Hải Phong nhìn cô gái bên cạnh ngạc nhiên, cách nói chuyện châm chọc người khác giống y như Âu Lan, âm thanh trong lời nói lại trong trẻo, vô cùng lạc quan.
- Nam Phương rất được đấy, cậu ấy là người tình cảm, nhiều lúc hay đùa cợt nhưng lại là người có trách nhiệm, em nên cân nhắc tới cậu ấy.
- Cậu nói lời tử tế tôi nghe không lọt lỗ tai đâu.
Nam Phương lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, dựa hẳn vào vai cô nhăn nhó.
- Anh đau quá! Em kiểm tra cho anh đi.
Hải Phong nhìn ghét bỏ.
- Đừng có mà cố tình cho tôi ăn cơm chó, có tin tôi đập cậu không hả?
- Tôi đau thật mà, cậu không tin hả? Đầy người thương tích đây, cậu tưởng tôi đùa à?
Tô Mộc lúc này mới quay sang nhìn, chiếc áo sơ mi trắng của anh có những mảng máu đã khô, anh không động đến Âu Lan thì máu này là của anh rồi.
Mặc kệ người đi lại và Hải Phong đang ngồi đấy, cô giật tung áo Nam Phương ra nhìn hai vết chém vẫn đang rỉ máu thì khẽ rít qua kẽ răng.
- Không biết tìm bác sĩ chăm sóc hay sao mà còn ngồi đấy làm nũng hả?
Cô đứng dậy kéo anh đi tìm bác sĩ trực xử lí vết thương.
Một nữ y tá được giao nhiệm vụ sát trùng, khâu vết thương hở cho Nam Phương.
Ngồi bên cạnh thấy cô ta cứ nhìn anh rồi mắt miệng tíu tít cười, quan tâm thái quá đến anh khiến cô khó chịu.
Nhưng không thể vì thế mà thất thố nên đành ngồi im lườm Nam Phương đến rát cả mặt.
- Hàng ngày anh qua đây đi, em sẽ thay băng cho anh.
Vết thương của anh cũng phải mất nửa tháng mới lành đấy.
Tô Mộc thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm vào người Nam Phương dù đã xong việc thì đứng bật dậy.
- Tôi thay được cho anh ấy, cảm ơn cô.
Chẳng để cô ta nói thêm, Tô Mộc hất mặt lừ anh.
- Có đi không hay muốn ngồi đây.
- Đi chứ? Muốn ngồi cũng không dám.
- Anh thử dám xem.
Nam Phương cảm ơn nữ y tá rồi nắm tay Tô Mộc ra ngoài.
- Em đang ghen hả?
- Hơi đâu mà ghen, anh nghĩ anh là gì của tôi hả?
- Là người em thích.
- Không thích, đừng có mà tưởng bở.
Tô Mộc đang đi liền đứng khựng lại, nhìn chằm chằm phía trước rồi quay lại lườm Nam Phương, mỉa mai.
- Hai anh giỏi nhỉ? Đi đến đâu là có gái theo đến đấy.
Nam Phương đã nhìn thấy Hải Phong đang được một nữ bác sĩ ngồi cạnh.
Cô gái này anh cũng quen nhưng lâu rồi không gặp.
- Cô ta là người quen của bọn anh.
- Không phải là người tình của cả hai chứ?
- Không có...!của Hải Phong thôi.
Nam Phương thấy Tô Mộc giận nên lại gần vỗ vai Hải Phong.
- Không ngờ lại gặp bác sĩ Tâm ở đây nhỉ? Hôm nay cô trực đêm hả? Thật tốt quá!
- Anh cũng ở đây sao? Anh khuyên bạn anh đứng lên vào phòng em kiểm tra thương tích cho, em nói mãi anh ấy không chịu.
- Làm sao cậu ấy đi được khi bạn gái còn nằm trong kia chứ?
Nam Phương cố nhấn mạnh hai chữ "bạn gái" để nhắc nhở cô bác sĩ này.
- Đúng vậy, bạn gái người ta còn đang cấp cứu mà cô đòi lôi người ta về phòng riêng để làm gì cơ chứ?
Tô Mộc khoác tay Nam Phương chêm vào khi thấy mặt mày cô bác sĩ biến sắc.
- Hải Phong, anh có bạn gái rồi sao?
Anh liếc đôi mắt đỏ ngầu, hằn những tia máu đỏ, lạnh lùng qua cô gái đang ngồi trước mặt mình.
- Tôi có cần sự cho phép của cô để có bạn gái không? Hay có cần lên mạng thông báo tôi đã có bạn gái hả? Biết rồi thì đừng có lởn vởn trước mặt tôi nữa.
- Nhưng anh bị thương rồi, em chỉ muốn giúp...
- Tôi không cần cô giúp, tôi chẳng làm sao cả mà chỉ thấy khó chịu khi cô cứ lởn vởn trước mặt tôi thôi.
- Anh vẫn còn giận em sao?
- Cô bị điên hay mắc bệnh ảo tưởng vậy?
Tô Mộc thấy cô ta đứng lên, mắt long lanh nước nhìn Hải Phong rồi òa khóc chạy đi.
- Các anh thật biết cách làm phụ nữ đau lòng nhỉ?
