"Điện hạ, này......"


Phượng Hoàn tựa hồ cũng bị tình huống trước mặt chấn kinh rồi, hắn chỉ đem Phượng Thất Tầm đến phạt nàng làm việc cực nhọc, ai nào tưởng sẽ có người loạn dùng tư hình.


Hắn bước nhanh đi đến trước mặt Chu ma ma một chân hung hăng đạp vào bụng nàng, lạnh giọng hỏi : "Ai bảo đối đãi nhị tiểu thư như vậy? Ai?"


Chu ma ma bị đạp một cái té ngã, lại đứng dậy quỳ đến trước mặt Phượng Hoàn lắp bắp nói:


"Lão... Lão gia, nhị tiểu thư nếu đã tới Dệt Lam uyển, tự nhiên phải tuân thủ quy củ nơi này , Dệt Lam uyển phàm là có người không nghe lời, đều bị trừng phạt như vậy......"


Hách Liên Dục nghe vậy, trong mắt đột nhiên hiện lên tia giận dữ lạnh giọng chất vấn:


"Vương phủ còn có quy củ như vậy?"


"Không có, không có!" Phượng Hoàn liên tục phủ nhận, rồi sau đó ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Chu ma ma đang quỳ trên mặt đất


"Bất quá cái này là điêu phụ ỷ vào quyền lực của chính mình tùy ý tra tấn hạ nhân thôi, người tới!"


"Có!"


"Đem điêu phụ này dẫn đi —— loạn côn đánh chết!"


"Từ từ...... Có một số việc không phải cần phải hỏi rõ ràng sao?" Hách Liên Dục nhàn nhạt mở miệng.


"Là..." Phượng Hoàn dừng lại phân phó hậu vệ kéo ma ma đi "Trước nhốt lại, sau đó thẩm vấn!"


Chu ma ma sau khi bị đám người mang đi , Hách Liên Dục mới ngồi xổm trước mặt Phượng Thất Tầm nhìn chăm chú nàng tái nhợt, nhìn thấy dung nhan nàng không khỏi đau xót , không khỏi dịu dàng hỏi: "Như thế nào liền đem chính mình biến thành bộ dáng này?"


Lời nói không sai biệt lắm so với quá khứ, nháy mắt liền kích thích ký ức thời niên thiếu của Phượng Thất Tầm. Lúc đó thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, quần áo ngăn nắp, dung nhan gợn sóng. Hắn trên cao nhìn xuống liếc xuống ảnh thiếu nữ nữ áo đỏ đang chật vật.


"Như thế nào liền đem chính mình biến thành bộ dáng này?" Thiếu niên hỏi như thế.


Ngay lúc đó Phượng Thất Tầm tính tình rất là quật cường, rõ ràng sẽ không cưỡi ngựa, còn càng muốn bỏ ngựa đi, kết quả nàng từ trên ngựa ngã xuống bị thương ở chân. Nhưng mà đối mặt với thiếu niên vừa chê bai nàng , nàng như cũ hất cằm lên nhẹ thở ra ba chữ: "Ai cần ngươi lo?"


Những hình ảnh đó đột nhiên dũng mãnh hiện lên trong đầu nàng phảng phất mang theo lịch sử huyên náo, phảng phất xuyên qua thời gian cùng không gian. Chỉ tiếc, nàng sớm đã không phải lúc trước, là thiếu nữ có đôi mắt sáng xinh đẹp. hắn cũng không thể quay về lúc Thiếu Niên oai hùng.


Phượng Thất Tầm mặt mày tái nhợt cười, trong con ngươi trong suốt phản ánh ngược ra dung nhan của Hách Liên Dục


" Chật vật như vậy làm điện hạ chê cười......"


Cùng câu hỏi chuyện, cùng cá nhân, lại không phải cùng câu trả lời. Hách Liên Dục trong lòng có chút mất mát, khi còn nhỏ cũng chỉ là khi còn nhỏ, người trưởng thành liền không thể quay lại được.


Trong mắt hắn hổ thẹn dâng trào, không màng nam nữ khác biệt, duỗi tay đem Phượng Thất Tầm ôm vào trong ngực, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.


Cảnh phức tạp và hỗn loạn trong mơ, một đêm đen nhánh bỗng trở nên trắng sáng, hỗn độn trong bốc cháy lên một cổ hừng hực ngọn lửa. Trên cọc gỗ chữ thập trói hài đồng hơn một tuổi, hài đồng răng trắng mắt sáng, da thịt tái đi trong tuyết, chỉ là hắn có hai con mắt sinh ra đã có bốn cái đồng tử, đương nhiên làm người cảm thấy quỷ dị. Dưới thân hài đồng là đống củi gỗ, ngọn lửa đó là từ phía dưới bốc cháy lên.


Phượng Thất Tầm tựa hồ có thể nhìn rõ ràng trên khuôn mặt đang sợ hãi cũng tuyệt vọng của hài đồng , hắn từng tiếng kêu gọi mẫu thân, kêu gọi —— buông tha ta, cầu xin các ngươi buông tha ta......


Thanh âm hắn thê lương, phảng phất vây quanh nhà tù vang vọng tiếng hò hét. Chính là không có người nghe được hắn kêu gọi, hoặc là nói bọn họ căn bản không để bụng hắn ở đó kêu gọi cái gì, bọn họ chỉ muốn hắn chết, bởi vì hắn đã chết, trời giận liền bình ổn......


Ngọn lửa leo lên thân thể hài đồng non nớt , một chút một chút đem hắn cắn nuốt hầu như không còn.


"Mẫn An ——" Phượng Thất Tầm hét to một tiếng, đột nhiên mở mắt.


#NgạnTừMiên


Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️