Chân Âu Lan thò ra ngoài, anh nắm lấy chạm nhẹ những ngón tay lướt lên xuống.
Ngay lập tức, Âu Lan thấy như có sự dễ chịu chạy qua.

Cô rụt chân lại hét lên.
- Anh đừng có...huhu anh ra ngoài đi.

Tôi...
- Bài học cuối cùng...!khi cô thấy người như thế này là bản thân đã bị uống thuốc kích d*c nên sau này mà bị hại hãy tìm chỗ thật kín tránh bị kẻ xấu lợi dụng nhớ chưa? Nghề diễn của cô không nói trước được bị kẻ khác lừa đâu.
Âu Lan quên mất mình chưa mặc quần áo, ngồi bật dậy, chăn tụt khỏi người.
- Anh cho tôi uống kích d*c hả? Đồ đê tiện...
Thấy Hải Phong nhìn chằm chằm người mình, cô mới nhận thấy nửa người đang lõa thể trước mắt anh ta.

Vơ vội chăn che đi, gào khóc um lên.
- Sao anh lại làm thế với tôi hả? Anh ra ngoài đi...!ra ngoài đi mà.
Hải Phong không những không đi còn chồm lên giữ lấy mặt cô nghiêm giọng.
- Hôm qua cô cho tôi uống cái gì? Hiểu cảm giác bí bách này chưa? Tôi là đàn ông còn khổ hơn cô nhiều.
- Tôi...

Âu Lan lại nằm vật xuống, càng lúc càng muốn, anh ta càng lại gần cô càng muốn.

Không phải, cô không muốn mà tại thuốc thôi.
- Cô không muốn tôi giúp thì thôi vậy.

Cứ nằm đấy mà chịu, tôi ngủ đây.
Nói rồi, anh ung dung nằm xuống giường, kéo chăn đắp như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh về phòng ngủ đi mà.
Âu Lan lấy chân đạp đạp nhưng người kia cứ trơ ra.

Chạm bàn chân vào người anh ta mát lạnh khiến cô dễ chịu quá, Âu Lan lại gần người kia nhưng ngay lập tức lại lùi ra.

Cố căng đầu ra giữ lại lí trí cuối cùng nhắc mình không được chạm đến anh ta.
- Không muốn giúp thật hả?
- Có...à không? Không muốn...!không thể
Lời nói của cô cứ yếu dần yếu dần, lí trí chẳng còn tỉnh táo nữa khi chân bị ai đó nắm chặt, hôn nhẹ.

Cả người bị kéo xuống dưới.
- Tốt hơn là em không nên chịu đựng đâu.
Hải Phong kéo chăn khỏi người, gạt sang một bên, cúi xuống hôn lên cánh môi đang đỏ lên như người bị sốt của Âu Lan mà cắn mút, dễ dàng tách miệng cô ra lách vào trong nuốt đi hơi thở đang cuồng loạn trong cô.
Âu Lan chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa.

Cô choàng tay ôm lấy cổ người bên trên, nụ hôn của anh dễ chịu quá! Cả người như được tắm mát, một cảm giác vô cùng ngọt ngào xâm lấn.
Bất ngờ, Hải Phong buông cô ra, nằm lại giường của mình.
- Em không muốn nên tôi không bắt ép được.

Mai lại có người bắt vạ tôi.
Đang dễ chịu, bị buông ra giữa chừng, cô không còn biết mình đang mất thể diện như nào nữa mà tiến lại gần Hải Phong thì thầm.
- Muốn, tôi muốn nên sẽ không bắt vạ anh...
Cô chủ động nằm bên trên, hôn lên môi anh vội vàng mà không biết người kia đang reo vui trong lòng.
- Em sẽ không trách mắng tôi chứ?
- Không...!tôi sẽ không ghét anh, không mắng anh.

Tôi tình nguyện muốn anh.
Hải Phong vui như mở cờ trong bụng.

Sau bao ngày nhịn, cuối cùng thì cũng nên làm việc tốt rồi dù anh biết việc này do mình lừa cô.

