Hôm nay là ngày mẹ của Hà Hiểu Nghiên – Lâm Nghệ Phân đến công ty bất động sản Dung Viên ở phía Tây thành phố để ký hợp đồng, cho nên bà dậy từ sáng sớm, trang điểm cẩn thận, thậm chí còn vô cùng chú ý quần áo ăn mặc.
Cuối cùng cũng đến ngày khiến lòng người phấn khởi nhất suốt bao nhiêu năm tháng qua.
“Mẹ, mẹ mặc bộ này đẹp lắm nha!” Hà Hiểu Nghiên nhìn Lâm Nghệ Phân mặc bộ chính trang màu đỏ, cực kỳ hài lòng gật đầu.
“Ôi trời, mẹ của con ngày trẻ rất được nhiều người theo đuổi đấy nhớ.

Nếu không phải bị ba con lừa, mẹ còn lâu mới gả cho ông ấy.” Lâm Nghệ Phân xoay một vòng trước gương, cũng vô cùng ưng ý với bộ quần áo này của mình.
Tuy nhiên, ngay lập tức cảm thấy mình vẫn còn thiếu thứ gì đó, suy tư một lúc, tiện tay cầm lọ nước hoa trên bàn trang điểm của Hà Hiểu Nghiên lên xịt vài shot.

Mùi nước hoa thơm ngát bao trùm lên người bà.
“Mẹ, đây là nước hoa của con!” Hà Hiểu Nghiên đòi lại bình nước hoa rồi ôm vào trong ngực, trông rất là căng thẳng, trân quý như bảo bối.
“Dùng một tí nước hoa của con thì làm sao? Đồ nhỏ mọn này.” Lâm Nghệ Phân dỗi hờn mắng một tiếng.
“Nhưng mà lọ nước hoa này khác, mẹ muốn thì dùng một đống lọ khác kìa.

Lọ này là Vương Thành tặng con đó.” Hà Hiểu Nghiên ôm chặt nước hoa trong lòng, sợ mẹ của cô lấy đi.
“Bây giờ mẹ của con dùng một tí nước hoa còn phải cần Vương Thành đồng ý à? Tức chết mất thôi!” Lâm Nghệ Phân có chút không vui.

Cảm giác chậu hoa chính mình chăm sóc hơn hai mươi năm, tưới nước bón phân, dốc lòng chăm sóc, đảo mắt một cái đã bị người khác cướp đi mất rồi.
“Nào có, mẹ dùng lọ nước hoa này đi.” Hà Hiểu Nghiên lấy một lọ nước hoa khác trên mặt bàn đưa cho Lâm Nghệ Phân.
“Không dùng, dỗi rồi!” Lâm Nghệ Phân làm ra vẻ tức giận, hất tay đẩy ra.
Hà Hiểu Nghiên vội vàng dỗ qua dỗ lại một lúc lâu, Lâm Nghệ Phân mới vui vẻ trở lại.
“Được rồi được rồi, mẹ còn phải đi, không đi thì không kịp thời gian mất, còn phải ghé qua công ty của ông ngoại con trước đã.

Con dấu vẫn còn ở bên đó.” Lâm Nghệ Phân vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
Nhìn Lâm Nghệ Phân lái xe ra ngoài, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, Hà Hiểu Nghiên chợt cảm thấy phiền muộn như thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Xem ra tối qua không ngủ ngon nên thần kinh nhạy cảm quá rồi!” Hà Hiểu Nghiên day day đầu, đi vào trong nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Lâm Phú ở công ty vẫn đang chờ con gái Lâm Nghệ Phân của mình tới.

Trên bàn của ông có con dấu cần dùng để ký hợp đồng.

Mọi giấy tờ đã chuẩn bị xong, Lâm Phú còn sắp xếp cả người giúp đỡ vì sợ Lâm Nghệ Phân không hiểu quy trình, tại bà chưa từng kinh doanh công ty, sợ xuất hiện sai sót.
“Sao nhỏ hai vẫn chưa đến nhỉ?” Lâm Phú nhìn thời gian, sắp đến 10 giờ rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là đến 12 giờ ký hợp đồng.

Từ đây đi đến công ty bất động sản Dung Viên phải mất một giờ chạy xe, giờ mà chưa đến thì không kịp thời gian mất.
“Ba, ba không phải gấp, đợi một lát nữa.

