Lần đàm phán với Liễu Bội Bội về đầu tư vào công ty của cha cô ta này, vì để khiêm tốn và không bại lộ thân phận, Vương Thành cũng không tự mình đi, nhưng mà điều kiện chung về tỉ lệ cổ phần đầu tư, nhân viên chuyên nghiệp đã nói qua trước một bước cho Vương Thành.
“An ninh, thoáng cái đã chiếm 60% cổ phần công ty của nhà Liễu Bội Bội, có phải là ác độc quá hay không?” Vương Thành cầm một phần tài liệu, hững hờ mà nhìn.
An ninh bên cạnh đang ngoan ngoãn đấm bóp cho anh, còn lập tức trả lời câu hỏi của Vương Thành.
“Trước khi chúng ta tới, Tập đoàn Liễu Thị đã gần bên bờ vực phá sản, những phú hào kia của phía Nam thành phố căn bản không ai sẵn lòng ra tay cứu giúp.

Có thể nói Liễu Quốc Chấn đã đến tình trạng cùng đường bí lối, lúc này chúng ta tới đầu tư, xem như cho ông ta một cộng cỏ cứu mạng, đừng nói là 60%cổ phần, đoán chừng 80%, ông ta cũng sẽ một lời đáp ứng.

Dù sao so với vỡ nợ phá sản, có thể tiếp tục tồn tại vẻ vang, đã coi như là vô cùng may mắn rồi.”
“Lời này tôi thích nghe, chỉ là sau lần đầu tư này, phần lớn dựa án sản nghiệp nhà bọn họ sợ là phải dừng lại, những dự án có triển vọng cũng phải chuyển đổi và nâng cấp.”
Vương Thành lật qua lật lại tư liệu, hạng mục nghiệp vụ của nhà Liễu Bội Bội rất nhiều, sản xuất điện gia dụng, nhãn hiệu bán lẻ, công trình kiến trúc, ăn uống vân vân, đều là ngành nghề truyền thống.

Nhưng mà phần lớn đều không kiếm ra tiền, bằng không cũng sẽ không đi đến đường cùng vỡ nợ phá sản.
“Thứ giá trị nhất của Tập đoàn Liễu Thị chính là nắm trong tay một số lượng lớn giấy phép thương hiệu cho các thiết bị điện có tên tuổi lớn.


Nếu có thể đơn giản chuyển đổi và nâng cấp từ bán lẻ ở cửa hàng vật lý offline thành cộng tác online, vậy thì vẫn còn có triển vọng.

Mặt khác, bọn họ còn có một nhà máy sản xuất thiết bị điện gia dụng ở phía Nam thành phố, chuyển đổi một chút cũng vô cùng có triển vọng.”
An ninh chỉ nói đơn giản những dự án công nghiệp của Tập đoàn Liễu Thị một lần, ngoại trừ thương hiệu thiết bị điện và nghiệp vụ điện gia dụng này, những nghiệp vụ của những dự án khác, An Ninh cũng không quá coi trọng, dù cho muốn chuyển đổi cũng có khó khăn nhất định, Ttriển vọng cũng không mấy khả quan.
Vương Thành vẫn là rất bội phục mắt nhìn của An Ninh, hiện tại trong phạm vi cả nước đều đang chuyển đổi và nâng cấp, Tập đoàn Liễu Thị này vẫn giậm chân tại chỗ thì không đóng cửa mới là lạ.
Sau khi hai người vừa nói chuyện liên quan đến công việc một lúc, điện thoại của Vương Thành vang lên, là Liễu Bội Bội đích thân gọi tới.
Vương Thành vừa nhận, liền nghe được lời cảm ơn của Liễu Bội Bội từ bên kia điện thoại.
“Vương Thành, cảm ơn anh! Lần này không có sự hỗ trợ của anh, có lẽ nhà của chúng tôi sẽ phá sản.”
“Nếu không phải nể mặt Hiểu Nghiên, tôi còn chẳng muốn giúp các cô.” Vương Thành cũng đúng là bởi vì nể mặt Hà Hiểu Nghiên mới giúp cô ta, nếu chỉ nhìn vào hiệu quả và lợi ích đầu tư đơn thuần, thực sự anh không coi trọng các dự án công nghiệp nhà cô ta.
“Cho dù thế nào tôi vẫn cảm ơn anh! Cha mẹ tôi đã đặt trước một bàn tiệc ở khách sạn Thuần Duyệt, muốn mời anh và Hiểu Nghiên cùng tới ăn một bữa cơm vào buổi tối.