Ban đầu chỉ định cho cô nếm mùi vị thôi nhưng bây giờ thì ăn no đã, người ta đồng ý rồi mà.
Âu Lan vừa hôn, vừa cởi áo ngủ của Hải Phong, chạm vào cơ thể mát lạnh của anh khiến cô vô cùng dễ chịu.
- Để lát cho em thực hành, bây giờ để tôi giúp em dễ chịu trước.
Mắt cô nhắm nghiền đồng ý.

Hải Phong lật người cô lại, hôn lên đôi mắt nhắm nghiền, lại trượt xuống môi một nụ hôn dịu dàng đến khi ai kia khó thở mới dừng lại.

Anh hôn khắp mặt cô, cắn nhẹ hai má bầu bĩnh, liếm nhẹ sang vành tai.
- Em nghĩ kĩ đi, đã quyết định chưa?
Bây giờ cô có còn biết mình cần phải dừng lại đâu.

Anh hôn cô đến ngây ngất còn muốn cô suy nghĩ gì nữa.
- Tiếp nhé!
Âu Lan gật đầu trong vô thức.

Cả người run bần bật khi bàn tay anh chạm vào ngực, xoa nắn, những ngón tay thon dài mềm mại mân mê trên hai nụ hoa đỏ căng cứng.
Nụ hôn của anh trượt xuống cổ ướt át mê muội làm cô dễ chịu, cả người khẽ cong lên hưởng ứng.

Hơi thở dồn dập hơn khi anh ngậm lấy nụ hoa trên ngực dây dưa, cắn mút.

Cô chỉ biết ôm lấy đầu anh giữ trên ngực mình.

Cả người vô cùng dễ chịu nên cứ mặc kệ anh dày vò, hôn, nắn, xoa bóp.

Càng lúc, ngực càng vươn cao ngạo nghễ và săn lại.

Hơi thở của cô dồn dập, hai cánh môi run lên rên rỉ, hai tay bám lấy lưng anh xoa xoa.
- Âu Lan, em sẽ không trách tôi chứ?
- Không, tôi muốn..
Hải Phong ghì chặt cô vào lòng, đây là cảm giác yêu đương anh chưa bao giờ có được, chỉ hôn cô thôi cũng khiến anh thỏa mãn mà không muốn dừng.

Anh hôn lên ngực, lên bụng cô, bàn tay vuốt nhẹ trên đùi, trượt vào trong, những nhón tay mân mê chạm nhẹ.

- Ưm...tôi...
- Rất thích đúng không?
- Vâng...!rất dễ chịu
Anh cười, định rời tay ra nhưng bị Âu Lan giữ lại.

Hành động này khiến anh bật cười.

Nếu khi tỉnh mà nghĩ lại không biết cô sẽ thế nào.
- Từ từ thôi, lần đầu em sẽ đau đấy nên đừng vội.

Tôi sẽ chiều em cả đêm được.
Âu Lan cảm nhận nơi ấy của mình ướt sũng, rất muốn được anh động chạm.

Tay anh chạm tới làm cho cô dễ chịu lắm.
Hải Phong nằm nghiêng người, tiếp tục hôn lên môi cô, một tay xoa ngực, một tay thăm thú bên dưới cho cô quen.

Cả bàn tay anh ướt sũng, hai chân cô kẹp chặt như vừa sợ lại vừa ham muốn không muốn anh dừng lại.
- Em có muốn thực hành những gì đã học không?
Ánh mắt cô lạc đi nhìn anh, người bên cạnh cô thực sự rất đẹp, cô đang mơ hay đang tỉnh vậy.

Cảm giác cứ mơ hồ nhưng cô lại muốn, rất muốn chạm vào anh.
Lật người nằm lên trên, cô hôn lên cổ, lên ngực săn chắc của anh thích thú.

Trong đầu hình dung ra những việc cần làm mà anh đã dạy nên trườn xuống, cởi bỏ đồ trên người anh không chút ngượng ngùng.
Ngước mắt nhìn anh đang ngồi tựa thành giường.
- Của ai cũng lớn vậy hả?
Hải Phong không nhịn được cười, chọc chọc vào mặt cô.
- Chỉ cần biết của anh là được..