Còn Sở Hạo một lúc sau cũng đã trở về.

Ông lặng lẽ vừa đi trên cầu thang của có ý nghĩ
-Chắc chắn là cậu ta không thể nào lại là con trai của mình được.

Đứa con trai đi giờ không còn sống nữa rồi? Tại sao lại còn có thể ở đây được chứ? Đúng là nực cười!
Sở Hạo nghĩ vậy, nhưng không ngờ cái mà ông nghĩ lại chính là sự thật.

Ông lên trên phòng xét nghiệm ADN.

Bác sĩ cùng với y tá cúi đầu xuống mà còn nói
-"Chào chủ tịch!"
Ông ta không quan tâm tới chuyện đó mà khẽ liếc nhìn vị bác sĩ thứ nhất đó, khẽ đi sang mà hỏi:
-"Cậu đã làm xong giấy xét nghiệm ADN chưa?"
Bác sĩ kia nghe vậy, giống khẽ lắp bắp ra hai từ như sợ hãi ông.
-"Tôi...Tôi..."
Bác sĩ kia ở bên cạnh thấy vậy, hích vào lưng anh.

Anh quay sang nhìn thấy bác sĩ kia bảo nên đi lấy tờ khám xét nghiệm ADN cho ông.

Hiểu ý đó, bác sĩ cũng chỉ đành đi ra chỗ tờ giấy.

Đi đến chỗ Sở Hạo, đưa hai tay ra.

Ông tay vậy liền cầm lấy tờ giấy đó mà hỏi
-"Vậy ta có cần trả tiền không?"
-"C..."
Chưa để anh nói xong, bác sĩ kia liền chen vào lời nói của anh mà đáp:
-"Ngài không cần phải làm vậy đâu chủ tịch.


Dù sao thì thần rất xin lỗi về chuyện hôm nay.

Mong chủ tịch tha tội!"
Thấy hắn ta làm vậy, Sở Hạo dường như rất hài lòng với hành động của hắn nên gật đầu coi như là hài hước rồi liền quay lại trên tay vẫn đang cầm tờ giấy xét nghiệm.

Sau khi ông đi, anh ta liền quay sang hỏi:
-"Tại sao anh lại làm vậy? Rõ ràng đó là tiền mà ta đã làm ra? Tại sao anh lại cho người khác được!"
Hắn ta liền quay sang nhìn anh cùng với trừng mắt mà đáp lại hẳn:
-"Chẳng phải tất cả mọi chuyện là do cậu sao? Chính cậu đã dám làm vậy với chủ tịch chứ không hợp cậu cũng đã bị trừng phạt rồi!"
Nói xong, hắn liền rời đi để lại một mình anh và y tá ở đó.
-Tsk...cái tên khốn nhà ngươi...
Ở chỗ Sở Hạo, ông lên trên chiếc xe Fanda ngồi vào bên trong.

Tài xế chuẩn bị lâu xe, ông đưa tay ra hiệu dừng lại.

Người tài xế biết ông làm vậy liền dừng lại.
Sở Hạo thấy tài xế đã dừng lại mà nói!
-"Ngươi có thể trở ta đi ra biển được không?"
Nghe ông nói vậy, tài xế vẫn chưa hiểu chuyện gì cho lắm, nhưng ông cũng không dám nói mà chỉ đáp:
-"À, vâng..."
Một lúc sau, cuối cùng đã đến nơi.

Trước mặt Sở Hạo là một bãi biển xanh ngắt hơn cả một bầu trời, ở bên trên là bãi cát.

Ông thấy vậy liền mở cửa xe đi xuống dưới cầm theo cả giấy tờ xét nghiệm ADN.
Bầu không khí tuy nắng nóng khiến người khác thay ngột ngạt, nhưng riêng ông lại khác nhìn vào bãi biển đó kí ức hồi xưa lại ùa về với ông.

Những kí ức của ông về Nhã Hằng, đối với ông nhớ tới biển là nhớ tới Nhã Hằng.

Dường như điều đó cũng làm cho ông nhiều lúc cũng phải rơi lệ.

Việc đi giờ Sở Hạo cũng đã quen nên chẳng để tâm tới nó.
Sở Hạo tìm một chiếc ghế nào đó ở ngồi chỗ ghế.

Ông lôi kết quả xét nghiệm ADN.

Trước khi ông đọc thì ông bắt đầu ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt vào.

Lúc sau, ông mới nhìn thẳng vào giấy xét nghiệm.

Đọc một lúc, tay ông không thể nào cử động được.
Dường như một thứ gì đó đã làm cho ông ngạc nhiên đến mức không thể tin được chuyện này là sự thật.
-"Không...Không thể nào..."
Sở Hạo vừa nói, hai tay để lên miệng mà che dù cảm xúc của mình.

Ông vừa nói nhưng cũng hòa với đó là sự ngạc nhiên đến không tưởng tượng.

