Đấy là cô chỉ chống chế thôi chứ cái mức của anh chắc nhiều hơn người khác vài phần rồi nên lần nào trên giường xuống, cô vừa mỏi vừa đau, không ngừng cố gắng để có thể đi được bình thường.

- Chị dặm phấn ở CỔ cho em nhé! Cổ hơi nhiều vết muỗi đốt.

Âu Lan đỏ mặt, gượng cười gật đầu.

Còn chị Huyền lại cười thành tiếng, vô tư nói.

- Muỗi ở phòng em to nhỉ? Có cần chị gọi người xịt muỗi không?
- Chị phải có loại thuốc diệt được muỗi đầu đen ấy mới hiệu nghiệm.

- Ừ, để chị bảo bà gửi thuốc ấy xuống.

Mà cậu ấy đi đâu rồi sao không thấy vào đây vậy?
- Em dặn anh ấy không vào.


Sợ mọi người dèm pha.

- Không phải vì sợ người ta nẫng mất của em hả? Có người yêu đẹp trai phải cố mà giữ thôi, biết sao được.

Vậy nhưng, đầu giờ chiều, Hải Phong lù lù xuất hiện, anh còn tự nhiên đi vào trường quay, ngồi xuống ghế cạnh đạo diễn, dọa ông ta phải dừng máy mất một lúc.

- Ông cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.

- Âu Lan, cô ấy diễn rất tốt nên cậu yên tâm.

- Tôi biết mà.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào ống kính đang quay cô diễn.

Đến khi đạo diễn hộ cắt thì Âu Lan mới nhìn ra anh đang có mặt ở đây.

Anh quay sang nói với đạo diễn.

- Tôi mời mọi người cafe và đồ ăn nhẹ.

Ông cho mọi người nghỉ ngơi, ăn một chút nhé!
- Dạ vâng, cảm ơn tổng giám đốc Lâm.

Anh đưa tay lên miệng làm hiệu lệnh im lặng.

- Ông cứ gọi tôi là Hải Phong là được rồi.

Biết người này không muốn ai biết nên ông nghe theo, đứng lên hô hào mọi người ra nhận đồ từ nhân viên cửa hàng mang đến.

Âu Lan lại ghế ngồi thì anh cũng kiếm đâu cái ghế ngồi xuống, tay cầm bánh và sữa.

- Ăn một chút đi em.


Cô đưa tay ra nhận thì anh lắc đầu nên cô hiểu ý mà há miệng ra cắn miếng bánh trên tay anh.

- Em dặn anh không nên xuất hiện ở đây mà.

-Vì sao? Anh muốn xem bạn gái mình diễn không được à? Hay em có cảnh quay thân mật không dám cho anh xem.

- Sao không dám chứ? Vậy tùy anh, cứ ở đây mà xem đừng có nổi cơn tam bành là được.

Anh ăn cùng cô miếng bánh, hết lại lấy thêm ép cô ăn nhưng là ăn chung cùng nhau, anh một miếng, cô một miếng.

Đến cốc nước cũng uống chung khiến một số người trong đoàn phim có hơi tủi thân với màn ngọt nhạt ấy.

Hiểu Phương ngồi dặm lại trang điểm nhưng mắt thì muốn lồi ra, nhìn chăm chăm hai người kia.

- Cô ta sao lại có anh người yêu tuyệt như vậy nhỉ?
Tiếng các trợ lí của cô xì xầm bàn tán càng làm máu nóng trong người cô muốn bung ra.

Đáng lẽ, người đàn ông ấy phải là của cô, do cô ta cướp mất anh.

Nhất định, cô phải giành lại anh về tay mình...nhất định Hải Phong phải là của cô.

Sau khi để hai người có không gian tự do, chị Huyền kéo ghế ngồi xuống.

- Hai người phát cầu lượng miễn phí cho hội FA nhỏ hết dãi rồi kìa.

Âu Lan quay ra lấy giấy ăn lau miệng, uống thêm nước lọc rồi ngồi sang chỗ chị Huyền cho chị dặm lại trang điểm.

- Cậu chủ, lâu không gặp.

Hải Phong nhìn người phụ nữ mập mạp ấy gật đầu.

- Bà nội tôi bảo chị đi theo Âu Lan à?

- Tôi chuyên đào tạo người mới nên bà giao Âu Lan cho tôi.

Cậu yên tâm là tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu.

Anh lạnh lùng, cầm li cafe uống gằn giọng.

- Chị dám sao? - Cho tiền cũng không dám.

Âu Lan thấy lạ lẫm trong cách nói chuyện của hai người.

Hình như họ quen biết nhau, chị Huyền còn lễ phép hơi thái quá.

Dù sao chị là người của bà chứ có liên quan gì đến anh đâu mà phải khúm núm như vậy.

Suốt buổi chiều, Âu Lan quay cảnh gì anh cũng chăm chú xem, không quay là anh lại lấy nước, lấy đồ ăn bắt cô ăn.

Ban đầu cô cũng ngại nhưng anh thì cứ như chỗ không người.

Khi cô từ chối ăn thì anh lại nói khẽ vào tai.

- Em ăn đi có sức tối còn làm việc khác chứ?
Thiếu điều cô muốn xách cổ đuổi anh về thành phố.Anh ở đây toàn áp bức cô hết ăn lại uống, nhìn chằm chằm khiến cô mất tự nhiên khi quay.

Đặc biệt cảnh ôm bạn diễn nam, mặt anh như có lửa, nhìn muốn đốt cả trường quay.

Có cảnh hôn mà không hiểu sao đạo diễn lại cắt phăng đi chỉ còn lại cái nắm tay hay ôm hờ hững.