Nghe thấy tiếng xe về, Âu Lan ngó ra cửa sổ thì thấy Hải Phong lảo đảo bước xuống xe.

Nghe Nam Phương nói hôm nay anh ta phải đi tiếp đối tác, ngoại giao gì đấy nên có lẽ uống rượu say rồi.
Có quản gia ra đưa anh ta lên phòng nên Âu Lan không xuống nữa mà tiếp tục ngồi vào bàn học kịch bản và lời thoại.

Sắp thi cuối kì lại cộng thêm việc ngày nào anh ta cũng giao cho cô một đống các yêu cầu vô lí phải hoàn thành, viết báo cáo nộp nữa.
- Đang học à?
Hải Phong đứng dựa người vào cửa phòng, anh ta chưa bao giờ biết gõ cửa phòng cô mà toàn tự động mở cửa như vậy.
- Có chuyện gì sao? Tôi làm xong việc anh yêu cầu rồi.
- Xuống nấu giúp tôi bát mì đi.

Uống nhiều bây giờ đói quá!
Âu Lan đứng dậy, thấy mình mặc có hơi không đúng nên chưa đi vội.
- Đợi một lát, tôi thay quần áo rồi xuống nấu cho anh.
- Không phải thay, nhà có ai đâu mà phải ngại.
Thấy anh ta khẩn trương, chắc là đói nên cô tặc lưỡi đi xuống bếp.


Lấy đồ trong tủ lạnh ra chế biến, tiện pha luôn cho anh ta cốc nước giải rượu.
- Không cần cầu kì đâu, nhanh đi tôi đói rồi.
Âu Lan không trả lời vẫn nấu theo ý mình, đợi thịt và rau chín, xếp lên trên mì rồi chế nước canh vào.
Một vòng tay ôm lấy eo khiến Âu Lan giật mình nhưng không dám quay lại.
- Tôi nấu xong rồi, anh...làm gì vậy?
- Nếu sau này, người mua cô làm như này thì cô sẽ làm gì? Đây là thực tế cô sẽ trải qua như vậy nên làm quen đi.
Âu Lan rùng mình khi anh ta cắn lên vai cô mút nhẹ.
- Tôi....
- Quay lại, ôm lấy khách hàng của cô.
Âu Lan từ từ quay lại, nhìn anh ta vẫn đang ôm cứng lấy mình có không thoải mái.
- Anh ăn đi đã, mai học cũng được...tôi không vội.
- Học lí thuyết rồi bây giờ tôi kiểm tra thực hành đây.
Âu Lan còn đang nghệt mặt ra chưa biết làm gì? Cô đang cố bới xem gần đây anh ta có cho cô bài tập nào như này không thì thấy môi mình bị phủ lấy.

Hai cánh môi bị người ta giữ chặt, **** *** nhẹ nhàng.
- Hai tay đặt lên cổ đối phương.
Mặc dù ra lệnh cho cô nhưng anh vẫn không rời đôi môi ấy.

Cô ta lại ăn kẹo, mùi hương, vị ngọt của kẹo lại thêm đôi môi cứ mềm mềm khiến anh không nỡ dừng lại.

Khẽ tách môi cô ra, anh tiến sâu vào trong càn quét hết hương vị ngọt ngào của kẹo nữa, lấy luôn cả viên kẹo đang tan ra trong miệng cô.
Âu Lan thấy hình như có gì đó sai sai rồi thì phải.

Cô vẫn đứng bất động mặc anh hôn, nụ hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn.

Cô cố gắng thu thập vào đầu mình cách làm của anh ta vì biết đâu sau khi kết thúc sẽ nhận được một loạt câu hỏi.
Cả người cô bắt đầu nóng ran, hô hấp trở nên khó khăn nên nhắc mặt anh rời khỏi mình.
- Cô không biết lấy hơi thở như nào khi hôn sao? Mấy nay học cái gì vậy hả?
- Tôi...không nghĩ lại hôn lâu như vậy.
Ánh mắt to tròn chớp chớp hối lỗi, hai môi đã đỏ lại còn cắn vào nhau thật muốn anh không kiềm chế nữa.
- Làm lại...hôn là bước đầu tiên kích thích đối phương có cảm xúc với cô.

Họ càng rung động thì cô càng có lợi.

Tập trung vào đi.