Có thể em hai đang kẹt xe trên đường thì sao?” Lâm Trân Trân ngồi bên cạnh, nhìn thấy Lâm Phú đang sốt ruột nên đến bên an ủi.

“Mau gọi điện thoại cho con bé tới đi, sắp không kịp giờ rồi!” Lâm Phú bắt đầu tức giận, ngày quan trọng như vậy mà lại chậm trễ.

Vậy thì sao ông có thể yên tâm giao công ty cho được?
“Ba, ba nguôi giận nào, để con gọi điện cho con bé luôn!” Lâm Trân Trân nhìn Lâm Phú tức giận, ngược lại cảm thấy vui vẻ, đây mới là điều bà ta muốn thấy.
Lấy điện thoại gọi điện, nhưng đầu bên kia lại tắt máy.

Vì muốn để cho Lâm Phú nghe thấy nên Lâm Trân Trân cố tình bật loa ngoài.

“Ba, ba xem em hai quá đáng chưa kìa.

Hôm nay là ngày đi ký hợp đồng, em ấy lại tắt máy.

Nếu như bỏ lỡ thời gian ký hợp đồng thì làm sao đây?” Lâm Trân Trân nói năng sắc sảo bên cạnh Lâm Phú.
“Vớ vẩn thật!” Lâm Phú đập mạnh xuống bàn một cái, đây là đơn đặt hàng giá trị 1 tỷ.

Cả đời Lâm Phú buôn bán vật liệu xây dựng cũng chưa bao giờ nhận được một đơn đặt hàng lớn như thế này.
Nếu như có thể hoàn thành thuận lợi đơn đặt hàng này, công ty của nhà Lâm Phú có thể một bước thành lão đại trong ngành sản xuất vật liệu xây dựng trong nước.

Nguyện vọng cuối cùng của ông trước khi về hưu chính là có thể đưa công ty do mình tạo dựng vào vị trí lão đại.
“Ba, ba bớt giận nào.

Chắc em hai sẽ không không biết chừng mực vậy đâu.

Chúng ta chờ thêm đi!” Lâm Trân Trân một mặt an ủi, trong lòng lại vui mừng
Em hai ơi em hai, đừng trách chị nhắm vào em! Chị làm tất cả cũng chỉ vì muốn phát triển công ty của ba mà thôi, em không hiểu chuyện kinh doanh mà được làm chủ tịch, chẳng phải đẩy công ty vào đường cùng ư?
“Tiếp tục chờ thêm tiếng nữa, một tiếng sau, nếu con bé không tới thì con đưa người qua công ty bất động sản Dung Viên ký hợp đồng đi.” Lâm Phú nghĩ, nếu đúng như lời ông nói thì ông cũng chẳng còn cách nào khác.

Không thể vì Lâm Nghệ Phân mà từ bỏ đơn đặt hàng của công ty bất động sản Dung Viên được.

Lâm Trân Trân mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Như vậy không được, đơn đặt hàng do em hai kéo về, sao con đi ký hợp đồng được.

Thế chẳng phải giành công của em ấy à?”
“Do con bé chậm trễ, không trách người khác được! Hơn nữa, ngày quan trọng như vậy mà nó còn trễ nại, sao ba có thể yên tâm giao chức chủ tịch cho nó?” Trong lòng Lâm Phú giận dữ như có lửa đốt bừng bừng.
“Chúng ta cứ chờ thêm chút đi!” Lâm Trân Trân vui sướng trong lòng.

Có được lời này của Lâm Phú, bà ta có thể thay thế Lâm Nghệ Phân trở thành chủ tịch nhiệm kỳ sắp tới rồi!
Từng giây từng phút qua đi, Lâm Nghệ Phân như tan biến vào hư không, không những không xuất hiện mà gọi điện thoại cũng không được.
Lâm Phú đứng ngồi không yên, lấy điện thoại của mình gọi mấy lần nhưng đều báo trạng thái tắt máy.
Thế nhưng ông nghĩ đến cháu ngoại Hà Hiểu Nghiên và con rể Hà Dương, Lâm Phú gọi điện thoại cho Hà Hiểu Nghiên.

Ngay lập tức đầu dây bên kia đã kết nối.
“Hiểu Nghiên, khi nào mẹ con tới đây? Gặp mẹ con chưa?”
“Sáng sớm mẹ con đã đi rồi, bây giờ vẫn chưa tới sao?” Hà Hiểu Nghiên đang nằm nghỉ trên sofa, nghe thấy tin này, cô lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt trở nên căng thẳng.