Tô Tĩnh Nhu bị nàng cố tình xa cách làm cho có chút xấu hổ, hơi nhíu mày cười nói: "Muội đứa nhỏ này, từ nhỏ đã chín chắn hơn các tỷ muội khác rồi, chỉ là muội khách khí như vậy, ngược lại làm cho tỷ muội ta có vẻ không thân mật, sau này đừng gọi là Quý Phi nương nương nữa, cứ giống như Hương Nhi với Điềm Nhi gọi là Đại tỷ đi."
"Dạ, Đại tỷ." Tô Phi Sắc ngoan ngoãn gật đầu.
Dáng vẻ này, súyt nữa khiến Tô Tĩnh Nhu cho rằng nữ tử vừa rồi rong ruổi trên yên ngựa kia chỉ là ảo giác của nàng ta.
Có điều Tô Phi Sắc càng như vậy càng làm cho nàng ta không nắm rõ, vậy nên càng không thể giữ nàng lại được.

Dù cho Tô Phi Sắc không nguy hiểm đến nàng ta, thì trong tương lai nhất định cũng sẽ trở thành chướng ngại của Tô Tĩnh Điềm.
"Hoàng Thượng, thần thiếp đã lâu chưa gặp người thân, bây giờ Tam muội lại bị kinh hoảng, thần thiếp muốn giữ bọn họ ở lại trong cung một đêm, không biết Hoàng Thượng có đáp ứng không?" Dứt lời, Tô Tĩnh Nhu còn bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương nhìn về phía Tống Lăng Tu.
Đây vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa còn có thêm ánh mắt của Tô Tĩnh Nhu, vậy nên Tống Lăng Tu liền lập tức đáp ứng.
Tô Phi Sắc không khỏi cười lạnh trong lòng, nghĩ tới Tống Lăng Tu hoá ra cũng chỉ có vậy.
Năm đó khi Cố Thanh còn chưa chết, Tống Lăng Tu tuy rằng thân là hoàng đế, nhưng lại hoàn toàn thất bại.

Ở trên triều đình phải kiêng kị Ngọc Toàn Cơ, ở hậu cung khí thế lại không bằng với Cố Hoàng Hậu, mà bộ dáng tiểu nữ nhân nhu nhược đáng thương của Tô Tĩnh Nhu đúng lúc thỏa mãn được tâm lý của hắn, còn có thể thuận thế mượn sức phủ Thừa tướng, cớ sao lại không làm.
Hừ, sống lại lần nữa, nhìn lại Tống Lăng Tu cũng vẫn chỉ đến thế mà thôi.
Hôm nay nàng toả sáng như vậy cũng đủ rồi, cho nên khi hội đua ngựa còn chưa kết thúc, Tô Phi Sắc đã lấy lý do bị chấn kinh để rời khỏi, đi theo cung nữ tới nơi mà Tô Tĩnh Nhu đã an bài cho nàng.
Đi lại con đường mà kiếp trước đã từng đi qua, nhìn lại cảnh vật mà lúc trước đã từng nhìn thấy.
Những hình ảnh quen thuộc đó mạnh mẽ xâm nhập vào trong trí óc Tô Phi Sắc, giống như một đôi bàn tay vô hình, một lần nữa xé toạc vết thương vừa mới khép miệng của nàng, làm nó rớm máu.
Nhưng lời nói của Ngọc Tuyền Cơ vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng sẽ không lại mất khống chế lần nữa.
Thật không ngờ, nàng lại nhanh chóng trở về hoàng cung đến thế, cũng càng không ngờ, hết thảy lại là nhờ phúc của Tô Tĩnh Nhu.
Nàng đột nhiên có chút tò mò, kiếp trước Tô Tĩnh Nhu không từ thủ đoạn muốn nàng rời khỏi hoàng cung, bây giờ lại tự mình đưa nàng trở về, nếu như Tô Tĩnh Nhu biết được, không biết sẽ có biểu tình ra sao.
Tô Phi Sắc hỏi cung nữ, được biết Tô Tĩnh Nhu đều an bài các nàng ở Hiền Nhu Cung của mình.


