậy, ngay cả nhi tử thân sinh của Hồng Gia đế là Từ Long cũng suýt nữa không còn mạng, Tuệ Vương cũng không thể thoát khỏi, nghe nói đã mất nửa cái mạng, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày nào đó hắn chết thì mọi người cũng không hề cảm thấy kỳ quái.

Từ khi Thái Tử bị ám sát hôn mê, Hồng Gia đế bồi ở mép giường một tấc cũng không rời, bất luận các triều thần khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn là Tân thái phó nghĩ ra một cách, đó là cho nội thị kê thêm một chiếc giường ở bên giường Thái Tử, Hồng Gia đế nếu như mệt nhọc có thể nằm ở chiếc giường nhỏ này để nghỉ ngơi, phàm Thái Tử có động tĩnh gì ông cũng có thể phát hiện ra.
Cứ như vậy qua tầm hơn mười ngày, Từ Canh vẫn luôn luôn hôn mê bất tỉnh có chút động tĩnh, bắt đầu mơ màng mà nói ra những lời không nên nói. Không ai biết đến tột cùng là Thái Tử đã nói những gì, ngay cả tâm phúc của Hồng Gia đế là Lý Như Xương cũng chỉ có thể canh gác ở ngoài cửa điện, chỉ mơ hồ nghe được tiếng khóc rống của Hồng Gia đế và Thái Tử ở bên trong phòng --- Lý Như Xương thề, ngay cả khi tiên đế băng hà ông cũng không thấy Hồng Gia đế khóc thương tâm như vậy.
Cứ như vậy khóc một ngày, Từ Canh rốt cuộc tỉnh lại, hoàn toàn quên mất mình đã nói những gì, thấy Hồng Gia đế ngồi bên cạnh lão lệ tung hoành, còn liên tiếp an ủi nói: “Phụ hoàng đừng khóc, nhi tử không phải đã tỉnh lại rồi sao.”
Hồng Gia đế càng khóc nhiều hơn, nức nở nói: “Con của ta, thật là ủy khuất cho ngươi. Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi, nhưng tên hỗn trướng đó phụ hoàng đã thu thập không sai biệt lắm. Thái Hậu nơi đó, trẫm cũng sẽ giúp ngươi lấy công đạo.”
Mặt Từ Canh tràn đầy mờ mịt, lúc hắn hôn mê bất tỉnh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hay là thích khách kia có quan hệ với Thái Hậu.
Hồng Gia đế lòng đầy căm phẫn mà mắng trong chốc lát, Từ Canh lại càng thêm không hiểu gì, đầu lại đau lợi hại, đôi mắt nhắm lại, dứt khoát hôn mê.