Ông nghĩ chắc rằng anh không thể nào là con trai của ông được, nhưng giờ lại còn khác hẳn hơn với ý nghĩa đó.
-"Cậu ta...là con trai của mình sao?...Long Vũ..."
Quả thật đây là sự thật mà ông không thể ngờ được, sự kết tinh giữa ông và Nhã Hằng nên đã có Long Vũ.


Nghĩ anh không phải là con trai của mình nhưng không ngờ lại như vậy.
Sở Hạo nhìn chằm chằm vào tờ giấy xét nghiệm ở trong tay, dù anh có nhìn kĩ hay nhìn tận hơn cả mười lần thì đó vẫn là kết quả.

"Giống nhau 100%"
Có lẽ đây là sự thật mà khiến ông không thể ngờ tới được.

Hai tay ông cầm chặt lấy tờ giấy xét nghiệm ADN, bóp chặt vào tới nỗi tờ giấy ở trong tay tan nát ra ướt đẫm cả mồ hôi của ông.
-Vậy hóa ra ta đã luôn bỏ rơi con...Long Vũ...ta không ngờ có ngày lại biết người hôm qua ở phòng thư ký dị là chính là con? Đúng là phũ phàng mà!
Sở Hạo giờ biết anh vẫn còn sống, trong lòng ông cũng đã có những suy nghĩ
-Ta nhất định sẽ không phải để con chịu thiệt thòi nữa đâu, Long Vũ!
Sở Hạo nghĩ vậy, nhưng cũng đành đứng dậy lên.

Có lẽ vì sự thật đã làm ông ngạc nhiên hơn tất cả nên giờ đứng lên ông khó có thể đứng vững được.

Đến nỗi hai chân đều khịu xuống dưới bãi cát.

Tài xế nhìn thấy cảnh đó liền vội vã chạy ra chỗ Sở Hạo, đỡ ông đứng dậy.

Tài xế để cho ông nắm vai mình.

Còn mình thì đưa ông vào trong xe Fanda.
Được một lúc, Tài xế để Sở Hạo vào trong xe.

Ông ngồi vào trong xe nhưng vẫn thở hồng hộc, tài xế khẽ quay đầu lại mà nhìn ông rồi hỏi
-"Có chuyện gì mà khiến chủ tịch phải thở hồng hộc như vậy?"
-"Ta..."
Sở Hạo định nói ra mọi chuyện, nhưng ông suy nghĩ lại không nên nói ra thì hơn.

Bởi nếu nói ra thì chưa chắc bọn chúng sẽ giữ kín miệng lại mà ngược lại còn kể lể ra.

Nên ông quyết định không kể ra.

Thấy Tài xế hỏi vậy, ông cũng chỉ khẽ lắc đầu mà đáp:
-"À, không có gì! Tự dưng trời nắng nóng xong lại còn chẳng có gió gì cả nên tôi mới như vậy!"
-"À, ra vậy! Vậy mà tôi tưởng có chuyện gì?"
Nói vậy, Tài xế cũng biết Sở Hạo có một điều bí mật gì đó không muốn nói.

Dường như đã đánh hẳn vào trong trái tim của ông khiến cho ông không thể nào ngờ ra được.


Nhưng cũng đành vậy thôi, dù có là sự thật đi chăng nữa thì cũng đã biết rồi.

Nên dù cho có không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận chuyện đó mà thôi!
Tài xế không quan tâm tới chuyện đó liền lái xe Fanda rời đi.

Được một lúc, cuối cùng cũng đến căn nhà của ông.
Trước mặt là một biệt thự, cổng được làm bằng vàng nguyên chất nhưng cũng xen lẫn với những thứ quý hiếm như kim cương, ngọc bích.
Tài xế nhìn thấy cánh cổng bị đóng lại liền ấn tiếng còi /Bíp/ to một tiếng, người làm ở trong giật mình và ngó ra thì thấy chiếc xe hãng Fanda.
-Tiếng còi đó...ông chủ trở về rồi sao?
Biết được là ông chủ về nên người làm vội vàng chạy ra.

Người làm chạy đến cổng đầu cúi xuống vừa nói và vừa thở.

Nhưng vì cố gắng làm việc nên người làm cố gắng mở cửa cổng ra, biết là cổng nặng nên cũng đành phải cố gắng.
Lúc sau, cánh cửa ở trong biệt thự mở ra.

Tài xế nhìn thấy liền lái xe vào bên trong.

Dường như Sở Hạo chẳng quan tâm tới việc đó.

Ông vẫn nghĩ lại những chuyện quá khứ và cả về việc khi gặp anh sẽ thế nào.

Tài xế đi xuống xe trước rồi quay lại đằng sau mở cửa ra chỗ ông.
Sở Hạo thấy Tài xế mở cửa liền đi xuống dưới, tay ông vẫn cầm giấy xét nghiệm ADN.

Ông nhìn xuống dưới thấy vậy, liền cầm tờ giấy ở bên kia cho vào trong rồi liền lặng lẽ đi vào bên trong căn biệt thự.
/Két/ Sở Hạo mở cửa đi vào bên trong căn biệt thự với tiếng bước chân....