Kỳ quái là, nàng ta để cho Lý thị với Tô Tĩnh Điềm ở điện phía Đông, còn nàng với Tô Tĩnh Hương lại ở điện phía Tây.
Theo lý mà nói, một điện các an bài hai người cũng không sai, nhưng Tô Tĩnh Nhu không có khả năng không biết nàng với Tô Tĩnh Hương bất hòa, lại cố tình an bài như vậy, chẳng lẽ......
Nàng cũng biết rõ, mục đích Tô Tĩnh Nhu giữ các nàng lại sẽ không đơn giản như vậy.
Tô Phi Sắc cũng không trực tiếp về phòng, mà lại nhanh chóng tiến vào điện phía Đông, muốn xem thử một chút Lý thị các nàng đến tột cùng lại muốn giở trò gì.
Nếu đêm nay bọn họ muốn xuống tay với nàng thật, nhất định sau khi nàng trở về cũng sẽ trở về theo, thừa lúc hội đua ngựa vẫn chưa kết thúc, sự chú ý của mọi người đều tập trung ở đó, chính là thời điểm thích hợp nhất để xuống tay.
Như nàng dự đoán, không lâu sau cửa điện phía Đông quả nhiên mở ra, Lý thị dẫn theo Tô Tĩnh Hương đi vào.
Tô Tĩnh Hương miệng còn chu lên, rõ ràng vô cùng không vui: "Đại tỷ sao lại sắp xếp cho con với đồ đê tiện Tô Phi Sắc kia ở cùng nhau chứ, con không muốn, con không cần."
Lý thị thở dài: "Con cho rằng Đại tỷ tỷ con muốn xếp như vậy lắm sao, chỉ là hôm nay ở hội đua ngựa Tô Phi Sắc đã quá nổi bật rồi, ánh mắt mọi người đều đang nhìn nó, nếu như an bài nó ở một mình, chẳng phải sẽ bị người ta nói là phủ Thừa tướng chúng ta xa lánh nó sao? Điềm Nhi tuổi lại vẫn còn nhỏ, con nói xem......"
"Xa lánh nó thì xa lánh nó, đường đường là một Quý Phi nương nương xa lánh một thứ nữ mà thôi, chẳng lẽ còn phải giải thích với người khác hay sao?"
Nghe được lời này của Tô Tĩnh Hương, trong lòng Tô Phi Sắc không khỏi cười lạnh, thật đúng là đầu người óc heo, khó trách chết như thế nào cũng không biết.

