Về nhà, vừa thay quần áo ra, cô đã bị Hải Phong réo xuống phòng tập.

Cả người cô chạm vào đâu cũng vẫn đau muốn chết, các vết bầm tím đã ngả màu tím đen nhưng hắn chắc chắn sẽ không vì vài vết đau mà tha cho cô.

Âu Lan vào phòng tập, Hải Phong đã tập xong đang ngồi lau mồ hôi nhễ nhại trên người mình.

Thật may là cô không yêu cái đẹp không thì bị cơ thể kia làm lu mờ lí trí rồi.
- Chân tay làm sao tím bầm thế kia.

Đừng nói với tôi đi học lại đánh nhau nhé!
Âu Lan bước lên máy chạy, không trả lời khiến chủ nợ có vẻ không hài lòng.
- Học được cách không trả lời người lớn từ bao giờ vậy hả?
Anh ta đưa tay tăng tốc độ máy chạy, khóe miệng nhếch lên như muốn nói: Cô càng cứng đầu thì càng phải chịu khổ.
- Đây là do buổi tập...lúc sáng...nhanh quá...
Mới chạy có một lát mà Âu Lan thở phì phò không ra hơi, lời nói cũng ngắt quãng không thành lời.

- Vậy thì tập nhiều lên sẽ quen.
Nói xong, máy chạy dường như lại được nâng cấp.

Âu Lan méo mặt làm theo khi tay anh ta đang nhịp nhịp cái gậy trên sàn nhà.
Khi chạy đủ, máy dừng lại, cả người Âu Lan đổ sập xuống, cổ họng khô rát.
- Uống nước đi rồi tập tiếp.
Hắn ném cho cô chai nước rồi đủng đỉnh đến chuẩn bị tiếp máy tập cho bài tập ngực.

Âu Lan thở cũng không nổi, chân mỏi rã rời đành bò chứ chân không bước được.
- Áo lót cũng góp phần quan trọng tạo cơ ngực cho cô đấy.

Lần sau mặc chuẩn đồ tập cho tôi nghe chưa?
- Tôi không có tiền mua chứ có phải không muốn mua đâu, anh đừng có hơi tý quát tôi như vậy.

Anh tưởng ai cũng lắm tiền như anh đấy hả?
Hải Phong sững người, nhìn đôi mắt nâu to tròn kia đang như có nước bèn dịu giọng.
- Mai sẽ có người chuẩn bị cho cô, tiền sẽ tính vào nợ.

Sau này bán được cô rồi tôi sẽ tính cả thể.
Nói xong, anh chẳng thèm hỏi cô đã sẵn sàng chưa mà nhấc tay cô lên nâng tạ.

Hai chân vừa bị tra tấn, bây giờ đến hai tay và cơ ngực cũng như muốn phản đối cô.

Đau quá mà nước mắt nước mũi cứ thi nhau chảy.
- Làm sao mà phải khóc?
- Tôi đau quá! Thực sự rất đau.
- Có cái gì đẹp mà không trải qua gian khổ không hả? Một thời gian sẽ quen thôi.
Dù vậy, anh ta vẫn không bớt cho cô một nhịp nào, vẫn tập đầy đủ mặc cô khóc lóc thảm thương.

Anh ta có lẽ là thầy giáo độc ác nhất mà cô đã gặp, vừa tập, vừa khóc, vừa rủa, vừa chửi nhưng là chửi trong lòng chứ không dám thành lời.
Cuối cùng đến tập bụng, cô phải nằm trên dụng cụ tập nghiêng 45 độ để gập bụng lên, dã man hơn là hắn ngồi lên cổ chân cô giữ chặt.


Cái này là cực hình nhất, người hắn cả tạ chứ có ít gì đâu mà ngồi lên đôi chân nhỏ bé của cô...nghĩ thôi đã thấy tủi.

Mỗi lần chưa gập đạt thì hắn không đếm nên phải làm lại, cô ước gì mình có thể chết đi...có lẽ cái chết còn sướng hơn cực hình mà cô đang phải chịu.
- Nào, hôm nay gập người lên chạm vào môi tôi mới được tính.
- Anh đang muốn lợi dụng tôi phải không?
- Làm đi, cô nghĩ mình đẹp đến mức được tôi lợi dụng sao.