Hắn nhủ thêm ước chừng một ngày mới tỉnh, tinh thần tốt lên không ít, Hồng Gia đế mới tạm thời yên tâm, bắt đầu xử lý chuyện chính sự mấy ngày trước. Án ám sát Thái Tử này Hồng Gia đế đơn giản mà thô bạo đè lên đầu Tuệ Vương, đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có chứng cứ, sau khi Tuệ Vương bị bắt, phụ thân của Hạ trắc phi liền đứng lên tố cáo, nói Tuệ Vương có tâm tư mưu nghịch, lại đưa tất cả nhân chứng vật chứng trình lên, Hồng Gia đế lại cho Đại Lý Tự thẩm tra án này, Tuệ Vương lập tức bị bãi bỏ tước vị, lưu đày Nam Cương. Đương nhiên, hắn có bình an đến được Nam Cương hay không thì không ai quan tâm.
Ở Thiên Tân xa xôi mọi người cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Đại Trân cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu tháng chín, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Hồng Gia đế dẫn nhi tử khải hoàn về kinh.
Từ Canh rốt cuộc còn trẻ, tuy rằng đã đi qua điện Diêm Vương một chuyến, lại không bị ảnh hưởng, không bao lâu đã khôi phục bình thường, có thể chạy nhảy, giống như người chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ là Hồng Gia đế vẫn không yên tâm, cả ngày cho người nhìn chằm chằm, trong chốc lát không thấy là cho người gọi hắn tới, Từ Canh không hề chê phiền, còn rất hưởng thụ.
Sáng sớm ngày hôm nay, Từ Canh theo thường lệ đến thỉnh an Hồng Gia đế, nói đông nói tây một hồi, Từ Canh cáo từ nói muốn đến thỉnh an Thái Hậu, lại bị Hồng Gia đế ngăn cản.
“Từ hôm nay không cần đi Thánh An cung,” Hồng Gia đế vẻ mặt đạm nhiên nói: “Hoàng tổ mẫu ngươi dạo này thân thể không khỏe, thái y nói phải tĩnh dưỡng, tất cả mọi người đều không được quấy rầy nàng.”
Tất cả mọi người đều không được đi…. Ý tứ này có chút huyền diệu.
Từ Canh sửng sốt một chút, “Hoàng tổ mẫu bị bệnh?” Hôm qua không phải vẫn tốt sao, tại sao liền bệnh rồi, một chút điềm báo trước cũng không có, hơn nữa, hắn cũng không có nghe được tin tức a.
“Tuổi tác lớn đương nhiên sẽ sinh bệnh.” Hồng Gia đế hừ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc. Từ Canh nếu như không đoán được chuyện này có quan hệ với phụ hoàng hắn, vậy trong đầu chắc chắn toàn bã đậu. Ngẫm lại lúc hắn mới tỉnh dậy Hồng Gia đế cũng đã nói qua chuyện này, vốn dĩ chỉ cho là Hồng Gia đế nổi nóng thuận miệng nói, bây giờ xem ra, trên người Thái Hậu quả thật không sạch sẽ.
“Đúng rồi.” Hồng Gia đế lộ ra thần sắc kỳ diệu, nhìn Từ Canh, cười, “Trẫm nghe nói một chuyện, rất có ý tứ, ngươi đoán xem chuyện gì?”
Từ Canh cười khổ, “Nhi tử lại không phải con giun trong bụng ngài, ngài một câu nhắc nhở cũng không có, sao có thể đoán được.”

“Cùng cha vợ và tức phụ của ngươi có quan hệ.”
Từ Canh trong lòng khẽ động, lập tức khẩn trương, “Chẳng nhẽ Tân tiên sinh đã định hôn cho A Trân rồi?” Hắn cảm thấy, loại chuyện này Tân tiên sinh nhất định có thể làm ra được.
Hồng Gia đế thần bí lắc đầu, “Nghĩ đến chuyện tốt.”
Từ Canh nghe vậy có chút phấn chấn, “Chẳng nhẽ… Tân tiên sinh đồng ý gả A Trân cho ta?”
“Cái này vẫn còn chưa nghị thân mà, nhưng mà…” Hồng Gia đế cười tủm tỉm nói: “Trẫm cũng chỉ là lặng lẽ nghe nói.” Ông đè thấp giọng, lặng lẽ nói: “Nghe nói khi ngươi bị thương, tiểu cô nương Tân gia kia cũng vô cớ mà ngã bệnh, dược thạch vô dụng, chỉ có thể đi thỉnh cao tăng. Cũng không biết cao tăng kia nói gì, trận pháp gì cũng chưa làm đã bị Tân gia tiễn người đi rồi. Sau này ngươi vừa tỉnh, tiểu cô nương Tân gia kia cũng không thuốc mà khỏi. Đại lang ngươi nói có lạ không? Tân Nhất Lai còn thần thần bí bí muốn gạt trẫm, ha ha, trong kinh thành này có chuyện gì mà trẫm không biết?”
Từ Canh nghe vậy lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, trong chốc lại là biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói: “Khó trách…”
“Khó trách cái gì?”
Mặt Từ Canh đỏ lên, xấu hổ nói: “Lúc trước không có mặt mũi nói với phụ hoàng. Lúc nhi tử hôn mê, dường như trong mộng có một cô nương, sống chết lôi kéo nhi tử. Sức lực nàng rất lớn, nhi tử tránh không được, cứ thế kéo đi, sau đó liền tỉnh.”
“Còn có chuyện này?” Hồng Gia đế cười to, “Bởi vậy có thể nói, hai ngươi đúng là duyên trời cao định đoạt. Ta xem Tân Nhất Lai có thể nói cái gì.”
Từ Canh có chút không yên tâm, “Đứa con này lại tới cửa, sẽ không bị Tân tiên sinh đuổi đi chứ?”