Muốn trực tiếp cảm ơn anh, không biết anh có rảnh không?” Liễu Bội Bội nói rất thành khẩn.

Lần này nếu không có sự giúp đỡ khuyên lay của Vương Thành, chắc chắn Trần Hào Thành sẽ không đầu tư vào dự án công nghiệp của nhà cô ta! Phải biết rằng lần này Tập đoàn Đỉnh Hòa đầu tư cho bọn họ năm triệu dùng để chuyển đổi và nâng cấp, hoàn toàn được xem như là giúp người khi gặp nạn rồi, cũng khiến cha mẹ Liễu Bội Bội kích động không thôi.
Vương Thành suy tính một lúc, vẫn đồng ý lời mời ăn cơm của cô ta.

Mặc kệ xí nghiệp Liễu Thị này thế nào, sau này cũng coi như là một thành viên trong Tập đoàn Đỉnh Hòa, gặp mặt cũng được.
Vào buổi tối, Vương Thành lái xe dẫn Hà Hiểu Nghiên đi thẳng tới khách sạn Thuần Duyệt.
Vừa tới cửa chính, đã thấy Liễu Bội Bội và cha mẹ của cô ta an nhàn nghênh đón bọn họ ở cửa.
“Vương Thành, Hiểu Nghiên, hai người đã tới rồi!” Liễu Bội Bội thấy Vương Thành đã tới, rất là kích động, liên tục giới thiệu cho cha mẹ của cô ta.
Liễu Quốc Chấn càng kích động hơn, tiến lên cầm lấy tay của Vương Thành.
“Cậu Vương quả nhiên là nhân tài, tuổi còn trẻ đã rất được tổng giám đốc Trần tính nhiệm, tương lai sau này không thể đo lường được!”
Liễu Quốc Chấn bắt đầu nịnh nọt, Vương Diễm mẹ của Liễu Bội Bội cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cũng cầm lấy tay của Hà Hiểu Nghiên mà tán dương.

“Hiểu Nghiên, đã lâu không gặp, con lại đẹp lên rồi! Tìm bạn trai cũng có tiền đồ như thế này, không giống như Bội Bội nhà chúng ta, làm cái gì cũng không bằng con!”
Vương Thành cười cười xấu hổ về mấy lời tâng bốc này, nhưng anh vẫn lễ phép chào hỏi bọn họ, sau đó mọi người liền cùng nhau đi vào phòng riêng trong khách sạn.

Lần này bọn họ vì để cảm ơn Vương Thành, một nhà Liễu Quốc Chấn bọn họ cũng coi như là bỏ ra vốn lớn, đặt trước căn phòng xa hoa nhất ở đây, lên những món ăn tốt nhất.
Trò chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, Liễu Quốc chấn như nhớ ra gì đó, nói.
“Đúng rồi, cậu Vương, ngày mai chính là ngày tụ họp mỗi năm một lần của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố chúng ta, không biết có thể mời cậu tới hay không?”
Buổi gặp gỡ liên minh thương nghiệp của phía Nam thành phố?? Vương Thành nghĩ tới tấm thẻ kim cương mà Mã béo đưa cho anh, dường như nó phù hợp với mỗi ngành nghề của những người tham gia bên trong liên minh thương nghiệp.
Hà Hiểu Nghiên ngồi bên cạnh Vương Thành, nghe thấy buổi gặp gỡ liên minh thương nghiệp của phía Nam thành phố, đột nhiên hai mắt sáng lên, rất là hứng thú với đề nghị này.
“Hình như mẹ và ông ngoại em cũng sẽ tham gia, Vương Thành, nếu không thì năm nay chúng ta cũng cùng đi nhé!”
Lâm Nghệ Phân mẹ của Hà Hiểu Nghiên, chính là con gái thứ hai của Lâm Phú, công ty vật liệu xây dựng lớn nhất phía Nam thành phố, đương nhiên cũng sẽ đi.

