Tôn Diệu rất tức giận.

Hắn ta vốn định dùng chuyện tranh giả này làm cho Vương Thành mất hết mặt mũi sau đó ôm người đẹp về nhà, vậy mà ngờ đâu mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược.
Mình không chỉ mất hết mặt mũi mà còn khiến Hà Hiểu Nghiên càng thích Vương Thành hơn.
Đã vậy còn có không ít người cười nhạo hắn bỏ ra ba mươi tám triệu chỉ để mua về một bức tranh giả, đã thế còn hùng hổ muốn cho người ta công bố ra, lần này thì hay rồi, người mất thể diện lại là hắn ta.
Sao hắn ta có thể chịu được những lời ra tiếng vào thế này chứ? Vì vậy Tôn Diệu trút cơn tức này lên đầu Vương Thành.
“Vương Thành, tao nhất định phải giẫm mày dưới chân.” Tôn Diệu không thể chịu được khi người khác cứ nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai, từ nhỏ đến lớn hắn ta đã bao giờ bị người ta mỉa mai cười nhạo thế này đâu.
“Anh Diệu bớt giận, chiều nay chúng ta đến buổi đấu giá giải sầu tí đi, không dẫn theo Vương Thành là được rồi.” Hà Long thực sự là một kẻ xu nịnh, rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác.
“Đúng vậy đó anh Diệu, tức giận vì một tên nghèo nàn từ nông thôn làm gì chứ?” Hà Hân Hân cũng đi tới, cô gái này vừa cao vừa gầy vừa gợi cảm, đã vậy còn trang điểm rất đậm.

Mặc dù cô ta rất xinh đẹp nhưng là một hot girl mạng, chẳng biết đã phẫu thuật bao nhiêu lần rồi.
“Anh Diệu cần gì phải tức giận vì một tên quê mùa chứ? Chị Hiểu Nghiên không thích anh thì có bọn em thích anh mà, lát nữa chúng ta cùng đến buổi đấu giá chơi đi!” Hà Thi Nhã trông cũng khá xinh đẹp và đáng yêu nhưng vẫn thua xa Hà Hiểu Nghiên.
"Ừm!" Tôn Diệu gật đầu, tâm trạng cũng dần dịu xuống.


Hôm nay hắn ta không muốn chán nản quay về thế này, nhất định phải lấy lại danh dự cho bản thân!
Mà buổi đấu giá chiều nay hiển nhiên là một cơ hội rất tốt.
Huống chi vật then chốt chiều này là một sợi dây chuyền huyền bí tượng trưng cho tình yêu, truyền thuyết nói rằng cô gái nào đeo sợi dây chuyền này lên sẽ có được tình yêu hạnh phúc nhất trên đời, đây là thứ mà mỗi cô gái đều hướng đến.
Sau khi đám đông giải tán, Tôn Diệu đến Hà Hiểu Nghiên, mặt dày mời cô.
“Hiểu Nghiên, chiều nay có một buổi đấu giá, em có muốn tôi dẫn em đi xem không? Nghe nói vật then chốt là một sợi dây chuyền thần bí tượng trưng cho tình yêu, em có muốn đi xem thử không?”
Hà Hiểu Nghiên làm lơ hắn ta, cô quay sang nhìn Vương Thành.
“Vương Thành, anh có muốn đi không?”
Hà Hiểu Nghiên không có chút hứng thú nào với buổi đấu giá, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh Vương Thành.

Hành động tặng trâm cài tóc vừa nãy của anh đã hoàn toàn khiến cô mê mẩn, cảm giác Vương Thành quá tuấn tú.
“Dây chuyền tượng trưng cho tình yêu à? Vậy đi xem thử cũng được.” Vương Thành gật đầu đáp lại.

Anh sống đến chừng này tuổi nhưng chưa từng tham gia buổi đấu giá bao giờ, vừa hay hội triển lãm Kim Dương này còn là sản nghiệp của mình nên đi vào làm quen một chút cũng tốt.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Hà Long và những người khác cũng đi đến, vừa nghe Vương Thành nói muốn đi chung thì cậu ta lập tức mỉa mai.
“Ha ha, không biết xấu hổ hả? Chỉ có những người có tài sản chục triệu mới được vào buổi đấu giá thôi, một thằng nghèo kiết xác như mày e là còn chẳng bước được vào cửa đó.”

Hà Long mỉa mai không chút kiêng nể, hoàn toàn không cho Vương Thành chút thể hiện nào.

Tôn Diệu rất hài lòng với biểu hiện của tên sai vặt này.

Đúng vậy đó, cứ mỉa mai nó nhiều vào, người nghèo thì phải có giác ngộ của người nghèo, mẹ kiếp đừng có cướp gái với hắn ta!
“Phải có chục triệu thì mới được vào à? Thế thì tôi cũng không đi!” Hà Hiểu Nghiên khịt mũi đáp lại.
Nghe thấy Hà Hiểu Nghiên nói không đi, Tôn Diệu lập tức sốt sắng.
“Cái này thì không cần phải lo, tôi và chủ của hội triển lãm này là bạn bè thân thiết, tôi còn có thẻ hội viên vàng ở đây nên có thể dẫn mọi người vào được.”
Tôn Diệu thầm nghĩ chờ lát nữa vào trong sẽ gọi bảo vệ lén đuổi Vương Thành ra ngoài hoặc tìm cách làm cho Vương Thành xấu mặt trước đông đảo người tham gia.