Vậy thì tự tập đi, tôi không giữ xem có lên nổi không.
Cuối cùng, người chịu thua vẫn là Âu Lan, cô gập đến 10 cái mới chạm được vào môi anh ta một lần.

Mặt mũi cô càng lúc càng khó coi, tóc tai bết dính mồ hôi, mặt đỏ như lửa, thở hồng hộc, có lẽ thêm cả nước mắt, nước mũi mặn chát hòa vào nhau nữa.

Dần dần, số lần chạm được cũng đều đặn hơn, môi anh lạnh, thơm mùi hổ phách.

Coi như cách này cũng không quá là cực hình.
Thấy Âu Lan đã hết khóc, tập mỗi lúc một tốt hơn, Hải Phong thầm cười trong lòng, chủ động hơi nhích người lên trên cho cô chạm tới môi mình.

Một chút thủ thuật này cũng đánh lừa được cô gái trước mặt.

Lần trước bị thương nhưng khi chạm vào môi Âu Lan, anh đã cảm nhận được vị sữa, lần này tự dưng nhớ tới nên muốn thử lại.

Hóa ra không phải do ảo giác, mà môi cô đúng là mang vị sữa như kẹo.
- Đủ rồi, thả chân tôi ra đi.
Đuôi mắt anh vếch lên hài lòng, chủ động đưa tay kéo cô ngồi dậy.

Ngay lập tức, cả người Âu Lan đổ sập xuống sàn, mắt nhắm nghiền không cử động.

Hải Phong đá đá chân.
- Dậy đi, tối nay còn đi cùng tôi sang bà nội nữa đấy.
Âu Lan vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ, hơi thở chậm lại.
Hải Phong đá thêm vài cái vẫn không thấy cô mở mắt thì mới hoảng hốt, ngồi thụp xuống, sắc mặt anh tái mét.

- Âu Lan, cô làm sao vậy? Mở mắt ra ngay.
Âu Lan vẫn nằm im không nhúc nhích, Hải Phong kiểm tra hơi thở, nới lỏng áo cô ra rồi nhấc bổng cô trên tay mình.
- Mang tiếng có võ mà tập tý đã ngất rồi, người yếu như con sên vậy thì lên giường làm sao chịu nổi mấy gã háo sắc chứ?
Âu Lan he hé mắt nhìn, thấy anh ta lo lắng thì nín cười.

Ai bảo dám quát nạt, bắt cô tập cho lắm vào.

Mà trên đời này làm gì có ai háo sắc hơn anh ta nhỉ?
- Cậu chủ, cô ấy làm sao vậy ạ?
Lão quản gia và người giúp việc xúm vào hỏi thăm.

Hải Phong liếc nhìn cô lần nữa mới đủng đỉnh trả lời.
- Chắc không sao đâu, mọi người làm việc của mình đi.
Mở cửa vào phòng, Âu Lan bị anh ta ném vèo lên giường không thương tiếc.
- Mở mắt đi còn giả vờ gì nữa.

Lần sau muốn chạm vào người tôi thì cứ nói không phải vờ ngất rồi còn hít hít ngửi ngửi như vậy đâu.
Âu Lan giật mình, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, tự trách mình ngu ngốc, diễn cũng còn không tròn vai.

Lúc đầu là cô đau quá mà ngất đi thật nhưng lúc anh ta bế lên đã tỉnh rồi.

Chẳng qua ngại nên cứ vờ ngất tiếp nhưng trên người anh ta...!ai bảo có mùi thơm dễ chịu vậy làm gì nên cô mới...
- Dậy tắm rửa thay đồ đi, đến nhà bà nội tôi ăn cơm.
Anh ngồi đầu giường, chọc chọc vào mặt cô nhìn điệu bộ ngu ngốc kia không khỏi cười thầm.
- Từ mai tăng thời lượng tập xem còn ngất được nữa không?.