Tống Tuệ Trí tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt thì đã biết mình được quay trở về với cơ thể rồi.

Tất nhiên là vì “thằng bé” theo cô nhiều tháng qua, sáng sớm hôm nay đã không còn nữa…

Cô vội vàng bước xuống giường, vừa ra khỏi cửa đã thấy mẹ Tống đang bưng bánh quẩy và sữa đậu nành.

“Mẹ! Để con làm!” Giọng nói hơi kích động.

Mẹ Tống vẫn chưa nhận ra sự bất thường của cô: “Tuệ Tuệ, mẹ mua bánh mì kẹp đậu hũ cho con này, không có thịt đâu.”

“Dạ vâng, ba đâu rồi mẹ?”

“Ba con hẹn đi đánh cờ rồi, hôm nay sẽ ăn ở bên ngoài.”

Cô ngồi vào bàn ăn, cẩn thận ngắm nghía căn nhà đã lâu không về, sau đó cắn miếng bánh mì nhỏ.

Đinh đoong…

Chuông cửa reo lên.

Mẹ Tống ra mở cửa, chính là cậu bé đẹp trai mà Tuệ Tuệ hay dạy thêm trước đây.

Nào ngờ, anh chàng đẹp trai vừa lên tiếng đã hỏi: “Mẹ, Tống Tuệ Trí đâu rồi?”

Vừa nói hớ xong, cậu lập tức đỏ mặt, lẩm bẩm sửa lại: “Thưa dì, con đến tìm Tống Tuệ Trí.”

Mẹ Tống mặt tỉnh bơ mời cậu vào nhà, lâu lâu lại đưa mắt nhìn con gái và cậu nhóc này.

Tống Tuệ Trí nhìn lướt qua cậu, nhoẻn miệng cười: “Ăn sáng chung đi.”

Lúc này, Trần Hạo Vĩ mới thả lỏng tâm trạng, quả nhiên đổi về rồi.

Ăn sáng xong, mẹ Tống hối thúc hai đứa ra ngoài đi dạo cho tiêu hóa.

Tống Tuệ Trí cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình thật sự đã nhẹ hơn lúc trước, lòng cô tràn đầy phấn khởi, cứ tung tăng nhảy nhót mãi.

“Ê! Cậu đừng làm tôi thất vọng đó, hằng ngày phải kiên trì giảm cân.”

“Biết rồi.”

“Không được, tôi phải giám sát cậu. Mỗi ngày sẽ tập thể dục với cậu.”

“Được thôi.”

“Hay tôi dạy cậu chơi bóng rổ nhé. Giảm mỡ rồi, cậu nhảy nổi đấy.”

“Ừm.”

“Chờ chừng nào giấy thông báo tới, chúng ta mua vé tàu đi.”

“Được.”

“Lúc về cậu lên danh sách, tôi soạn đồ theo danh sách của cậu.”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy cậu làm bạn gái tôi đi.”

Hàng loạt câu trả lời đang đà tích cực đột nhiên dừng lại, bầu không khí im lặng tới mức Trần Hạo Vĩ có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch.

Trần Hạo Vĩ vừa ngại ngùng vừa ủ rũ, biết ngay Tống Tuệ Trí không dễ dụ mà.

Mình bị khờ à, tự nhiên lại tỏ tình.

Cậu chỉ thấy khuôn mặt đáng yêu được mình chăm sóc trong mấy ngày qua đang nhíu chặt mày: “Tại sao?”

“Tôi thấy hết của cậu rồi, cậu mặc kệ được à?”

Cuối cùng Trần Hạo Vĩ nghĩ ra được lí do khá đáng tin.

Ai ngờ Tống Tuệ Trí lại lắc đầu: “Mọi chuyện đều có lí do, có thể tha thứ được.”

Lúng túng một lúc, Tống Tuệ Trí ngẩn ra: “Thì ra cậu để ý…”

“Thôi được, chúng ta quen nhau đi.”

Trần Hạo Vĩ mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Kệ đi, cứ hiểu lầm vậy cũng tốt.

Dù sao kết quả cũng như nhau.

Khá tốt đẹp.

Hai bóng hình cứ thế trôi càng lúc càng xa.

Chỉ thấy hai bàn tay từ từ, từ từ đan vào nhau.

**

Nhiều năm sau, vào đêm tân hôn.

“Này, lúc mà em là anh ấy, có tự làm… chuyện đó không?”

“Chuyện gì?”

“Thì là chuyện đó đó…” Trần Hạo Vĩ thử mô phỏng lại động tác.

“Có.”

“Cái gì?!”

Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát: “Cảm giác thế nào?”

“Ờ thì… chỉ có thể ngầm hiểu, không thể diễn tả bằng lời, anh biết mà.”

“Vậy em để anh ngầm hiểu chút nha.”

Lời tác giả

Mẩu chuyện nhỏ này, đến đây là hết.

Mong các bạn giơ cao đánh khẽ! Mọi thắc mắc, mời quay trở lại phần lời tựa đầu truyện để biết thêm thông tin chi tiết!

Còn bây giờ, xin chính thức được khai bút tác phẩm tiếp theo lấy bối cảnh nước Đức của tôi mang tên:

Mùa xuân ở Stuttgart