- Vậy lúc phụ nữ làm đàn ông đau khổ thì sao?
- Có sao?
- Nhiều là đằng khác.
Tô Mộc khẽ nhún vai, lắc đầu từ chối hiểu.
Tình cảm là một mớ rắc rối và vô cũng khó hiểu.
Yêu nhau lắm rồi lại cắn nhau đau, có nhau thì dễ giữ được nhau mới khó.
Thay đổi thì dễ mà chung tình mới khó...còn hai người đàn ông này thuộc thể loại nào thì phải đợi thời gian trả lời.
Âu Lan mơ màng tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng, mùi kháng sinh xộc thẳng vào mũi mang cảm giác nôn nao khó tả, mắt chớp chớp vài lần mới nhìn được rõ ràng mọi thứ, căn phòng trắng xóa " chẳng lẽ cô lên thiên đường rồi".
- Âu Lan, em tỉnh rồi hả?
Cô quay ra nhìn thấy Hải Phong đang ngồi cạnh thì trong lòng thấy ấm áp.
- Em chưa đi chầu Diêm Vương hả? Có vẻ em cũng ngủ hơi lâu rồi nhỉ?
- Ừ, mấy ngày thôi.
Diêm Vương bảo em xấu quá nên trả về cho anh đấy.
Âu Lan mỉm cười, hơi động đậy cũng thấy bả vai đau buốt.
Hải Phong ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay cô hôn lên từng ngon tay thì thầm.
- Lần sau anh không cho phép em tự động hành động như vậy nữa đâu đấy.
Có biết anh lo thế nào không hả?
- Lúc ấy em cũng muốn phi lên đá chết hắn nhưng người đau nên không có sức ấy chứ? Em chỉ định kéo anh ra thôi ai ngờ lại phải hứng dao, không may cho em thôi chứ em không tốt bụng mà cứu anh đâu.
Nhìn thấy cô nhợt nhạt, cái mặt đã gầy đi rồi mà anh xót ruột.
Lần thứ hai rồi cô bất chấp mà cứu anh.
Cô chỉ nói vậy để anh thoải mái, không cắn rứt trong lòng mà thôi.
Sự lạc quan từ cô gái nhỏ này thật đáng để anh học tập.
Nhìn anh bình an, cô vẫn nghĩ đó là giấc mơ.
Đúng là lúc ấy, cô muốn đá hắn ra nhưng cú đập lúc trước khiến cô muốn sụn cả lưng nên chỉ còn biết ôm lấy anh trước khi lưỡi dao đâm vào ngực anh thôi.
Không biết vì sao mình lại cứu anh nhưng thấy anh bị đánh, bị lão già xấu xí kia treo thưởng thuộc hạ lấy mạng anh thì cô lo muốn xoắn cả người.
- Lão treo thưởng bao nhiêu để lấy mạng anh vậy, để tỉnh dậy em mang anh đi nộp.
Hải Phong dừng tay lấy cháo, nhíu mày nhìn cô nhưng Âu Lan vẫn thao thao bất tuyệt.
- Em không ngờ anh lại bán được giá chứ?
- Lão ta chết rồi, em khỏe lại, ra khỏi đây rồi muốn bán anh bao nhiêu thì anh đều trả em hết, mạng sống của anh bây giờ là do em quyết định.
Âu Lan cười vui vẻ nhưng lại nhăn nhó ngay lập tức.
- Em đau lắm hả? Đừng cười nữa sẽ động đến vết thương đau.
- Ai bảo anh nói những điều vô lí quá làm em cười.
- Vô lí đâu, em quên là em phải chịu trách nhiệm với anh rồi à, đừng có thấy mình cứu anh mà rũ bỏ trách nhiệm.
Âu Lan nguýt dài, há miệng cho anh đút cháo vào miệng.
- Tại sao họ lại muốn giết anh vậy? Sao không giao ông ta cho cảnh sát?
- Có những việc không thuộc phạm vi của cảnh sát, em chỉ cần nghỉ ngơi thôi, không phải lo nữa, anh không sao rồi mà.
- Em có lo cho anh đâu mà tưởng bở.
Hải Phong nhéo má cô nhắc nhở.
- Không lo cũng được, em lo ăn đi, má bớt thịt đi sờ chẳng thích gì cả.
- Em tưởng anh thích sờ chỗ khác.
- Cũng đúng lắm, anh phải kiểm tra xem em gầy đi thì các chỗ khác có gầy không nhỉ?
Hải Phong bỏ bát cháo xuống chuẩn bị kiểm tra thì Âu Lan hét lên.
- Bệnh viện đấy, anh đừng có bi3n thái như vậy được không?
- Vậy đợi ra viện thì anh sẽ kiểm tra nhé!
- Vô duyên
Anh ép cho cô ăn bù cho những ngày cô chưa tỉnh nên lúc nào bụng Âu Lan cũng căng ra vì ấm ách.
Vài ngày nằm viện mà mặt đã lại phúng phính lên rồi.
Hải Phong đi ra ngoài, vừa định vào phòng bệnh thì thấy có người đang ngồi nói chuyện với Âu Lan.
Anh đứng ngoài nhìn chằm chằm người ở bên trong.
Nhìn họ cười nói vui vẻ và vô cùng thân thiết nên anh không khỏi ngạc nhiên..