Điều hòa nhịp thở, phối hợp cùng dù là cô không muốn, đừng bắt một mình người ta làm việc.
- Tôi có thể nói lại cách anh hôn rồi nên không cần thực hành nữa được không?
Nhìn đôi mắt sáng hơi cười của Âu Lan, anh gõ trán cô.
- Vậy khi hôn, cô có cảm giác thế nào? Nói đúng thì được nghỉ.
- Tôi thấy...thật ra...không hôn thì tốt hơn.
Thấy anh nhíu mày, cô sợ hãi.
- Tài liệu nói nụ hôn ngọt ngào, cảm giác thích thú và ngây ngất nhưng...tôi không thấy vậy mà chỉ thấy khó thở, không quen, hơi mất vệ sinh....và..
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị chặn họng, Hải Phong lại đang hôn cô, lần này thì nhẹ nhàng lắm.

Anh cẩn thận ngậm mút từng cánh môi dịu dàng, từ từ tách miệng cô ra đưa lưỡi vào trong quấn lấy môi lưỡi cô.

Cách hôn rất chuyên nghiệp của một tay sát gái.
Âu Lan dần nhắm mắt, cô cảm nhận cả người mình đang lơ lửng thì phải.

Vậy nhưng sao vẫn thấy khó điều hòa hơi thở, cô khẽ chuyển động môi mình, cũng mút nhẹ môi anh bắt chước thì thấy dễ chịu hơn.

Vì mải nghĩ xem mình phải làm gì mà cô không nhìn thấy mặt Hải Phong đang có ý cười.
Hai ngực cô nóng ran, Âu Lan giật mình khi thấy bàn tay anh ta luồn từ trên cổ xuống, nắm lấy ngực cô xoa nắn rồi bất ngờ anh rời khỏi môi cô hôn xuống hai bầu ng ực vừa được lôi ra.
- Anh đang làm gì vậy? Có cần phải chân thật như này không?
Hải Phong không nói gì, vẫn cắn mút, hôn trên ngực cô còn tay vẫn xoa nắn bên còn lại.

Nhấc Âu Lan ngồi lên bàn, hơi thở trở nên khó kiểm soát khi hai bầu ng ực nóng rực, đỏ lên như gọi mời.
- Này...anh...ưm...làm gì vậy?
Âu Lan càng đẩy thì anh càng hưng phấn, tay bóp mạnh hơn, môi lưỡi cũng dây dưa ướt át trên ngực cô.

Bàn tay lần xuống dưới, anh xoa nhẹ bên ngoài quần lót.
Âu Lan hét lên, giơ chân và tay đẩy mạnh Hải Phong khỏi người mình.

- Anh đang làm gì vậy?
Váy ngủ trên người cô đã bị kéo hết xuống, phơi ra trước mặt hai bầu ng ực đỏ ửng.

Âu Lan vội vàng kéo lại, nước mắt lăn dài trên má.
- Anh muốn gì đây hả?
Hải Phong không nói gì, anh bê bát mì ra bàn, phải một lúc mới ngẩng lên nhìn Âu Lan.
- Khi đi tiếp khách, dù họ có làm gì thì nhiệm vụ của cô là làm theo chứ không phải phản ứng, hơn nữa không phải ngồi im như tượng thế mà phải thể hiện ham muốn của mình.
Âu Lan cười gằn.
- Anh đừng nói hành động vừa nãy là dạy tôi thực hành nhé!
- Cô không nhận ra sao còn hỏi.

Cô nghĩ tôi sẽ quan hệ với cô sao? Ảo tưởng thì cũng phải chân thật một chút chứ? Từ ngày mai, học hôn đến khi nào thành thục thì thôi.

Đi ngủ đi.
Âu Lan liếc xéo hắn, trong lòng vô cùng khó chịu, lau khô nước mắt đi thẳng về phòng, lao vào phòng tắm xối nước lên người.
- Anh là đồ chết tiệt...cầu cho anh chết đi...tôi ghét anh..đồ...
Vừa chửi mắng, cô vừa lấy sữa tắm kì đỏ hai ngực mình nhưng vết tích của anh ta vẫn cứ trơ ra đó.

Cảm giác người cứ nóng bừng bừng, tại sao hắn lừa cô chứ? Rõ ràng theo những gì cô học là hắn muốn yêu cô nhưng lại chối là sao? Chẳng lẽ cô thực sự không đáng để hắn động tâm?
Ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng động cơ xe, mặc lại quần áo, ngó nhìn ra cửa sổ thì thấy Hiểu Phương đến.

Cô cười mà như không cười, có lẽ anh ta nói đúng.

Người có thể để anh ta yêu đương phải là ngọc nữ kia mới xứng tầm.
Hải Phong dọn dẹp đứng lên thấy Hiểu Phương thì thờ ơ.
- Sao đến đây giờ này?.