Chẳng những bà ấy sẽ đi, ông ngoại Lâm Phú của Hà Hiểu Nghiên, dì lớn dì nhỏ cũng sẽ cùng đi.
Ngay cả các chị em bà con thế hệ trẻ tuổi cũng sẽ va chạm xã hội trong những trường hợp thế này, học hỏi kinh nghiệm.

Trước đây lúc Hà Hiểu Nghiên ở nước ngoài, đương nhiên không có thời gian đi, mà bây giờ vừa lúc là thời cơ tốt! Cô đã có thể cùng bọn họ gặp nhau, lại có thể cùng đi với Vương Thành.
“Ừ, có thể! Địa điểm ở đâu??” Vương Thành nhẹ nhàng gật đầu.

Anh không quá có hứng thú với loại gặp gỡ liên minh thương nghiệp này, nhưng Hà hiểu Nghiên muốn đi, đương nhiên anh cũng sẽ đi cùng cô.
“Năm nay hình như là ở trung tâm giàu có lớn nhất phía Nam thành phố, nghe nói là câu lạc bộ tư nhân dưới danh nghĩa của Tập đoàn Morgan, bình thường muốn đi vào đều vô cùng khó khăn.


Năm nay có một gia tộc hào môn gia nhập, lại vừa đúng lúc là hội viên của Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ, cho nên liền xin tổ chức ở đây.

Nói thật tôi cũng là lần đầu tiên tới Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ, suy nghĩ một chút thật đúng là mong chờ.” Liễu Quốc Chấn rất là mong đợi mà trả lời.
Đương nhiên lần này đi, Liễu Quốc Chấn cũng muốn để những người trước đó thấy chết không cứu đối với ông ta trong thương giới nhìn xem một chút, ông đây bây giờ dựa vào Tập đoàn Đỉnh Hòa, tương lai tốt hơn gấp trăm lần so với các người, mục đích là vả mặt những người ở bên trong.
Chỉ là Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ này chỉ có hội viên mới có thể đi vào, mà nếu muốn trở thành hội viên, nhất định phải là công ty đã ra thị trường, đồng thời là nhà hào môn giàu có nhất vùng mới có tư cách gia nhập hội viên, cho nên loại giàu có hai ba đời giống như Liễu Quốc Chấn, bình thường ngay cả cửa cũng không vào được.
Vương Thành nghe đến đó thì cũng nhíu mày.
Câu lạc bộ tư nhân dưới cờ của Tập đoàn Morgan?? Đó không phải là câu lạc bộ tư nhân dưới tập đoàn của ông nội anh sao?? Vương Thành bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cuộc gặp gỡ liên minh thương nghiệp lần này.

Anh lập tức nghĩ tới điều gì đó mà hỏi.
“Đúng rồi nhà họ Lâm sẽ đi sao? Chính là cậu ấm nhà bọn họ tên là Lâm Diệp ấy.”
“Đương nhiên sẽ đi, gia tộc Lâm Thị là một trong những nhà dẫn đầu trong năm gia tộc lớn của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố, sao mà không đi.” Liễu Quốc Chấn nói đến đây, chợt nhớ tới con gái từng đề cập tới ân oán giữa Vương Thành và Lâm Diệp với ông ta, liền vỗ ngực nói.
“Cậu Vương yên tâm, nếu như nhà họ Lâm mượn cơ hội làm loạn, Liễu Quốc Chấn tôi nhất định sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”
“Không sao, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, nhà họ Lâm tôi còn không để vào mắt.” Khóe miệng Vương Thành có hơi nhếch lên, nếu bọn họ dám mượn cơ hội này để làm loạn, lúc đó Vương Thành không ngại đuổi bọn họ ra khỏi Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ, để bọn họ mất mặt trước tất cả những người trong thương giới ở phía Nam thành phố.