Trong mắt Lý thị nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, lại vẫn từ ái như cũ xoa xoa đầu Tô Tĩnh Hương: "Đại tỷ tỷ con bây giờ đang ở thời khắc mấu chốt, vì ngôi vị Hoàng Hậu, chúng ta nhất thiết phải cẩn thận từng bước, nếu không để cho kẻ khác lên làm Hoàng Hậu, cuộc sống sau này của chúng ta đều sẽ không mấy tốt đẹp."
Lời này của Lý thị cũng là nói thật, Tô Tĩnh Hương ngẩn người, rốt cuộc cũng thông suốt một chút: "Vậy......!đêm nay con sẽ tạm thời ở cùng với Tô Phi Sắc vậy."
"Ai, thật là ủy khuất cho con rồi, vốn dĩ hôm nay ta với Đại tỷ tỷ con đều đã an bài tốt, sẽ để cho con với Điềm Nhi ở trên đua ngựa tỏa sáng rực rỡ, đến lúc đó dù ngay cả không thể vào cung, cũng có thể kiếm được một Vương gia hoặc công tử môn đăng hộ đối, nửa đời sau không cần lo lắng vinh hoa phú quý, không nghĩ tới lại bị Phi Sắc đoạt trước......" Lý thị tiếc hận nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Hương, tiếp tục nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn đối xử bình đẳng với các con, chỉ là nghĩ đến sau này con với Điềm Nhi sẽ phải bị Phi Sắc dẫm nát dưới chân, không cách nào trở mình, quả thực là có chút đau lòng......"
Tô Tĩnh Hương vốn dĩ đã cực kỳ bất mãn với Tô Phi Sắc, bây giờ lại bị Lý thị châm ngòi như vậy, những hận ý kia liền lập tức dâng lên.
Nàng ta nhớ tới bộ dáng khí phách của Tô Phi Sắc lúc đánh Tô Tĩnh Điềm, cũng nhớ tới bộ dáng hiên ngang của Tô Phi Sắc lúc ở trên lưng ngựa, rồi lại nhớ tới bộ dáng bình tĩnh đạm nhiên của Tô Phi Sắc lúc đạp trên lời tán thưởng của tất cả mọi người.
Mười ngón tay liền dùng sức siết chặt, bên tai không ngừng hồi tưởng lại lời Lý thị vừa mới nói.
Sau này sẽ phải bị Tô Phi Sắc dẫm nát dưới chân, không cách nào xoay người......!không cách nào xoay người......
Không được, nàng ta không thể nhịn được nữa, Tô Phi Sắc nhất định phải biến mất, nàng ta không thể để cho Tô Phi Sắc dẫm nát dưới chân được.
Nhìn thấy trong mắt Tô Tĩnh Hương nồng nặc hận ý, Tô Phi Sắc đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Tĩnh Nhu lại muốn an bài các nàng vào chung một điện các.
Nàng ta muốn dùng điều này làm ngòi nổ, sau đó Lý thị đốt lửa, để cho quả bom Tô Tĩnh Hương này đến oanh tạc nàng.
Hay cho một cái mưu kế, không cần tự mình động thủ, chỉ cần nói mấy câu là có thể làm cho kẻ thù đi vào chỗ chết, còn có cả một kẻ chết thay vô cùng thoả đáng.
Thật không biết là hẳn nên khen Tô Tĩnh Nhu với Lý thị quá thông minh, hay là nên mắng Tô Tĩnh Hương quá ngu xuẩn đây.

Thấy đã nhen nhóm được hận ý trong lòng Tô Tĩnh Hương không sai biệt lắm, Lý thị liền đúng lúc mở miệng: "Đúng rồi, lần trước Phi Sắc có nói với ta là trong viện con bé có chuột, muốn ta cho nó ít thuốc diệt chuột, mà ta lại quên mất, hôm nay cuối cùng cũng nhớ ra, con liền giúp ta đem qua cho nó đi."
Dứt lời, Lý thị lấy ra từ trong tay áo một gói giấy, Tô Tĩnh Hương nhận lấy, trong mắt chợt loé qua một tia độc ác, qua loa bỏ lại mấy câu liền nhanh chóng rời đi.
Xem ra Tô Tĩnh Nhu đã gấp không chờ nổi muốn giết nàng.
Trong mắt Tô Phi Sắc chợt loé qua một tia tàn khốc, nàng biết rõ sớm muộn gì nàng với Lý thị, và cả Tô Tĩnh Nhu cũng sẽ là cục diện một mất một còn, chỉ là không ngờ bọn họ lại ngoan độc đến thế.
Nàng chẳng qua chỉ mới xuất đầu một lần, bọn họ đã lập tức muốn lấy mạng của nàng.
Có điều một khi đã như vậy, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Nàng phi thân một cái rời khỏi điện phía Đợi, đợi đến lúc nàng trở lại điện phía Tây, Tô Tĩnh Hương đã sớm ngồi ở đó chờ được một lúc, mà Tang Tử lại đang quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, hiển nhiên là bị phạt.
"Tam muội muội, muội đi đâu vậy, sao giờ mới trở về?" Tô Tĩnh Hương liếc mắt qua điểm tâm đã bỏ thuốc chuột trên bàn, vì muốn lừa Tô Phi Sắc ăn, nàng ta đành phải cứng rắn nở một nụ cười.

.