Dùng thủ đoạn gì cũng được, miễn có thể đuổi Vương Thành ra ngoài là được rồi.
Còn về việc nhân viên bảo vệ có nghe lời mình hay không thì Tôn Diệu rất tự tin, dù sao thì ông chủ Trương Minh Liêu của hội triển lãm Kim Dương này chính là bạn thân của hắn ta, nhờ cậu ta giúp tí chuyện nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề.

Sau khi đuổi được Vương Thành ra ngoài, hắn ta có thể ở một mình với Hà Hiểu Nghiên, cuối cùng tặng cho cô sợi dây chuyền thần tượng trưng cho tình yêu đích thực kia.


Khung cảnh đó sẽ lãng mạn và thơ mộng biết bao, chắc chắn có thể khiến Hà Hiểu Nghiên động lòng với hắn ta.
Kế hoạch này hoàn hảo đến mức khiến Tôn Diệu thật sự phải bội phục sự thông minh của chính mình.
“Nếu đã vậy thì chúng ta cùng vào trong xem đi!” Vương Thành khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy đó, tên quê mùa như mày cả đời này cũng chỉ có thể vào xem với người ta thôi, đúng là vừa đáng thương, vừa đáng buồn, vừa đáng tiếc mà!” Hà Long lại bất chợt lên tiếng cười nhạo.
“A Long, cậu đừng nói vậy chứ.

Người ta muốn tự nỗ lực phấn đấu đó, lỡ như cậu ta sống đến năm bảy tám mươi tuổi có thể kiếm được mười triệu thật thì sao? Đâu nói trước được gì đâu, ha ha!” Hà Hân Hân tiếp lời, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
“Đúng vậy đó, mười triệu cũng chỉ là con số lẻ của anh Diệu mà thôi.

Có vài người dù có cố gắng cả đời thì cuối cùng giá trị bản thân cũng chỉ bằng một con số lẻ của người khác, đúng là buồn cười mà!” Hà Thi Nhã cũng không nhịn được lên tiếng mỉa mai Vương Thành.
Tôn Diệu nghe xong thấy cực kỳ sướng tai, những câu này như thể nói ra tiếng lòng của hắn ta vậy.

Đúng thế đó, có một vài người dù có cố gắng cả đời cũng chỉ là một con số lẻ của hắn ta nhưng hắn ta vẫn giả vờ tốt bụng nói.
“Thi Nhã, đừng có nói như vậy, chừa cho người khác chút thể diện đi!”
“Mấy người…” Hà Hiểu Nghiên rất tức giận, không ngờ bọn họ lại hạ thấp Vương Thành không đáng một đồng như vậy, đã thế còn nói mấy câu sỉ nhục người khác, cô thật sự không nghe nổi nữa.
Cô đang định kéo Vương Thành đi thì bị anh cản lại, Vương Thành mỉm cười đáp lại bọn họ.

“Cần gì phải tức giận với người mua tranh giả làm quà chứ? Nói không chừng anh ta chỉ tốn một trăm để mua nhưng lại nói thách lên ba mươi tám triệu để giữ thể diện đấy, nhưng mà anh ta nào ngờ được đúng lúc tôi cầm bức tranh gốc đến đây làm cho anh ta không giả bộ được nữa.”
“Vương Thành, mày nói gì đó? Nói lại một lần nữa cho bố mày nghe xem!” Tôn Diệu nổi cáu, bí mật hôm nay của hắn ta lại bị Vương Thành vạch trần làm hắn ta lập tức điên lên.
“Một người mua tranh giả để làm màu như anh còn có mặt mũi nói đến giá trị bản thân với tôi à? Anh có vào được buổi đấu giá hay không còn chưa biết được đâu, thế mà lại ở đây làm màu với tôi!” Vương Thành bị bọn họ nói thế cũng có hơi tức giận, nếu anh không dạy dỗ lại bọn họ thì e là bọn họ sẽ nghĩ anh là một người dễ bắt nạt, là một người vô dụng.
“Được thôi, mày có gan thì đợi chiều nay buổi đấu giá bắt đầu bố mày sẽ đi vào cho mày xem.” Tôn Diệu tức giận vung tay rời khỏi sảnh triển lãm, Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng đi theo.
Nhìn thấy bọn họ tức giận, Hà Hiểu Nghiên rất hài lòng, vừa mỉm cười vừa nói.
“Vương Thành à, không ngờ anh mắng người cũng giỏi vậy, vừa rồi anh mắng nghe sướng tai lắm luôn đó!”
“Còn có thứ giỏi hơn nữa đó.” Vương Thành khẽ cong môi.
Buổi trưa, Vương Thành tranh thủ lúc Hà Hiểu Nghiên đang nghỉ ngơi sảnh triển lãm lầu một, một mình anh đi lên buổi đấu giá ở lầu hai, sau đó gọi điện thoại cho người phụ trách buổi đấu giá ở hội triển lãm Kim Dương.
Chưa đầy hai mươi phút, hầu như tất cả nhân viên của buổi đấu giá đều chạy đến gặp ông chủ mới là Vương Thành.

Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen.
“Vương công tử, tôi tên là Lưu Đạt, giám đốc Trần xếp tôi đến đây để giúp cậu xử lý công việc ở buổi triển lãm Kim Dương, sau này cậu cần gì thì cứ dặn dò tôi là được.”
“Ừm, buổi đấu giá chiều nay có một người tên là Tôn Diệu, ông hãy xóa thẻ vàng của cậu ta cho tôi, sau đó cấm không cho cậu ta bước vào.” Vương Thành thản nhiên dặn dò.
“Vâng Vương công tử, tôi sẽ gọi người đi xử lý ngay.” Lưu Đạt khẽ gật đầu đáp lại.
Vương Thành rất hài lòng, để xem chiều nay cậu vào buổi đấu giá kiểu gì!